Tháng bảy là lúc thời tiết thất thường nhất. Chạng vạng tối đột nhiên một cơn mưa xối xả ập xuống. Trên cây táo bên ngoài cung Minh Lan, hai ba phiến lá xanh thẫm chụm lại với nhau, trong suốt lóng lánh. Ngoài ra còn có một vài chiếc lá Chu Lan hẹp dài duỗi vào trong điện từ cửa sổ phía nam, một vài bông hoa trắng muốt run rẩy nở rộ.
Trần Loan sai người lấy cái kéo nhỏ bằng bạc cắt xuống, cắm vào cái bình cảnh thái lam (*) của tiền triều. Cung Minh Lan lạnh lẽo coi như có chút sức sống.
(*) Cảnh thái lam: Một loại kỹ thuật tráng men của người Trung Quốc. Đồ tráng men cảnh thái lam à một trong những sản phẩm thủ công mỹ nghệ trứ danh của Trung Hoa, tên gốc của nó là “Đồng thai cáp ti pháp lang” (men tráng cẩm thạch đồng), tên tục là “Pháp lam”, hay “Khảm pháp lam”.
“Nương nương, số người canh gác ban đêm nhiều gấp mấy lần, cầm theo đèn chiếu sáng toàn bộ sân viện.” Lưu Nguyệt bước tới khoác áo cho Trần Loan, đồng thời báo cáo tình hình thực tế bên ngoài.
Cho dù nàng không nói, Trần Loan cũng có thể nhìn ra được.
“Không sao, cứ để cho bọn họ canh giữ, bổn cung không có bản lĩnh bay lên trời chui xuống đất, còn có thể chạy thoát dưới ánh mắt của nhiều người như vậy sao?” Giọng nói của Trần Loan hơi lơ đãng.
Mặc dù những cung nữ hầu hạ đến từ điện Dưỡng Tâm, nhưng không khác gì những người đã hầu hạ trước đây. Ngược lại làm việc càng đúng mực và thận trọng hơn. Dù sao đây cũng là những người bên cạnh thiên tử.
Bóng đêm đến yên lặng không một tiếng động, giống như một tấm lưới lớn, trong nháy mắt bao trùm cả trời đất, vùng vẫy cũng không thoát ra được.
Lúc Kỷ Hoán đến, Trần Loan đang ngồi trước gương đồng tự mình chải tóc, bên cạnh không có người hầu hạ. Trong nội điện lớn như vậy, mùi hương tỏa ra, giai nhân giơ tay ngẩng đầu, lấy xuống cây trâm cuối cùng cài trên đầu.
Ngay lập tức, mái tóc đen lòa xòa như thác nước rơi xuống bờ vai gầy bên trong lớp áo lót trắng như tuyết. Mùi thơm tỏa ra trong điện, cũng quanh quẩn chóp mũi người đàn ông.
Trần Loan nghe thấy tiếng bước chân, nàng đứng dậy khỏi ghế mềm, hơi cụp mi phúc thân với người đàn ông, môi mỏng khẽ mím lại: "Hoàng Thượng kim an."
Kỷ Hoán gật đầu, lại phát hiện chẳng qua hắn bước về phía trước ba bước, tiểu cô nương đã lùi đủ bốn bước.
Thực sự như một con nhím phòng bị hắn, không cho phép đến gần một chút nào.
“Hoàng Thượng đích thân đến đây, có gì dặn dò?” Trần Loan thấy hắn dừng bước chân, lúc này mới hỏi. Giọng nói như chuông bạc lạnh lùng, một vài sợi tóc đen nhánh cũng theo cử động của nàng từ bên tai rũ xuống, che đi nửa gương mặt nhỏ nhắn của nàng.
Hắn đã làm chuyện như vậy, nàng tất nhiên không cần phải tươi cười chào đón hắn.
“Ta không thể đến cung Minh Lan này?” Kỷ Hoán hơi nhướng mày, cả người nghiêm nghị như băng. Sau đó nhớ tới lời cảnh cáo của Viên Viễn, mặt mày theo bản năng dịu xuống, chậm rãi nói: “Xử lý xong công vụ, muốn đến nhìn nàng một chút."
Sắc mặt và giọng nói như vậy, không giống như đến hưng sư vấn tội.
Người đàn ông một bộ áo bào đen thêu rồng vàng, dưới ánh sáng lờ mờ cũng khó có thể giấu được vẻ sắc bén. Trần Loan nhìn thấy, môi mỏng đột nhiên hiện lên nụ cười khổ.
"Hoàng Thượng đổi người hầu hạ của cung Minh Lan từ trên xuống dưới, là muốn giam lỏng thần thiếp cả đời sao?"
