Hồ Nguyên vừa mới nhận được lời truyền tin của Bồ Đào, ngay sau đó lại có tiểu cung nữ lảo đảo, vẻ mặt vô cùng bối rối đi đến. Y thấy dáng vẻ đó thì theo bản năng nín thở, sợ một giây sau sẽ nghe được tin tức Tam công chúa qua đời.
Y không đoán được vạn tuế gia sẽ có phản ứng gì, nhưng vị Hoàng Thái Tử mới lên đường về nước Tấn kia nhất định sẽ nổi điên.
Nếu như vị đó thật sự mất đi lý trí thì vạn tuế gia cũng không chắc có thể đè ép được.
Cung nữ tới báo tin là người hầu bên cạnh Trần Loan, lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, nàng ta đi tới điện Thái Hòa như có khói dưới lòng bàn chân, nói cũng không lưu loát, đầu tiên là thở hổn hển, môi mấp máy vài cái, sau đó nói: “Hồ tổng quản, không xong rồi, nương nương xảy ra chuyện rồi.”
Toàn bộ hậu cung chỉ có một vị nương nương, nàng ta nói tới ai trong lòng mọi người đều biết rõ.
Hồ Nguyên nghe thấy tiếng Hồ tổng quản gấp gáp này, trong lòng cũng hung hăng giật thót một cái, vội hỏi: “Nương nương cũng trúng độc à?”
Cung nữ đó lắc đầu, nghĩ đến tư thế của quận chúa Cẩm Tú, nước mắt gần như rơi xuống, nàng ta vừa gật đầu vừa lắc đầu: “Nương nương đi đến cung Diệu Thiền thăm Tam công chúa. Ai ngờ quận chúa Cẩm Tú lại canh giữ trong nội điện từ lâu, nương nương vừa tiến vào đã bị quận chúa cắt ra.”
Đầu óc Hồ Nguyên dừng suy nghĩ, theo bản năng hỏi một câu: “Bị cắt ra là ý gì?”
Y vừa hỏi xong lập tức tự vỗ đầu mình, trong lòng thầm mắng một tiếng. Lúc này quận chúa Cẩm Tú xuất hiện ở hoàng cung, điệu bộ rõ ràng không cần mạng nữa, bà không muốn sống cũng không sao, nhưng nếu kéo theo vị ở cung Minh Lan và Tam công chúa…
Có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng cung nữ đó cũng không còn run rẩy nữa, nàng ta lấy lại bình tĩnh, trên mặt lộ vẻ sợ hãi: “Quận chúa Cẩm Tú cầm dao trong tay đặt lên cổ nương nương, lúc nô tỳ ra ngoài báo tin thì cổ của nương nương đã bị rách rồi, chảy nhiều máu lắm.”
Bồ Đào nghe được lời này thì sợ đến mức lảo đảo về phía sau vài bước, nàng là người không che giấu được cảm xúc, giọng nói cũng bén nhọn theo: “Các ngươi chăm sóc kiểu gì vậy? Nhiều người đi theo như thế đều để trang trí sao? Nương nương còn đang mang thai, đang là lúc không thể bị dọa sợ nhất…”
Hồ Nguyên trừng lớn mắt, hỏi: “Ngươi vừa nói gì? Nương nương có thai?”
Thân thể Bồ Đào hơi khom lại, nàng che mặt mang theo chút nghẹn ngào sụp đổ: “Sáng nay Tô ma ma mới phát hiện.”
Tô ma ma là lão ma ma trong cung, từng hầu hạ mấy vị quý nhân, thời gian ở trong cung còn dài hơn Hồ Nguyên rất nhiều, cho nên cũng càng thêm cẩn thận. Nếu không phải chuyện trong lòng nắm chắc thì sẽ không nói ra lời khiến người ta mừng hụt.
Hồ Nguyên đứng không vững, y bất chấp việc vạn tuế gia còn đang lâm triều, chỉ cảm thấy nếu như nói trễ thêm một khắc thì cái đầu trên cổ mình sẽ khó giữ được.
Lúc Kỷ Hoán ra khỏi điện Kim Loan thì sắc mặt đã u ám như mây đen che khuất bầu trời vào mùa đông, dường như có thể nhỏ ra nước. Thân thể hắn lại có ý thức của mình, đi từ điện Thái Hòa đến cung Diệu Thiền, hắn cứ thế chỉ mất thời gian dùng nửa chén trà nhỏ.
Khi nghiêng mình tiến vào từ chiếc cửa lớn màu đỏ kia, thái dương người đàn ông còn chảy mồ hôi, thuận theo gương mặt lạnh lẽo cứng rắn mà trượt xuống, trong đôi mắt đen nổi lên bão tố ẩn sâu kinh người, sâu thẳm u ám đến cực hạn, cũng ẩn nhẫn đến cực độ.
