Yến tiệc trăm ngày tuổi của Hoàng Thái Tử, tối hôm đó điện Thần Tiên cực kỳ náo nhiệt. Tất cả thế gia có máu mặt của kinh đô đều dắt thêm thân thích đến. Trong khoảng thời gian ngắn, yến tiệc linh đình, ca hát và nhảy múa thái bình. Ngày trọng đại như hôm nay, trên mặt mỗi người đều treo nụ cười.
Tô gia là văn thần, chỗ ngồi bên cạnh Tư Mã gia. Tô Kỳ uống nhiều mấy ly, sắc mặt đỏ bừng. Lan lão phu nhân cũng không động vào chén rượu trước mặt, mà chỉ thỉnh thoảng nhấp mấy ngụm trà để làm ẩm cổ họng.
Hôm nay có hai tiểu bối Tô gia đến, một là đích nữ Tô Chúc của trưởng tử Tô Diệu, một là đích tử Tô Hoành của thứ tử Tô Ninh.
Là nữ hài tử duy nhất trong số hậu bối của Tô gia, mấy ngày gần đây Tô Chúc đi tới đâu cũng là tâm điểm chú ý của mọi người. Nàng ta vốn là mỹ nhân từ trong trứng. Mặc dù không xinh đẹp quyến rũ bằng đường tỷ Trần Hoàng Hậu, nhưng mặt mày dịu dàng, nhìn từ xa giống như người làm bằng nước.
Cưới một người như vậy, trong nhà cũng thanh tịnh.
Mặc dù lớn lên ở một trấn nhỏ vùng thâm sơn cùng cốc, nhưng có Tô Kỳ và Lan phu nhân dạy dỗ, hành vi cử chỉ đều tự nhiên khéo léo. Huynh đệ trong nhà đều hết lòng chăm sóc bảo vệ, tương lai tiểu bối Tô gia có chỗ đứng trong triều, tự nhiên sẽ có thể giúp đỡ ít nhiều.
Đó mới là điều chủ yếu.
Tô Kỳ nhìn trúng thứ tử Thường gia, Thường gia khiêm tốn, ở kinh đô không bao giờ để lộ thực lực, điều khiến người khác động lòng nhất chính là gia đình thanh tịnh, bà mẫu hiền lành, nổi tiếng là người tốt bụng ở kinh đô.
Chẳng qua Tô Chúc hoàn toàn không cảm kích, khiến hai người già bọn họ buồn lo mất ăn mất ngủ, tìm mọi cách khuyên nhủ đều không có kết quả.
Hoàng Thái Tử trong tã lót, được bà vú ôm đi một vòng rồi lại lui xuống. Mặc dù đại đa số mọi người đều không nhìn được chính diện của Kỷ Triệu, nhưng bà vú dừng lại trước mặt Tô gia, hiển nhiên là đã được căn dặn, để cho Tô Kỳ và Lan lão phu nhân biết mặt.
“Đứa nhỏ này thật đẹp.” Tô Kỳ vuốt râu, hưng phấn nốc một ly rượu vào bụng, nói với lão phu nhân bên cạnh: “Đứa bé lúc nhỏ dính người nay đã làm nương rồi, Viện Nhi ở trên trời có linh, nhất định sẽ yên tâm."
Phía xa là vũ cơ múa tay múa chân, giọng hát run rẩy mềm mại mê hoặc người ba phần. Có rất nhiều người ham ăn uống nhiều rượu, ánh mắt đều không tự chủ nhìn về phía ca cơ đến từ Giang Nam. Tô Chúc yên lặng ngồi ở vị trí của mình, cảm thấy không hợp với nơi này.
Trước khi đến đây, nàng ta bị Lan lão phu nhân ngấm ngầm nhắc nhở.
Nàng ta thực sự không hiểu tại sao biểu tỷ có thể, nàng ta lại không thể.
Rõ ràng xuất thân đều không khác biệt nhau là mấy.
