Cầu Chu Tước

Chương 5




Tiểu nha hoàn tiến vào dâng trà, hai chén trà Lục An nóng hổi toả hương bốn phía, mùi mực trong phòng lập tức bị ép xuống. Trần Loan tự mình tiếp nhận một chén đưa tới trước mặt Trần Thân, mềm giọng nói: “Cha, uống chén trà trước, trà Lục An này là lần trước Loan Nhi lấy từ chỗ tiểu quận chúa. Loan Nhi nhớ cha rất thích uống loại trà này.”

Duỗi tay không đánh người mặt cười, huống chi việc này vốn do mình đuối lý. Trần Thân chỉ đành phải đè ép cơn giận trong cổ họng cứng ngắc ừ một tiếng cho qua chuyện, tiện tay đặt lại lên bàn, bất kỳ ai cũng nhìn ra được sự bất mãn từ ông.

Lòng bàn tay non mềm của Trần Loan đỏ bừng vì nước trà nóng, nàng rụt tay vào trong, để cổ tay áo to rộng thêu hoa hải đường che đi vết đỏ khó coi.

Lộ vẻ yếu ớt cho người không quan tâm mình nhìn thấy, sẽ trở thành một loại thảm hại, mà đây không phải điều nàng muốn thể hiện.

Trần Thân không ngờ đích nữ này của mình sẽ mở miệng từ chối. Ông uống một ngụm trà nóng miễn cưỡng đè ép cơn giận đang dâng trào, nhíu mày thật sâu, kìm nén tính tình dặn dò: “Cuối tháng sau con sẽ tiến vào Đông Cung, Thái Tử điện hạ và con cũng coi như quen biết nhau từ nhỏ, con đừng ỷ vào vài phần tình nghĩa thời niên thiếu mà giở tính nết lung tung.”

“Mặt khác… lần trước vi phụ dặn dò con đã hiểu chưa?”

Cặp mắt hạnh mơ hồ luôn ẩn chứa cảm xúc và sương mù của Trần Loan dần lạnh xuống từng chút một, cuối cùng lại chậm rãi thu hồi mây mưa cuồn cuộn, trở về bình tĩnh, đôi môi anh đào khẽ mở: “Phụ thân không cần nhiều lời. Vì vinh quang hàng trăm năm của phủ Trấn Quốc Công, Loan Nhi sẽ làm mọi thứ nên làm.”

Nàng mỉm cười nói ra những lời này, vài câu nói nhẹ nhàng, lại khiến Trần Thân hài lòng gật đầu: “Loan Nhi hiểu rõ đại cục như thế là tốt.”

Từ nhỏ đã bị ông nghiêm túc dạy dỗ như vậy, dù là người ngu dốt đến đâu cũng nên có ý thức hy sinh vì gia tộc.

Thật ra điều khiến lòng Trần Loan nguội lạnh nhất chính là Trần Thân chìm nổi trong triều, rõ ràng ông biết điều gì đó, nhưng vẫn đẩy nàng về phía Thái Tử. Sau đó tận tâm tận lực mưu tính cho thứ muội, chẳng quan tâm gì tới nàng, khiến nàng trở thành đứa trẻ bị bỏ rơi.

Không nói tới cốt nhục tình thân, đó còn là vì tiếng cha nàng gọi suốt mười mấy năm, sao ông có thể làm tới mức đó?

Trong lòng Trần Thân nhẹ nhõm hơn phân nửa, cuối cùng ông cũng nhìn thẳng vào đích nữ xinh xắn đứng trước mặt mình. Diện mạo của Trần Loan giống mẫu thân, gương mặt phù dung đẹp như tranh vẽ, đặc biệt là đôi mắt hạnh ẩn tình gợn sóng lăn tăn kia, chỉ cần liếc mắt một đã như muốn đắm chìm ở bên trong.

Vừa nhớ tới mẫu thân Trần Loan, đáy lòng Trần Thân lại nghẹn một hơi, dẫn tới khi nhìn đích nữ của mình, ánh mắt ông không dịu dàng nổi.

Người nọ đã chết, nhưng lại khiến ông không thể ngủ yên vô số ngày đêm. Người mình yêu chỉ có thể ấm ức làm thiếp, mười mấy năm qua vẫn không được phù chính. Lão thái thái cũng một mực thiên vị sủng ái đích nữ, vô số lần chèn ép thứ nữ. Nếu ông không đối xử tốt với bên kia một chút, chẳng phải sẽ khiến người mình yêu thất vọng buồn lòng hay sao?