Thân thể nhỏ nhắn của tiểu cô nương mảnh khản, sống lưng thẳng tắp, một chút cũng không chịu cong, đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng trời sinh quyến rũ, vẻ ngang bướng quật cường bên trong trực tiếp tràn ra hốc mắt.
Kỷ Hoán không nhịn được nắm chặt tay, giọng nói trầm xuống vài phần: "Chỉ cần nàng không nói ra những lời tức giận kia, sáng sớm ngày mai cung Minh Lan sẽ trở lại như cũ."
"Như vậy, Hoàng Thượng cứ tùy ý đi."
Ấn đường người đàn ông đập dữ dội mấy cái, hắn tiến lên mấy bước, nắm chặt cổ tay gầy guộc giống như chỉ cần bóp một cái là gãy, giọng nói trầm đến mức chảy nước miếng: "Loan Loan, nàng có thể nói chuyện đàng hoàng với ta được không?"
Lúc trước Trần Loan mắng người khác như vậy, nhưng hắn không bao giờ nghĩ có một ngày phong thủy đổi dời, loại đãi ngộ này sẽ rơi vào trên người hắn.
Người trên đời này đều biết nàng đối với hắn tình sâu nghĩa nặng, khác với người khác.
Nhưng lúc sự đối đãi đặc biệt này đột nhiên biến mất, cho dù mang tâm trạng hai kiếp làm đế vương, cũng không nhịn được nổi lên cơn sóng rối loạn.
Trần Loan nhướng mi, cuối cùng khẽ cười nhạo, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng, như ngọc rơi trên đĩa bạc, nghe rất vui tai, thư thái: "Hôm nay Hoàng Thượng đến cung Minh Lan, là muốn tính toán chuyện của hai kiếp?"
"Thực ra, vào ngày lại mặt, lời Trần Diên nói không sai. Người đời đều nói thiếp lưu luyến si mê bệ hạ, nhưng bản thân thiếp không nói được phần si mê và yêu thích đó, đến cuối cùng là sâu tới mức nào."
"Mấy ngày nay thiếp thường nghĩ, có lẽ đây chỉ là một thói quen từ nhỏ đến lớn. Cho nên trong khoảng thời gian bị chàng đối xử lạnh nhạt, người bên cạnh nói hai ba câu gây chia rẽ, thiếp mới có thể gật đầu đồng ý gả cho người khác."
Tốc độ nói của nàng không chậm, nhưng rõ ràng từng chữ, âm cuối hơi cao lên, vẻ lạnh lùng trong trẻo trong mắt càng sâu: "Thiếp không có huynh trưởng, có thể trong lúc vô thức đã xem Hoàng Thượng như huynh trưởng mà đối đãi, lệ thuộc vào đó. Giữa hai người chúng ta, có lẽ từ lúc bắt đầu đã sai lầm rồi."
Nàng nhìn dáng vẻ u ám âm trầm của người đàn ông, giống như một đám mây đen bao trùm thành phố, sau đó sống lưng không khỏi ớn lạnh, nhưng nàng vẫn nói câu cuối cùng: "Ngày đó chàng nói không sai, theo bối phận lễ nghi, chàng nên gọi thiếp một tiếng hoàng tẩu."
Câu này vừa dứt, người đàn ông đang nắm cổ tay cô đột nhiên gia tăng sức lực lên rất nhiều. Trần Loan nhìn kỹ lại thấy trên mu bàn tay màu đồng nổi lên những đường gân xanh nông sâu, phối hợp với sắc mặt hung ác tàn bạo của hắn, thật khiến người hết sức kinh sợ.
Trần Loan dùng chút sức rút cổ tay lại. Mặc dù người đàn ông nhiều lần kiềm nén, nhưng vẫn không tránh khỏi để lại một vết hằn đỏ. Nàng không một tiếng động vén góc áo lên quỳ xuống đất, yếu ớt nói: "Xin bệ hạ thứ tội."
Hương hoa lan trong điện thơm ngát, nhưng không khí lại yên tĩnh như chết.
“Nàng muốn rời đi như vậy sao?” Kỷ Hoán không giận mà cười, độ cong khóe miệng hơi lạnh, âm u dưới đáy mắt đen như dệt cửi, chỉ cần nhìn những đường gân co giật trên thái dương là biết hắn đang cực kỳ ẩn nhẫn khắc chế.
Bởi vì thất vọng hoàn toàn, vì vậy cam chịu, muốn nhận hết tội lỗi về mình, dù sao cũng không còn gì để mong đợi nữa.
"Trần Loan thân mang tội, không xứng đứng bên cạnh bệ hạ, càng không thể chiếm ngôi vị Hoàng Hậu. Nhưng xin bệ hạ ân chuẩn, cho phép Trần Loan xuất cung, thanh đăng cổ phật (*) đến hết đời."