Những ngôi sao tô điểm bầu trời, tiệc tan, Trần Loan và Kỷ Hoán thì thầm vài câu, sau đó chậm rãi đứng dậy, trước khi đi còn ý vị thâm trường liếc nhìn Tô Chúc một cái, góc áo lóe lên ánh sáng vàng.
Đám triều thần cũng dắt gia quyến rời khỏi, Tô Kỳ mới chuẩn bị đứng dậy, nhìn thấy thái giám tổng quản bên cạnh Hoàng Đế đi tới, cười nói: "Hoàng Thượng mời Thái phó dời bước một chuyến."
Tô Kỳ đi không lâu, Bồ Đào đi đến hành lễ với Lan lão phu nhân, chợt nhìn thấy ánh mắt Tô Chúc đuổi theo bóng dáng Kỷ Hoán, không mặn không nhạt nói: “Tứ cô nương, nương nương mời người đến đình trò chuyện."
Lão phu nhân lập tức hiểu ra, đây là Trần Loan đã biết tâm tư của Tô Chúc rồi.
Tô Chúc mím môi, mới tiến lên một bước, đã bị lão phu nhân túm lấy cổ tay, gương mặt già nua lộ ra vài phần bất lực: "Ta đi cùng con."
Bà không hiểu quá rõ ngoại tôn nữ Trần Loan này, nhìn dáng vẻ hiền lành dịu dàng, nhưng có thể có được địa vị như ngày hôm nay, ai cũng không biết tính tình bên trong là thế nào.
Hài tử Tô Chúc này quỷ mê tâm thần, nhưng không có ý định hại người khác, chờ nghĩ thông là được rồi.
Nếu vì chuyện này mà làm tổn thương tình tỷ muội, lại khiến Trần Loan xa cách Tô phủ, vậy thì sẽ vô cùng đau đầu.
Bồ Đào thấy vậy cũng không nói gì, xoay người dẫn đường.
Trần Loan đang ngồi trong lương đình, tay cầm chiếc quạt đong đưa không nhanh không chậm, tua rua dưới chiếc quạt lướt nhẹ trên ngón tay, nhẹ nhàng mềm mại. Mãi cho đến khi lão phu nhân và Tô Chúc đi đến lương đình, nàng mới đứng dậy đi về phía trước mấy bước, nhận lễ của lão thái thái và Tô Chúc.
“Vốn dự định gọi tứ cô nương đến hàn huyên, nhưng nghĩ đến dù sao ngoại tổ mẫu cũng sẽ không an tâm, cùng nhau đến cũng tốt.” Có lẽ đã làm nương, nên giọng nói của Trần Loan dịu dàng hơn trước đây rất nhiều.
Lan lão phu nhân nặng nề thở dài, kéo Tô Chúc qua, nói: "Cô nương này không hiểu chuyện, khiến nương nương chê cười rồi."
Trần Loan không cho tứ cô nương lớn lên trong hũ mật nhiều mặt mũi, bởi vì trời đã khuya, thời gian giữ bọn họ ở lại nói chuyện cũng không nhiều, nàng nhướng mày cười, nhấp một ngụm trà, nói: "Bổn cung và tứ cô nương là biểu tỷ muội, hôm nay ở ngay trước mặt ngoại tổ mẫu, ta cũng không nói vòng lòng."
“Nghe nói ngươi muốn vào cung hầu hạ Hoàng Thượng?” Trần Loan gõ gõ nắp trà, dù bận vẫn nhàn nhã nhìn Tô Chúc.
Ngoài ý muốn chính là Tô Chúc thẳng thắn thừa nhận. Gần như vừa nói xong, nàng ta cắn môi dưới gật đầu nói: “Hồi bẩm Hoàng Hậu, thần nữ quả thực có suy nghĩ này, hy vọng nương nương thành toàn."
Nàng ta rất rõ ràng, nếu lần này không nói, nàng ta sẽ không có cơ hội nữa.
