Ngoại trừ nha hoàn thiếp thân Lưu Nguyệt và Bồ Đào, từ trong ra ngoài cung Minh Lan đều được thay thế bằng người của điện Dưỡng Tâm, lại thêm một Tô ma ma lúc nào cũng không rời nhìn chằm chằm, ngay cả một con ruồi cũng không bay lọt ra ngoài.
Người sáng suốt nhìn vào là biết, Hoàng Hậu đang bị giam lỏng.
Trong nội điện, đàn hương bốc lên lượn lờ như khói bếp của hộ gia đình trên vùng núi xa, dung hòa với không khí, vì vậy trong căn phòng to lớn như vậy tràn ngập một tầng hương vị ngọt ngào nhàn nhạt.
Trần Loan nói ra những lời mà nàng kiềm nén trong lòng bấy lâu nay, tâm trạng cũng hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Bàn tay trắng nõn hơi đưa lên, pha trà nhấp một ngụm. Mà Kỷ Thiền ngồi bên cạnh lại thấy buồn cười, mắt phượng sóng nước lóng lánh khẽ liếc nhìn tầng tầng lớp lớp người canh chừng bên ngoài cung Minh Lan, không biết nên tỏ vẻ gì nữa.
Chính vào lúc nãy, trong vườn nhỏ của cung Minh Lan, Trần Loan và người kia trực tiếp to tiếng, trong lời nói mang theo gai, đối với ngôi vị Hoàng Hậu người người tranh giành thì nàng vứt bỏ như đôi giày. Trải qua tranh chấp, cửu ngũ chí tôn từ trước đến nay bình tĩnh, kiềm chế bị tức giận đến mức phất tay áo bỏ đi.
Cảnh kia thực sự rất thú vị.
Kỷ Thiền che môi ngáp một cái, mắt phượng lười biếng lấp lánh ánh nước, người nào đối diện với đôi mắt như vậy, đều sẽ bị quyến rũ mất đi lý trí trong chốc lát.
“Giữa muội và Hoàng Thượng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta thật đúng là hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ muội như thế này.” Lần đầu tiên Kỷ Thiền hỏi về chuyện này, trong lời nói hiếm khi có chứa mấy phần tò mò.
Trần Loan ngước mắt lên, đáy mắt xẹt qua một tia u ám, nàng cười nhạt, nói: "Nói ra thì dài, có lẽ là muội đột nhiên thông suốt, cảm thấy tất cả vui vẻ bao nhiêu năm qua đều đặt sai người rồi."
Kỷ Thiền im lặng, cũng không tiện nói gì, cuối cùng khẽ thở dài: "Nhìn tình hình này, Hoàng Thượng tuyệt đối không cho phép muội rời cung. Bây giờ mới bao lâu, toàn bộ người ở cung Minh Lan đều đã bị thay đổi hết, có thể thấy lời nói lúc nãy của muội, thật sự khiến hắn tức giận."
Trần Loan vô thức nhíu mày, thật sự không hiểu Kỷ Hoán tức giận cái gì. Hôm nay nàng đích thân cho cơ hội và bậc thang, hắn có thể thuận theo đó mà làm, không cần phải gượng ép bản thân ở cùng một chỗ với nàng.
“Nhắc tới cũng thấy kỳ lạ, mấy ngày nay chúng ta giống như bị nguyền rủa vậy, không ai thoải mái được.” Lông mi Kỷ Thiền khẽ run lên, ngón tay ngọc thon dài của nàng ấy đặt trên chiếc cốc sứ chạm khắc hoa, ngón trỏ khẽ run rẩy.
Trần Loan nghe vậy, khóe miệng động đậy: "Mặc dù hiện tại Giai Giai bị buộc phải kiềm chế tính khí mà nhìn gia đình chồng, nhưng có Nam Dương Vương và Vương Phi sủng ái, mấy huynh trưởng đều có tính tình bao che khuyết điểm, không cần chúng ta phải lo lắng."
Lúc này bệnh tình của Kỷ Thiền mới là quan trọng.
Chuyện hôm nay, nếu chỉ đến đây, vậy cũng được.
Tả Tướng Tư Mã Nam vừa mới ra khỏi dịch quán nơi Hoàng Thái Tử nước Tấn ở, chưa đi được nửa đường thì xe ngựa đã bị một con ngựa điên k.ích thích đụng vào. Tư Mã Nam lập tức bị đụng ngã bay lên, lăn hai lần vòng trên đường, sau khi người được nâng về phủ Tả Tướng vẫn bất tỉnh nhân sự.