Trần Loan vừa sinh ra đã là đích nữ, mười mấy năm nuông chiều vô độ, ông tự nhận mình không để nàng thua thiệt bất cứ điều gì, nếu có, cũng chỉ có lần này…

Hiện giờ cuộc tranh đấu gay gắt giữa Bát hoàng tử và Đông Cung vẫn chưa đi đến hồi kết. Mắt thấy vị trên long ỷ kia đã buông tay mặc kệ, lúc này, ông không nên tùy tiện đưa đích nữ vào Đông Cung.

Bởi vì điều đó có nghĩa rằng phủ Quốc Công của ông đã tỏ rõ thái độ sẽ đứng về phe Thái Tử.

Nhưng nếu cuối cùng Bát hoàng tử có phần thắng cao hơn Thái Tử, vậy buộc phải nghĩ cách khác.

Đối với người bị mình lợi dụng, dù nhiều dù ít ông cũng cảm thấy có chút mắc nợ, nghĩ đến đây, giọng điệu của Trần Thân cũng dịu xuống: “Trước giờ con và Diên tỷ nhi luôn thân thiết với nhau, tuy hai mà như một, có lẽ con cũng không đành lòng để con bé tùy tiện hứa gả cho người có gia cảnh bình thường, phải không?”

Ở hành lang dài dưới mái hiên bên ngoài, những sợi dây leo chằng chịt uốn lượn quấn quanh, ánh mặt trời không chiếu rọi tới hành lang, nơi lạnh lẽo quanh năm lại có gió khẽ vuốt qua. Trần Loan yên lặng nhìn vài lần, sau đó cúi đầu cong môi cười, giọng nói trong trẻo không gợn sóng: “Không biết cha muốn gả nhị muội vào gia đình nào?”

Đôi mắt nàng tràn đầy ý cười trong veo, lại bởi vì chén trà nóng hổi đang bốc khói mờ mịt kia mà bị bao phủ một lớp sương mù đen xám, như thực như giả, mơ hồ không rõ.

Móng tay trong suốt của Trần Loan cào xước hoa văn màu xanh trên thành chén trà, thấy Trần Thân thật lâu không nói gì, nàng nhẹ giọng hỏi: “Cha dành nhiều sự yêu thương trìu mến cho nhị muội như vậy, tất nhiên cũng rất quan tâm đến chuyện hôn sự của muội ấy. Đưa mắt tìm kiếm anh hùng tuấn kiệt khắp kinh thành này, chỉ sợ không có mấy người có thể lọt vào mắt cha.”

Nàng nhướng mày ngoái đầu nhìn lại, khóe miệng tùy ý cong lên dáng vẻ quyến rũ và lôi cuốn, từng câu từng chữ lại thể hiện sự châm chọc lạnh lùng khác nhau: “Kiến Uy tướng quân được coi là một lựa chọn.”

Nàng dừng một chút, sau đó nở nụ cười: “Bát hoàng tử điện hạ cũng coi là một lựa chọn.”

Nàng nhìn sắc mặt Trần Thân biến đổi hết lần này đến lần khác, cuối cùng hóa thành màu xanh mét thâm trầm, thế nhưng đáy lòng lại không phân biệt được mình hả giận hay thờ ơ nhiều hơn.

“Làm càn! Đây là lời mà một cô nương như con có thể nói sao?” Trần Thân nhíu mày thật chặt, nhưng trên gương mặt già nua lại đầy vẻ nghi ngờ, đôi mắt vẩn đục nhìn chằm chằm sắc mặt của Trần Loan, cố gắng nhìn ra chút sơ hở nào đó.

Trần Loan xoay người nhìn những tranh giấy treo trên bức tường trắng, nhẹ nhàng phất qua chiếc bàn gỗ đen vững chắc, nàng nghe thấy giọng nói bình tĩnh của bản thân mình: “Bên cạnh Kiến Uy tướng quân vẫn chưa có người tri kỷ, ngày thường cha luôn dành nhiều lời khen cho hắn, có lẽ dự định đưa nhị muội đến phủ tướng quân.”

Khóe miệng Trần Thân giật giật, sau đó có chút mệt mỏi gật đầu, nói cho có lệ: “Đúng là cha có ý này, nhưng thứ nữ của Trấn Quốc Công, dù sao cũng không xứng với thiếu tướng quân…”

“Cha, chuyện này ngài vẫn nên bàn bạc với tổ mẫu trước đi, nữ nhi không làm chủ được.”

Trần Loan mỉm cười ngắt lời ông, đồng thời cũng nhắc nhở người đàn ông bị thổi gió bên gối đến mụ mị đầu óc, trong phủ này, người thực sự có thể làm chủ là ai.