Đến kinh đô mấy tháng, nàng ta đã nghe ngóng được tám chín phần chuyện về biểu tỷ. Hoàng Thượng cực kỳ sủng ái nàng, lúc đó ngay cả đích nữ Tư Mã gia cũng không vào cung được, chứ đừng nói là nàng ta.
Sắc mặt lão phu nhân tối sầm lại, không nghĩ đến Tô Chúc lại nói như vậy. Bà ta hít một hơi khí lạnh, cười xin lỗi: "Nương nương, tứ cô nương còn nhỏ, người đừng chấp nhặt với nó. Tô phủ của chúng ta hoàn toàn không chấp nhận chuyện này." Nói xong lại nghiêng đầu nhìn Tô Chúc, giọng nói nghiêm khắc chưa từng có:" Nhanh thỉnh tội với nương nương. Con bây giờ lại có thể nói ra miệng những lời nói thiếu suy nghĩ như vậy sao? Ta và tổ phụ con thường ngày dạy dỗ con thế nào? "
Trần Loan nhướng mắt, ngón trỏ như ngọc đặt bên môi, cười làm động tác im lặng chớ lên tiếng. Nụ cười tuy rất hiền hòa nhưng lại mang theo bảy tám phần cứng rắn, ngay cả mặt mũi lão phu nhân cũng không cho.
"Không cần nói nhiều, hôm nay bổn cung tới đây, chính là muốn tự mình nói cho tứ cô nương một tiếng, ngoại trừ Hoàng Thượng, ngươi nhìn trúng bất kỳ nam tử chưa vợ nào ở kinh đô, bổn cung tùy ngươi chọn, đó coi như là tất cả tình tỷ muội giữa ta và ngươi."
Nàng được Bồ Đào đỡ đứng lên, vuốt móng tay giả lạnh như băng, nâng lên mí mắt, đè khóe miệng xuống, sinh ra mấy phần áp bức và uy nghi: "Người đời đều nói bổn cung dụ dỗ mê hoặc quân chủ, ghen tị không chứa được người khác. Nhưng đôi chân này đứng bên cạnh Hoàng Thượng, người thực sự có thể quyết định trời đất bằng một lời nói không phải là bổn cung, mà là Hoàng Thượng."
"Hậu cung này sẽ không có vị nương nương thứ hai, đây là ý của bổn cung, cũng là ý của Hoàng Thượng. Tô tứ cô nương, ngươi đã hiểu chưa?"
Rõ ràng nàng nói lời này trên môi ngậm ý cười, nhưng một tiếng Tô tứ cô nương kia, khiến cho Tô Chúc và lão phu nhân cứng đờ cả người. Vốn là biểu tỷ muội thân thiết, cuối cùng xa lạ thành như vậy
Lan lão phu nhân nhớ đến nữ nhi duy nhất mất sớm, lại nhìn tôn nữ được bà nuôi nấng từ nhỏ, thực sự tiến thoái lưỡng nan, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, đánh nơi nào cũng đau như kim châm xát muối.
Tô Chúc sững sờ nửa ngày, rồi ngước đôi mắt trong veo và sáng ngời kia lên, chậm rãi nói: "Nương nương sợ thần nữ tiến cung sẽ phí hết tâm tư tranh sủng, cản đường của nương nương và Thái Tử?"
Lời nói này thật sự vượt qua phép tắc, nhưng Trần Loan không lên tiếng ngắt lời. Nàng như cảm nhận được tính tình cô nương này không xấu, thẳng thắn nói ra, còn tốt hơn rất nhiều so với dao nhỏ đâm chọt sau lưng. Nàng cũng vui vẻ cho mấy phần mặt mũi.
"Cho dù ngươi tuyệt đối trung thành với bổn cung, thậm chí uống canh tuyệt tử, bổn cung cũng không đồng ý."