Ngay lập tức trong giới thượng lưu thế gia ở kinh đô dấy lên một trận sóng to gió lớn.
Tất cả mọi người đều biết Tư Mã Nam đi chỗ đó làm việc gì, con ngựa đột nhiên hoảng sợ này, quả thật đến một cách quá mức vi diệu.
Người của phủ Tả Tướng điều tra chuyện này phát hiện bọn họ không tra ra được bất cứ manh mối gì. Con ngựa điên kia bị loạn kiếm chém chết ngay tại chỗ, bọn họ dùng hết sức lực, ngay cả chủ nhân của con ngựa là ai cũng không điều tra ra được.
Chỉ biết là con ngựa này đã bị kí.ch thích, đột nhiên từ trong con hẻm hỗn loạn lao ra, nhiều người như vậy không có chuyện gì, lại cứ khăng khăng đuổi theo xe ngựa của Tả Tướng.
Không cần suy nghĩ cũng biết bên trong có điều kỳ quặc.
Con đường phồn hoa nhất của kinh đô, nơi dịch quán của nước Tấn.
Kỷ Hoán và Viên Viễn ngồi đối diện nhau trước bàn trong gian nhà chính trên tầng hai. Kỷ Hoán cải trang xuất cung, không uống nhiều rượu, nhưng Viên Viễn không cố kỵ nhiều như vậy, từng ly rượu mạnh rót vào bụng. Hiếm khi hắn thu lại dáng vẻ công tử cà lơ phất phơ, gương mặt u ám nặng nề như nước.
“Ngài xuất cung đến đây, là muốn nói với ta chuyện này?” Viên Viễn ở trên cao nhìn về phía xa, lá xanh đung đưa theo gió bên ngoài cửa sổ lầu hai, hắn vươn tay ra là có thể chạm vào.
Kỷ Hoán cũng đặt ly rượu tinh xảo xuống, bị người phụ nữ trong cung Minh Lan kia làm tức giận đến mức hít thở không thông, góc cạnh lạnh lùng rõ ràng đều mạ thêm một lớp băng giá, trên áo bào màu đen lạnh lùng treo một túi thơm màu vàng nhạt, nhìn thấy có chút không phù hợp.
Những lời ngọt ngào mềm mại trước đây, tất cả những ân ái chăm sóc đều tan biến như hoa trong gương, trăng trong nước, chỉ còn lại những hồi ức vụn vỡ. Giống như hôm nay, người kia ở trong cung Minh Lan, ngay cả dáng vẻ cũng không thèm giả vờ trước mặt hắn nữa.
Thậm chí nàng còn bày tỏ không cần ngôi vị Hoàng Hậu, quyết tâm rời khỏi hắn.
Hắn biết, mâu thuẫn giữa bọn họ, và điều khiến nàng nguội lạnh, tuyệt đối không chỉ có một. Ngày đó lúc hắn tức giận không lựa lời nói chuyện với nàng, chỉ là một ngòi nổ.
Như vậy liên quan đến oán niệm hai kiếp của nàng.
Trái tim Kỷ Hoán đột nhiên đập loạn mấy nhịp, hắn bình tĩnh nói: "Đại Yến còn hai vị công chúa chưa xuất giá, thân phận tương đương với Kỷ Thiền. Nếu ngươi có ý, vẫn sẽ là chuyện tốt."
Viên Viễn hừ lạnh một tiếng, sắc bén trong đôi mắt đen trực tiếp dồn ép Kỷ Hoán: "Nếu như vậy, ta cần gì phải khổ tâm vào nhiều việc không đâu đến cầu thân mà không được như vậy?"
"Hôn sự của tỷ ấy do chính tỷ ấy làm chủ. Tỷ ấy không muốn gả cho ngươi, ngươi giận chó đánh mèo lên triều thần Đại Yến ta cũng vô dụng, còn không bằng dùng nhiều thủ đoạn anh hùng cứu mỹ nhân, để tỷ ấy thay đổi ấn tượng về ngươi."
Sắc mặt Viên Viễn biến đổi không ngừng, cũng không biết trải qua bao lâu, mới cười khổ nói: "Người khác không biết, chẳng lẽ ngươi còn không biết sao? Sau chuyện năm đó, mỗi lần nhắc đến ta, nàng ấy đều nói thẳng chưa từng thấy ta, một lời giải thích cũng không nghe. Không chỉ như thế, còn tránh mặt ta nữa."