Từ lúc hắn rời khỏi điện Dưỡng Tâm đi lâm triều cho đến bây giờ chưa tới một canh giờ, mà trong một canh giờ này, Cẩm Tú đã phát điên không tiếc dùng tất cả ám vệ trong tay Triệu Khiêm, lẻn vào cung Kỷ Thiền, hạ độc vào thức ăn của nàng ấy, từ đó lừa gạt được Trần Loan.
Chiêu ngọc nát đá tan này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Mà tiểu cô nương ở bên trong bị người ta cầm dao uy hiếp vừa mới có thai.
Hắn lại nghe được tin tức hắn khát vọng nhất trong tình huống và dưới tình cảnh như vậy, con của hắn và Trần Loan.
Trong đôi mắt sâu không thấy đáy của người đàn ông như đột nhiên điểm lên chút lạnh lẽo, lộ ra hết sự sắc bén, sắc bén đến cực điểm, khí thế quanh thân đè ép khiến người ta gần như không thở nổi.
Người trong nội điện quỳ đầy đất, trong bầu không khí kiềm chế khác thường như vậy, chút tiếng vang cũng có vẻ đột ngột. Kỷ Hoán đi từng bước một, âm thanh tiếp xúc của giày mềm và mặt đất trầm ổn có tiết tấu, cuối cùng đứng bên cạnh tấm bình phong cò trắng trong mây kia, liếc mắt nhìn tình hình bên trong.
Cả người quận chúa Cẩm Tú bao bọc trong áo bào đen, như không nhìn thấy ánh sáng. Dù cho mọi người đều nhận ra bà thì bà cũng không lấy mạng che mặt màu đen xuống. Giờ phút này trong tay bà cầm một con dao găm sắc bén rét lạnh, lưỡi dao kia trực tiếp đặt trên cần cổ trắng nõn của Trần Loan, vết máu trên con dao đó đỏ thắm đáng sợ, cứ như vậy lộ ra trong không khí, cũng lộ ra dưới mí mắt người đàn ông.
Mà ở trên giường, Kỷ Thiền nằm thẳng với sắc mặt trắng bệch, bờ môi tím thẫm, nếu không phải Kỷ Hoán tập võ trong thời gian dài, thị lực tốt, có thể nhìn thấy thân thể nàng ấy chập trùng yếu ớt, có khi hắn sẽ cho rằng người nằm trên đó đã là một thi thể lạnh lẽo.
Quận chúa Cẩm Tú nhìn về phía người tới, thân thể căng cứng giống như dây cung, ngay cả động tác trên tay cũng thô lỗ hơn, lưỡi dao sắc bén đụng vào vết dao mới rạch, lúc này lại chảy ra chút máu.
Đôi mắt Kỷ Hoán vốn đã sắc bén lại trở nên âm u, trên trán bị động tác đó làm cho nổi lên mấy sợi gân xanh. Cuối cùng hắn cũng mở miệng, giọng nói khàn khàn, từng câu từng chữ giống như phát ra từ kẽ răng: “Muốn nói gì với trẫm?”
Ai cũng có thể nhận ra câu nói đó cất giấu sự tức giận và sát ý ngập trời.
Quận chúa Cẩm Tú nhìn về phía cửa sổ hướng Nam, áo giáp của Cấm Vệ Quân tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh mặt trời, trên mặt của mỗi người đều là vẻ lạnh lùng không khác nhau là mấy. Bà hiểu rõ, cả cung Diệu Thiền đều đã bị bao vây ba mặt trong ba mặt ngoài.
Nhưng điều khiến bà nghĩ tới mà phát sợ không dám khinh thường nhất là cảm giác tồn tại cực mạnh của người đàn ông ở trước mặt.
Bà quen biết đường đệ này nhiều năm, số lần chạm mặt cũng không ít, lần đầu tiên thấy hắn có nét mặt như thế. Dáng vẻ này của hắn khiến bà không khỏi có loại ảo giác, như hắn là một con dã thú mai phục trong chỗ tối, không lập tức duỗi móng nhọn ra xé nát bà chỉ bởi vì trong tay bà vẫn còn có thứ có thể ngăn cản được hắn.
Cẩm Tú lập tức tỉnh táo lại, bà thô lỗ kéo Trần Loan đến trước mặt, ép mũi dao vào trong da thịt trắng như tuyết của nàng, giọng nói sắc bén, cũng không thừa nước đục thả câu trước mặt hắn, bà đi thẳng vào vấn đề, đưa ra yêu cầu của mình: “Chỉ cần ngươi lật lại bản án phủ Tả Tướng quân chiêu cáo thiên hạ, lại thả Triệu Khiêm ra, ban thánh chỉ bảo đảm cho chàng ấy quãng đời còn lại bình an vô sự, hai người họ tất nhiên sẽ không sao.”