Trần Loan vô tình liếc nhìn thấy góc áo màu vàng tươi ở cành hoa ngoài lương đình, nhướng mày cười thản nhiên: "Nào có nữ nhân nào nguyện ý đưa mỹ nhân vào lòng phu quân mình? Bây giờ ngươi vẫn còn nhỏ, ở độ tuổi mềm mại như một bông hoa, gặp được bao nhiêu người? Một lòng chân thành nhiệt tâm có phải là điều tốt? Chỉ là chớ có mắc sai lầm là được."
Nói xong nàng đi đến trước mặt lão phu nhân, giọng nói vẫn dịu dàng: "Tứ cô nương là nữ hài tử duy nhất trong đám hậu bối Tô gia, lớn lên trong vô vàn sủng ái. Mà ta dù sao cũng mang họ Trần, đối với Tô phủ mà nói là người ngoài. Cho nên bởi vì như vậy, hôm nay ta mới đứng trước mặt lão phu nhân nói, có ta ở đây, tứ cô nương sẽ không bao giờ tiến cung được."
Nói đến mức này, Trần Loan đặt tay lên ngực tự hỏi, nàng đối với Tô phủ cũng coi như là chân thành tận tụy, nếu Tô Chúc cứ khăng khăng u mê không chịu tỉnh ngộ dùng bất cứ thủ đoạn gì, nàng cũng sẽ không khách khí.
Lan lão phu nhân gật đầu, trước mắt mờ mịt từ lúc nào không hay. Bà nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Trần Loan, run rẩy nói: "Con... Sao con có thể là người ngoài được? Con ở trong lòng ta và người Tô gia, đều có trọng lượng giống như Tứ nha đầu!"
Trần Loan biết ý của bà, nàng là nữ nhi duy nhất của Tô Viện. Người Tô gia thương xót nàng nhỏ đã mất mẹ, lại bởi vì yêu ai yêu cả đường đi lối về, đối xử với nàng cũng là thật tâm thật ý, có thể sánh bằng với tôn nữ ruột thịt chăm sóc dưới gối. Nhưng dù sao tình cảm vẫn thua kém việc nhìn từ nhỏ đến lớn.
Nàng không muốn lấy việc đó đánh cuộc.
Cũng không cần thiết.
Đêm hè lạnh như nước, ánh trăng chiếu xuống lương đình thả mình vào trong mặt nước, sóng sánh sáng ngời. Trần Loan mới sinh con không lâu, khí huyết hao tổn, không thể so với trước, lúc này đứng lâu trong gió đã cảm thấy không thoải mái.
Lại trấn an lão phu nhân mấy câu, Trần Loan xoay người rời đi. Cung nữ thái giám hầu hạ trong lương đình đi theo phía sau nàng. Đám người cuồn cuộn, trong thời gian ngắn, chỉ còn lại hai cung nữ nhỏ cầm đèn đứng với bọn họ.
Ở góc tường, ấn đường Kỷ Hoán đen lại, có phần không kiên nhẫn, hắn nhẫn nại, vẫn là nói với Lưu Nguyệt: “Người nhảm nhí không biết gì cũng phải đích thân gặp mặt. Lần sau giám sát chủ tử của ngươi chặt chẽ một chút. Lời thái y dặn dò đã quên hết rồi sao?"
Hồ Nguyên và Lưu Nguyệt đều im lặng không lên tiếng.
Đoán chừng là Hoàng Thượng bị lúc sinh Thái Tử dọa sợ, bây giờ mỗi buổi tối đều phải kéo Hoàng Hậu đi dạo trong ngự hoa viên và hành lang, còn cung cấp nhân sâm linh chi tốt cho sức khỏe qua, thậm chí còn không nhìn thấy đồ ăn cay mặn xuất hiện trên bàn nữa, không khác gì ở trong chùa trên núi tu hành ăn chay.
Đêm nay gió thổi còn trò chuyện với người khác, nghĩ như thế nào cũng thấy không tốt cho thân thể. Vị này tức giận cũng là chuyện trong dự liệu.