Thật ra còn có mấy câu không tiện nói, kể từ khi hắn đến kinh đô Đại Yến. Lính canh đêm ở cung Kỷ Thiền lại nghiêm ngặt như thùng sắt, hắn căn bản không tìm được cơ hội đơn độc giải thích với nàng ấy.
Nếu nói đây không phải là nàng ấy cố tình đề phòng hắn, ai tin?
Nếu không phải như thế, hắn cần gì phải dựa vào việc gây sức ép lên hoàng thất Đại Yến, ép nàng ấy đồng ý hôn sự này?
Trước tiên lấy người về đã, rồi lại giải thích chuyện năm đó. Qủa thực là bất đắc dĩ mà.
Vào ngày hôm đó, trước giường bệnh của Xương Đế, những lời Hứa Hoàng Hậu nói đều được cường điệu truyền đến tai hắn. Hắn lập tức gác lại ba phần chuyện của nước Tấn, đưa một nửa gia sản của Đông Cung đến đây, cũng chỉ để cho nàng ấy nhìn thấy sự chân thành của mình.
Chẳng qua cô gái nhỏ kia rất quyết liệt, cho dù ngươi nói gì, nàng ấy cũng sẽ sừng sững bất động, không thèm chớp mắt.
Kỷ Hoán bình tĩnh lắng nghe, cuối cùng ngước mắt lên nói thẳng: "Tự gây chuyện, tự giải quyết."
Sau đó, hắn giống như nghĩ tới chuyện gì đó, ánh mắt nhìn Viên Viễn, đột nhiên hỏi một câu: "Ngươi có biết nữ tử tức giận, nên làm gì để dỗ dành không?"
Người đàn ông hai kiếp thanh tâm quả dục hoàn toàn không có kinh nghiệm trong việc đó. Viên Viễn là cao thủ quyến luyến nơi bụi hoa, trên phương diện này, tất nhiên có một vài hiểu biết độc đáo.
Viên Viễn bị hắn hỏi đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó chợt híp mắt lại, nhìn Kỷ Hoán từ đầu đến cuối, sau đó ngả ngớn cong môi, hỏi: "Sao vậy? Tiểu hồng mai trong hoàng cung giận dỗi ngươi?"
“Chuyện của Kỷ Thiền, có muốn biết một vài chuyện nội tình hay không?” Lông mày của Kỷ Hoán gần như nhíu chặt lại thành một chữ “Xuyên”. Người đàn ông trong trẻo uy nghiêm, cho dù có việc chủ động cầu người giúp, cũng có thể nói ra những lời cám dỗ khiến người khác động tâm như vậy.
Nụ cười trên môi Viên Viễn biến mất, hắn ho khan một tiếng, gương mặt anh tuấn như yêu: "Những oanh yến bên ngoài quen thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, khôn khéo, làm gì cần ta dỗ dành? Người kia thật sự khiến ta muốn dỗ dành, nhưng nửa chữ cũng không muốn nghe ta nói."
Nói đến đây, đôi mắt đen của Kỷ Hoán cũng dao động, đột nhiên trong lòng mơ hồ có cảm giác cùng cảnh ngộ. Hắn đứng chắp tay, bàn tay hơi nắm, khàn giọng nói: "Toàn nói lời nhảm nhí vô dụng."
Mặc dù nói như vậy, nhưng Kỷ Hoán cũng biết lời hắn nói đều là lời nói thật. Với trình độ của bọn họ, có không ít nữ nhân muốn nhào lên. Viên Viễn này cực kỳ kiêu căng ngạo mạn, tính tình hỷ nộ vô thường khó lường.
Nếu không phải Kỷ Thiền xuất hiện nửa đường, chỉ sợ hắn không thể nhìn thấy được vẻ cúi đầu khuất phục của vị Hoàng Thái Tử này.
"Ngươi thật sự là không hiểu tí tình ái nào à? Chuyện dỗ dành phụ nữ này, chẳng qua là tặng một vài vật hiếm lạ khiến người yêu thích, ra tay hào phóng một chút. Phu thê đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, chờ nàng cảm thấy trong lòng thoải mái, ban đêm an ủi vuốt ve một phen, dĩ nhiên sẽ tốt lên."