Nói xong, ánh mắt bà đảo qua Trần Loan chặn trước mặt và Kỷ Thiền bất tỉnh nhân sự trên giường, vẻ mặt như chuyện đương nhiên.
Sắc mặt Kỷ Hoán thay đổi mấy lần, tiếp theo hắn cười một tiếng thâm trầm, nụ cười đó lạnh tới mức nào, chỉ nhìn sắc mặt tối đi của quận chúa Cẩm Tú là có thể nhìn ra được chút ít.
Thật ra Kỷ Cẩm Tú có phần nhút nhát, chỉ là chuyện đã đến nước này, ván đã đóng thuyền, bà không có khả năng thay đổi thời không quay về quá khứ thay đổi suy nghĩ và hành vi của mình, bây giờ chỉ có thể tiếp tục sai càng thêm sai mới có thể đổi lấy một con đường sống cho Triệu Khiêm.
Đó dù sao cũng là người đàn ông mà bà yêu nhiều năm.
Chỉ cần ông có thể sống sót, bà nguyện ý lấy mạng của mình để đổi.
Vốn dĩ Trần Loan vẫn bình tĩnh tự nhiên, lúc này hoảng hốt lo sợ sẽ chỉ dẫn đến tác dụng ngược, nhưng khi nhìn thấy Kỷ Hoán, chớp mắt một cái, nước mắt liền nhỏ xuống lách tách, rơi trên y phục nở ra một đóa hoa nước nhỏ.
Nàng nuốt nước bọt một cái, nhìn Kỷ Thiền gần như không có hô hấp và nhịp tim ở trên giường, khàn giọng nói hết lần này đến lần khác: “Nhanh giải độc cho Kỷ Thiền, nàng ấy sắp không chịu được nữa rồi.”
So với mình thì Kỷ Thiền mới là người đang đi gặp Diêm Vương.
Thân thể nàng ấy vốn không tốt, sau mấy lần bệnh liên tục, một cơn gió lạnh hơi mạnh một chút cũng có thể lấy mạng của nàng ấy, càng khỏi nói đến sau khi bị hạ loại độc nghe tên không rõ ràng như đoạn trường thảo - sống đến bây giờ còn giữ được một hơi thở đã coi như may mắn rồi.
Kỷ Hoán đương nhiên cũng nhìn thấy, hắn liếc Cẩm Tú một cái thật sâu, nói: “Hai người họ, thiếu một cọng lông tơ cũng không được.”
Cẩm Tú nghe lời này của hắn, trong lòng vô thức thở phào một hơi. Thật ra bà cũng chỉ đang đánh cược, Kỷ Hoán có thể nói ra lời này, chứng tỏ bà đã tìm đúng hai thẻ bài trong tay.
Quan hệ giữa Cẩm Tú và Kỷ Thiền thật ra không tệ, vị Tam công chúa ngang ngược càn rỡ này đôi khi cũng ngoan ngoãn khéo hiểu lòng người, đối xử với người mình yêu thích tuyệt đối không còn lời nào để nói.
Dù sao thì trong bản chất cũng chảy dòng máu của Kỷ gia, lại nghe nàng ấy gọi đường tỷ nhiều năm như vậy, Kỷ Cẩm Tú rũ mắt xuống, lạnh nhạt lên tiếng: “Nếu như ta thật sự muốn lấy mạng muội ấy thì đã trực tiếp rót chén rượu độc cho bớt phiền rồi.”
Bà vừa dứt lời, Trần Loan đã tiếp lời: “Vậy có thể gọi thái y vào giải độc không? Nàng ấy thật sự không đợi được nữa.”
“Bảo bọn họ cút vào đây, chữa trị tại chỗ.”
Nói xong, Kỷ Cẩm Tú cầm con dao trong tay chặt hơn, Trần Loan cũng không biết bà lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, gần như là cứng rắn bắt nàng đến trước người, con dao găm đó đặt trên gân xanh nhảy thình thịch của nàng.
Chỉ cần Kỷ Cẩm Tú run tay một cái, Trần Loan sẽ đi gặp Diêm Vương.
Nội điện lập tức truyền đến hàng loạt tiếng hít hà, gân xanh trên mu bàn tay Kỷ Hoán lộ ra. Hắn chậm rãi nắm thành quyền, dù sao Kỷ Thiền cũng chỉ mặc quần áo trong nằm trên giường, cho nên toàn bộ Cấm Vệ Quân ở ngoài điện chờ lệnh, chỉ có Phương Hàm đặt tay cầm chuôi đao đứng phía sau bình phong, cũng bởi vì không nhìn thấy tình hình bên trong, lúc này thần kinh hắn cũng căng thẳng, giống như con mãnh thú đang trữ lực để công kích.