Khi Trần Loan đi tới, nàng vừa vặn nghe được câu cuối cùng. Nàng xách váy đi đến trước mặt người đàn ông, nhón chân mới ngang vị trí bả vai của người đàn ông, lại bởi vì thân hình gầy gò nên nhìn cực kỳ nhỏ nhắn hoạt bát, không hề giống như người đã từng sinh hài tử một chút nào.
"Hoàng Thượng chớ buồn bực, thần thiếp đi nói vài câu, tiểu cô nương tính tình cao ngạo, nhìn một cái đã nhìn trúng người xuất sắc nhất kinh đô. Thần thiếp đi ngáng chân trút giận." Trần Loan dường như cảm thấy câu nói này thật buồn cười, vừa mới nói ra, đã tự mình nở nụ cười.
Kỷ Hoán nắm lấy tay nàng một cách tự nhiên, vẻ mặt kiên nghị như sắt đá. Hắn liếc mắt nhìn về lương đình phía sau, không do dự nói: "Là nàng thiện lương. Tại sao không nghe lời trẫm, dứt khoát tứ hôn không dây dưa, tự nhiên làm khổ đứng trong gió, kết quả vẫn là thương lượng không thành."
"Thần thiếp không quan tâm có thương lượng thành công hay không, chỉ là tốt xấu gì cũng là quan hệ thân thích. Tùy tiện hứa hẹn người khác, nếu đối phương không đơn thuần như chúng ta thấy, thì sẽ hại một đời nàng ta." Trần Loan dừng lại, cười phá lên: "Nghĩ như vậy, thần thiếp quả thật rất tốt bụng. Cũng không biết mấy người bên ngoài tại sao lại lại đội cho thiếp cái nón xấu xa."
Đáy mắt Kỷ Hoán hiện lên ý cười ấm áp rõ ràng, cầm tay dắt nàng đến điện Dưỡng Tâm: "Nàng so đo với bọn họ làm gì, những người kia có miệng ai sạch sẽ đâu?"
"Ở trong mắt của trẫm, Hoàng Hậu cực kỳ thiện lương, mới làm cho những người kia cảm thấy dễ bắt nạt."
Người đàn ông đột ngột nói lời âu yếm khiến Trần Loan ngẩn người. Một lúc sau liếc nhìn bóng lưng ảm đạm sau lương đình, khẽ nói bên tai hắn: "Hoàng Thượng thật sự không biết thương hương tiếc ngọc."
Trong lòng Kỷ Hoán cảm thấy buồn cười, đưa tay vuốt tóc nàng, rồi siết chặt áo khoác đang mặc trên người nàng, giọng nói còn nghiêm nghị hơn: "Thân thể của mình còn không chú ý, cả ngày chỉ biết la hét muốn sinh công chúa, một cơn gió thổi qua cũng đẩy ngã được nàng. Mười năm nữa trẫm cũng không dám để cho nàng sinh nữa."
Không hiểu sao, người này từ từ thay đổi dáng vẻ ở trước mặt nàng. Bên ngoài nói một không hai, lời vàng miệng ngọc, mà lúc chỉ có hai người thì hắn bắt đầu lảm nhảm, một câu mà nói hết lần này đến lần khác, không còn là Bát hoàng tử cao ngạo đứng trên đỉnh núi như lúc trước nữa.
Trần Loan tiến lên một bước, kéo ống tay áo của hắn, nhẹ giọng hỏi: "Ngày thiếp sinh Loan Loan, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Khiến cho chàng ngậm miệng không nói, còn kiêng kỵ như vậy?"
Nàng chỉ biết ngày đó sinh quả thật rất nguy hiểm, nàng cũng chịu không ít đau khổ. Nhưng lúc nữ nhân sinh hài tử đều như vậy, ai cũng phải đi một bước đó. Chỉ là không biết người đàn ông này rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì, vừa nhắc đến ngày kia, sắc mặt lập tức đen không tưởng tượng nổi, người khác muốn nhắc cũng không được nhắc.