Nếu lão thái thái gật đầu đồng ý, ông đường đường là Trấn Quốc Công sao phải hạ mình trưng cầu sự đồng ý của nàng?

Kết quả đương nhiên là tan rã trong không vui.

Ban đêm nổi gió, Trần Loan nghĩ tới chuyện ban ngày, trong lòng hơi buồn bực. Sau khi rửa mặt xong, nằm trên chiếc giường chạm trổ hoa văn mềm mại, đôi mắt hạnh thu lại vẻ mềm mại ban ngày, đổi thành sắc bén tựa đao kiếm.

Nàng hận, rượu độc vào bụng, thân thể trở nên lạnh băng cứng ngắc, mùi vị ăn tim hao mòn xương cốt này, đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ ràng. Nhưng ban ngày, vẫn phải giả bộ tỷ muội tình thâm, dáng vẻ ngoan ngoãn biết nghĩ cho đại cục.

Những sợi tua rua màu đỏ lựu trên đỉnh đầu bị một cơn gió không biết từ đâu đến thổi đung đưa từ trái qua phải, nước mắt uốn lượn trên mặt Trần Loan. Một lát sau, nàng nhắm chặt mắt lại, móng tay trong suốt như thủy tinh cắm thật sâu vào lòng bàn tay non mịn, cong thành hai ba hình trăng non xinh đẹp, nàng đờ đẫn một lát, sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm khi gió thoảng qua: “Lần này, sẽ phân định thắng thua.”

==

Chuyện phù chính cho Khang di nương, cuối cùng Trần Thân vẫn căng da đầu tự mình đi một chuyến đến viện Phúc Thọ.

Ngày mùng mười, trời không đẹp, sương mù mênh mông khắp nơi, tới buổi trưa, trời đổ mưa nhỏ.

Trần Loan dùng bữa trưa xong, lúc này đang ngồi trên chiếc ghế cứng trong thư phòng, thất thần nhìn tờ giấy trắng trải trên bàn. Một lát sau, nàng nín thở tập trung tinh thần cầm bút viết vài câu, chữ kiểu trâm hoa tiểu khải (*) xinh đẹp, chỉ vài câu ít ỏi rồi dừng lại, nàng cắn m.ôi dưới, nhớ tới buổi tối ở điện Dưỡng Tâm, sắc mặt người đàn ông trầm như nước, trong trẻo lạnh lùng như trích tiên, nhưng hơi thở lại vô cùng nóng bỏng, tựa như dung nham lướt qua hàm dưới và cánh môi nàng.

(*): 簪花小楷: Trâm hoa tiểu khải: là kiểu chữ khải nhỏ nhắn, là kiểu chữ mà nữ giới hay dùng.

Nàng có chút tâm phiền ý loạn, cau mày vò nát tờ giấy kia.

Những lời tổn thương đã nói ra rồi, cho dù lá thư này được chuyển nguyên vẹn đến tay hắn, đoán chừng cũng sẽ trực tiếp bỏ qua không xem.

Hơn nữa, điểm mấu chốt chính là, không thể xảy ra sai sót.

Một nhà ở tiểu viện phía tây nam kia, ánh mắt luôn dán chặt lên người nàng một phút cũng không rời. Ở Thanh Phong Đường này, ai biết có bao nhiêu tai mắt bị xếp vào?

Trần Loan nới lỏng cổ tay mơ hồ đau nhức, nghĩ đợi ngày nào đó tìm một cái cớ tốt để xuất phủ, tự mình đi tìm Kỷ Hoán giải thích một phen.

Hoàng Hậu miệng vàng lời ngọc không có lý gì lại thu hồi, nàng không muốn vào Đông Cung, sẽ không có ai đứng về phía nàng. Dưới tình huống bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể cầu xin Kỷ Hoán.

Không đợi nàng nghĩ ra giải pháp hay, Bồ Đào đã nôn nóng bước vào, Trần Loan ngước mắt lên, nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Bởi vì đi vội, trên chóp mũi Bồ Đào xuất hiện những hạt mồ hôi li ti. Nàng liếc mắt nhìn ra bên ngoài, nhỏ giọng bẩm báo nói: “Tiểu thư, ngài mau đến viện Phúc Thọ xem đi. Quốc Công gia vừa tranh chấp với lão phu nhân. Lão phu nhân tức giận tới mức ngất xỉu!”

Ý cười trên mặt Trần Loan biến mất, có chút chết lặng mở miệng: “Sao lại thế?”

Sở dĩ lần trước nàng bảo Trần Thân đi thương lượng cùng lão thái thái rồi hãy quyết định, bởi vì nàng biết chắc chắn ông không có lá gan này.