Mà sự thật là mọi người đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ngay cả vạn tuế gia luôn quả quyết anh dũng cũng sợ ném chuột vỡ bình, bọn họ đương nhiên càng không cần phải nói.
Nếu như xử lý không tốt việc này để lan truyền ra ngoài, thanh danh của hoàng thất tổn hại lớn, nói không chừng từ trên xuống dưới đều phải tắm máu một lần.
Đầu óc vị quận chúa Cẩm Tú này cũng hồ đồ, rõ ràng có thể vinh hoa phú quý cả đời, được người ta tôn kính, thế nhưng lại vì một người đàn ông mà làm ra chuyện đại nghịch bất đạo đến mức này, phu thê Đông Bắc Vương ở dưới suối vàng cũng sẽ bị liên lụy mất sạch thanh danh.
Hai thái y tiến lên nơm nớp lo sợ, tay cũng run rẩy, các cung nữ ma ma không dám thở mạnh, phối hợp với thái y làm việc. Sau một lúc lâu, Kỷ Thiền nghiêng đầu, trong miệng nôn ra chút nước đắng màu vàng xanh, sắc mặt thái y vui mừng, ông ấy lau mồ hôi trên đầu, nói: “Sau đây phải xem tạo hóa của Tam công chúa rồi.”
Sau khi nôn ra mấy thứ bẩn đó, Kỷ Thiền cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, ngược lại đổ rất nhiều mồ hôi, trên trán toàn là những giọt mồ hôi lớn rậm rạp, cho dù trong cơn hôn mê thì nàng ấy cũng nhíu chặt mày, dáng vẻ hết sức đau đớn.
Nàng ấy vốn gầy yếu, bây giờ nhìn kỹ quả thật giống như tơ liễu phất phơ theo gió, gầy đến mức không tưởng, tựa như một cơn gió thổi qua sẽ thổi bay mất vậy.
Lúc này Trần Loan thật sự gấp đến độ rơi nước mắt, lại không muốn quá mất mặt trước Kỷ Cẩm Tú, nàng gắng gượng đè nén tiếng nức nở nghẹn ngào sắp bật ra.
Kỷ Cẩm Tú cảnh giác nhìn xung quanh, mở miệng đưa ra yêu cầu: “Ta muốn gặp Triệu Khiêm.”
Không ai trả lời.
Kỷ Cẩm Tú sợ bọn họ đã sớm xử lý Triệu Khiêm rồi, giọng nói hung ác hơn, lặp lại: “Dẫn chàng ấy tới đây, ta muốn gặp chàng ấy.”
“Híttttt.” Cảm xúc của Kỷ Cẩm Tú vừa kích động, con dao găm trong tay càng hãm sâu vào thịt, lúc này Trần Loan thật sự nhận rõ ràng sự đau đớn bén nhọn, tiếng hít vào hòa với tiếng khóc mơ hồ. Kỷ Hoán nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn đến lạ, hắn sai Phương Hàm: “Đưa Triệu Khiêm tới đây.”
“Trên người nàng có bao nhiêu vết thương, hôm nay tại đây Triệu Khiêm sẽ gãy bấy nhiêu cái xương.”
Con ngươi Kỷ Cẩm Tú co lại, bà không dám ép sát như thế nữa, bà hiểu tính tình Kỷ Hoán, hắn tuyệt đối nói là làm, nói được làm được.
Hiện tại Kỷ Thiền có vượt qua được hay không thì vẫn chưa biết, át chủ bài chân chính mà bà nắm trong tay chỉ có một mình Trần Loan. Nếu thật sự ép Kỷ Hoán, trực tiếp vứt bỏ vị Hoàng Hậu này cũng không phải không có khả năng.
Uy nghiêm của thiên tử không cho phép sự khiêu khích.
Hiện tại, người bị vây trong thế yếu là bà.
Trọn vẹn gần nửa canh giờ, khi Triệu Khiêm chưa tới thì hai bên cứ giằng co như vậy. Kỷ Cẩm Tú đã nghiễm nhiên xem Trần Loan là cọng cỏ cứu mạng, con dao găm trong tay lúc này cũng trữ lực, bà biết võ công của Kỷ Hoán rất cao thâm khó lường.
Nhưng động tác của hắn có nhanh hơn nữa thì cũng không tự tin sẽ nhanh hơn dao găm trong tay bà.
Điều Kỷ Cẩm Tú đoán chính là những gì Kỷ Hoán nghĩ, lần đầu tiên hắn không tự tin với thân thủ của mình, không dám đánh cược.
Người đứng ở đó rơi nước mắt giàn giụa khóc vô cùng đáng thương là thê tử kết tóc của hắn, trong bụng còn có đích tử của hắn.
Đó là tất cả của hắn.