(*) Thanh đăng cổ phật: chỉ đời sống nhà chùa tịch mịch.
Kỷ Hoán hít sâu một hơi, hà bao màu vàng nhạt bên hông cực kỳ chói mắt, giọng nói trầm thấp, mở miệng chỉ nói được ba chữ.
"Trẫm không tin."
Chuyện còn lại hắn có thể tin một hai, duy chỉ có chuyện Trần Loan không yêu Kỷ Hoán, hắn có chết cũng không tin.
Hai đời kiếp trước kiếp này, nàng có yêu hay không, ai có thể biết rõ ràng hơn hắn?
Lời nói như vậy, quả thực giống như một mũi tên tẩm độc sắc bén, một mũi tên xuyên tim, đau tận xương cốt.
Ánh nến lung linh, vang lên tiếng lách tách, từng giọt nến chậm rãi chảy xuống, hòa quyện với hương hoa lan thơm ngát. Không khí trong điện kiều diễm, nhưng bầu không khí giữa hai người giống như nước lửa đối đầu, không tương thích với nhau.
Khí thế của người đàn ông quá mạnh, khi hắn nhíu mày bước tới ôm nàng vào lòng, thân thể Trần Loan đã cứng ngắc thành một tảng đá. Hơi thở nóng rực của hắn phả vào bên tai, giọng nói của người đàn ông đặc biệt u ám khàn khàn: "Không được, nàng cứ tiếp tục nói lẫy, nhưng ta sẽ không đồng ý để nàng rời khỏi ta."
Trần Loan sửng sốt một lúc, sau đó trong mắt chợt hiện lên đủ loại biểu cảm phức tạp.
Sao Kỷ Hoán lại có biểu hiện như vậy?
Không phải là hắn nên từ trên cao nhìn xuống đến hưng sư vấn tội, vẻ mặt lạnh lùng chán ghét, chỉ mong nàng đi càng xa càng tốt sao?
Nàng đã nói đến mức như vậy, mà hắn vẫn còn có thể nhẫn nhịn được?
Gần tối trời mưa, đến lúc này lại xuất hiện một nửa vầng trăng mờ mịt, nhưng bị mây đen che khuất. Một vài ánh sáng xuyên qua, như đắp lên một dải lụa mỏng cho nhân gian.
Trướng phù dung treo một nửa, hương thơm mờ mịt. Trên chiếc giường làm bằng gỗ tử đàn, hai mắt Trần Loan run rẩy đẫm lệ, bị cưỡng ép giam cầm dưới vòng tay ấm áp của người đàn ông, một câu cũng không muốn nói.
Ngón tay trỏ khớp xương rõ ràng của Kỷ Hoán v.uốt ve đôi môi anh đào ửng hồng có chút quyến rũ của tiểu cô nương, ôm chặt người hơn một chút, trong lòng cảm thấy vui vẻ: "Không lộn xộn nữa?"
Gương mặt Trần Loan lạnh lùng, che môi, đưa lưng về phía hắn.
Làm sao có thể như thế này. Lúc bầu không khí đang đông cứng, thì hắn không nhịn được cúi người hôn nàng, Một nụ hôn cực kỳ triền miên. Lời nói của nàng đã đến ngang cổ họng đều bị nuốt hết.
Kỷ Hoán nhìn thấy nàng cuối cùng cũng không còn dáng vẻ lạnh như băng kia nữa, gương mặt dịu dàng hơn. Hắn vuốt mái tóc đen nhánh của tiểu cô nương, môi mỏng khẽ mấp máy, xoa xoa ấn đường nói: "Ngày đó nàng đến cung Kỷ Thiền, ta ở trong điện nghỉ ngơi một lúc, bất chợt nhớ lại toàn bộ chuyện kiếp trước rồi."
"Chuyện này đến quá bất ngờ không kịp phòng bị, lúc đó đầu ta đau như muốn nứt ra, dời sông lấp biển, trong mắt trong tim chỉ cảm thấy hoang đường."
Hắn quay đầu tiểu cô nương lại đối diện với hắn, sắc mặt nghiêm túc không gì sánh được: "Ngày đó ta tức giận với nàng, không phải ta cố ý. Mấy ngày nay, ta luôn nghĩ, lúc đó ta lửa giận ngập trời, rốt cuộc đang tức giận cái gì."
"Loan Loan, ta chỉ đang tức giận bản thân mình mà thôi."
"Nhiều lần tự cho mình là thanh cao, lần nào cũng khiến nàng chắp tay nhượng bộ, đến cuối cùng cũng không thể bảo vệ nàng bình yên vô sự."
Đôi mắt nàng nhắm chặt hoàn toàn không giống như đang nằm trong lòng hắn, mỗi lần nghĩ đến lại thấy trong lòng đau nhức.