Mặc dù Trần Thân đối xử lạnh nhạt với nàng, vô tình vô nghĩa với mẫu thân nàng, nhưng lại là người rất hiếu thảo. Tuổi tác lão thái thái đã lớn, chuyện gì có thể nói chuyện gì không thể nhắc tới ông phải là người rõ ràng hơn ai khác, sao lại mê muội không rõ như vậy?

Khi Trần Loan đến viện Phúc Thọ, mới phát hiện cảnh tượng ầm ĩ vượt xa những gì nàng tưởng tượng.

Khang di nương quỳ gối trên nền gạch đá xanh ngoài phòng khóc như hoa lê dính hạt mưa, Trần Diên thì tốt hơn một chút, nhưng cũng bị cảnh tượng hỗn loạn này làm cho bàng hoàng đỏ hoe hốc mắt.

Vốn tưởng rằng lão thái thái thương tiếc Hằng ca nhi, việc này nói thêm vài lần cũng không phải không có hy vọng, nhưng tuyệt đối không ngờ lần này vừa mới mở miệng lão thái thái đã tức giận tới mức như vậy. Nếu vị bên trong kia thật sự xảy ra chuyện, ba mẫu tử bọn họ đều sẽ không chịu nổi!

Có vô số người muốn tiến vào hậu viện phủ Quốc Công, Trần Thân lại đang ở thời kỳ sung mãn. Nếu thật sự nạp thêm người phụ nữ khác, phương diện con nối dõi có lẽ sẽ thịnh vượng hơn, nào còn chỗ cho Khang di nương?

Chỉ trong nháy mắt, cả Khang di nương và Trần Diên đều lập tức trì hoãn, hiện tại đang quỳ gối trên mặt đất vẫn còn ẩm ướt. Hai người liếc mắt nhìn nhau, môi người sau mấp máy vài cái, một giọng nói rất nhỏ truyền vào tai Khang di nương: “Mẹ, lát nữa tiến vào nhận lỗi, trong khoảng thời gian này đừng nhắc tới chuyện đó nữa. Tổ mẫu nghĩ tới Hằng ca nhi, sẽ không nổi giận đâu.”

Bọn họ có Hằng ca nhi, ít nhất hiện tại, Hằng ca nhi là độc đinh duy nhất của phủ Trấn Quốc Công, cũng là con át chủ bài lớn nhất trong tay bọn họ.

Trần Loan nhìn thấy dáng vẻ chật vật rơi lệ của bọn họ từ xa, hơi dừng bước chân một chút. Ngay khi Lưu Nguyệt và Bồ Đào cho rằng nàng sẽ tiến lên an ủi vài câu, dưới chân nàng lại chuyển hướng, đi thẳng vào phòng trong.

Lão thái thái ở bên trong vừa mới mở mắt, Trần Thân quỳ gối trước giường với vẻ mặt kinh sợ áy náy, Trần Loan thấy thế, cũng vén váy áo quỳ xuống trước giường lão thái thái, lo lắng ghé lại gần hỏi: “Tổ mẫu đã thấy khá hơn chưa?”

Lão thái thái nhìn cháu gái ngoan ngoãn quỳ gối trước giường, lại nhìn dáng vẻ sốt ruột của con trai, thiếu chút nữa không thở nổi, hoà hoãn lại che ngực chỉ ra ngoài cửa khàn giọng quát: “Ai xúi con nảy ra ý tưởng khốn nạn như vậy?! Vị trí chính thê của phủ Quốc Công, nàng ta cũng xứng nhúng chàm?”

Lần đầu tiên Trần Loan thấy lão thái thái tức giận đến vậy, lập tức duỗi tay khẽ vuốt ngực cho bà, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Tổ mẫu đừng giận nữa.”

Thế nhưng lão thái thái lại mở to mắt, ngồi thẳng người, ngón tay run rẩy chỉ vào Trần Thân sắc mặt xám xịt, giọng nói mang theo vài phần nghẹn ngào ướt át: “Chẳng lẽ con đã hoàn toàn quên mất Tô Viện rồi sao?”

Trái tim Trần Loan thắt lại.

Tô Viện là đương gia chủ mẫu phủ Quốc Công, cũng là mẫu thân của nàng. Cái tên này luôn là điều cấm kỵ trong phủ Quốc Công, kiếp trước dù đến lúc chết nàng vẫn không thấy ai nhắc tới nửa lời.

Hôm nay là lần đầu nàng nghe được, lại là từ miệng lão thái thái.

“Mẹ! Đại cô nương vẫn còn ở đây, nhi tử biết sai rồi, ngài đừng nói những lời nóng giận nữa!”