Người bên cạnh không biết tâm ý của Kỷ Hoán đối với Hoàng Hậu, nhưng Viên Viễn lại biết rõ ràng. Trước đây có rất nhiều chuyện đều là hắn bí mật giúp đỡ.
Đó là một bông hoa mẫu đơn đỏ nở rộ trên đầu quả tim của Kỷ Hoán, xinh đẹp tuyệt trần, đồng thời cũng không nhìn thấy mặt trời, nở rộ trong bóng tối.
Dứt lời, Viên Viễn đứng bên cạnh Kỷ Hoán, hỏi ra chuyện hắn quan tâm: "Nàng ấy không chịu gả cho ta, bên trong có nội tình sao?"
Kỷ Hoán nhướng mày, cũng không lòng vòng, giọng nói lạnh lẽo, trực tiếp nói: "Thân thể tỷ ấy không tốt."
"Nghiêm trọng hơn so với ngươi tưởng tượng, thật sự cần phải đi Phật Sơn tĩnh dưỡng. Cho dù gả đến nước Tấn, cũng sẽ dẫn tới những lời trách móc chỉ trích."
"Đủ loại, chọn lựa như thế nào, tùy ngươi quyết định."
Mí mắt Viên Viễn giật giật, ánh mắt gần như đông cứng lại. Một lúc lâu sau, hắn hung hăng nắm chặt tay, nói: "Đợi chút nữa ta vào cung với ngươi."
Hắn hiểu Kỷ Hoán, người này nhất định sẽ không cố ý lấy chuyện hèn hạ này ra dọa hắn.
"Nếu nàng ấy thật sự bệnh nặng như vậy, ta càng không yên tâm."
"Người, ta nhất định phải lấy về."
Mà chuyện Tả Tướng bị con ngựa điên đụng, điều tra từ sáng đến tối, sấm to mưa nhỏ, cuối cùng cũng không giải quyết được gì
Phủ Tả Tướng, chính viện.
Tư Mã Nam vẫn nằm trên giường, vừa uống thuốc xong mở mắt ra, câu đầu tiên khi tỉnh lại là chuyện hôm nay coi như không có gì, không được phép điều tra nữa.
Suy cho cùng ông ta là một con cáo già lõi đời ở trong triều, có một số chuyện, đoán thôi cũng ra được kết quả.
Tương lai, vẫn sẽ là thiên hạ của đám người trẻ tuổi, ngay cả ông ta cũng nhìn nhầm Hoàng Thái Tử nước Tấn. Tính tình thủ đoạn của người này, quả nhiên âm hiểm, tuyệt đối không phải người lương thiện.
Hiện tại quả thực ông ta đã già rồi, lâu lắm rồi không có cảm giác nguy cơ, còn bắt đầu cậy già lên mặt. Những lời ông ta nói hôm nay trong dịch quán, quả thật có ý ép mua ép bán.
Hôm nay chẳng qua chỉ bị chấn thương nhẹ, cũng bởi vì nơi này là hoàng thành Đại Yến, dưới chân thiên tử. Nếu đổi một góc độ suy nghĩ sâu xa khác thì càng cảm thấy đáng sợ.
Hoàng Thái Tử nước Tấn mới đến đây bao lâu?
Đây là bản lĩnh cỡ nào, trước mắt bao người, đả thương Tả Tướng có địa vị cao nhất, còn có thể toàn thân trở ra.
Tư Mã Nguyệt đứng canh bên giường, sắc mặt hơi u ám, nhìn gương mặt chỉ sau một đêm đã già đi rất nhiều. Nàng mím chặt môi, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Cha, chờ ngài khỏe lại, Nguyệt Nhi sẽ dẫn một người đến gặp cha."
Vì để nàng có thể bước lên ngôi vị Hoàng Hậu, Tư Mã Nam - người luôn trung lập, nhạy bén - gần đây không những đắc tội với tân đế, mà ngay cả Hoàng Thái Tử nước Tấn cũng hoàn toàn đắc tội.
Nếu kéo dài thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Ngược lại lời của Nam Dương Vương nói không sai. Trong mệnh có thì cuối cùng sẽ có, mà mệnh không có thì chớ cưỡng cầu.
Chấp niệm của Tư Mã gia đối với ngôi vị Hoàng Hậu quá sâu.
Thật không ngờ hành động này trong mắt đế vương đã phạm vào đại kỵ. Cây to đón gió nên phải co rút thành thật, làm một thanh đao trong tay hoàng thất, mới có thể tồn tại từ đời này sang đời khác.