Nàng nằm đó chịu đựng cơn đau, lại không biết Kỷ Hoán đứng trước bức bình phong, nhìn từng chậu nước máu được bưng ra, lại từng chậu nước nóng mới được bưng vào. Nghe tiếng kêu đau kiềm nén của nàng, lại có thái y và bà đỡ mấy lần ám chỉ nhắc nhở. Cho dù là thần tiên trên trời cũng không bình tĩnh được.
Huống chi hắn chỉ là một người phàm.
Một người phàm trần yêu Trần Loan sâu đậm.
Không thể thay nàng chịu đựng cơn đau, không thể giúp nàng chống đỡ cực khổ. Tất cả những gì hắn có thể làm chính là che chở hai mẫu tử nàng dưới đôi cánh của mình, giống như ước nguyện ban đầu khi cưới nàng.
Lúc này, không biết là do Trần Loan cảnh cáo, hay vì những lời "Oán trách" không lớn không nhỏ không mặn không nhạt của Kỷ Hoán có tác dụng, hay là vì Tô Kỳ và Lan lão phu nhân dùng cách gì đó, mà không lâu sau Tô Chúc ấn định hôn sự, đối phương chính là đích thứ tử của Thường gia.
Ngày hôm ấy trong điện Dưỡng Tâm, Trần Loan đích thân đi hái một giỏ hoa cánh hoa còn dính sương mai để làm son, nghe tin tức này cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ nhàn nhạt nói: "Coi như là người có thể thuyết phục, nếu không chuyện này cũng không dễ giải quyết."
Tô gia vì nàng mà làm rất nhiều chuyện, nàng thật sự không muốn xé rách da mặt ồn ào. Kết cục như thế này, không thể tốt hơn.
Buổi tối Kỷ Hoán trở lại, đầu tiên là mặt lạnh ôm Kỷ Triệu, cũng không biết hắn nghe ở đâu, khăng khăng muốn xây dựng hình ảnh phụ thân hiền lành trước mặt nhi tử mình từ khi còn nhỏ. Cho dù Trần Loan cười nhạo mấy lần, hắn nói hài tử còn nhỏ, sao có thể nhìn hiểu, hắn kiên trì với nhận định như vậy.
Nội điện không nóng không lạnh, Trần Loan tắm xong thì nằm trên giường nhỏ đọc thoại bản, người đàn ông cúi đầu viết, thân người thẳng tắp, mới phê xong sổ con, dự định đọc binh thư, thì cuốn sách trong tay bị một đôi tay ngọc chặn lại.
“Sao còn chưa ngủ?” Người đàn ông bất đắc dĩ hỏi, ôm nữ nhân vào trong ngực, cọ cằm vào đỉnh đầu của nàng, dịu dàng hỏi.
Trần Loan duỗi ngón út móc lấy một lọn tóc đen của hắn, nho nhã che miệng ngáp một cái, nũng nịu dịu dàng nói: "Không có chàng không ngủ được."
Kỷ Hoán cười khẽ, lồng ngực phập phồng vài cái, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy nàng đứng lên, trong lời nói không che giấu sự sủng nịnh: "Tại sao làm mẹ rồi lại càng ngày càng nũng nịu vậy? Hả?"
Vừa dính trên người hắn, Trần Loan lập tức cảm thấy buồn ngủ. Chỉ là trước khi chìm vào giấc ngủ, nàng chống đỡ thì thầm vào tai hắn: "A Hoán, thiếp cảm thấy cuộc sống như thế này thật tốt."
Có hắn, có nàng, còn có hài tử của bọn họ, tạo thành một tổ ấm trọn vẹn mà kiếp trước cầu không được.
Tay người đàn ông vỗ nhẹ trên lưng nàng, nghe vậy nhướng mi nói: "Đồ ngốc."
Thấy hơi thở của nàng đều đặn, hắn mới cong môi, đôi mắt thâm sâu trầm tĩnh.
"Nếu nàng cảm thấy tốt, chúng ta sẽ trải qua một đời như thế này."