Đêm nay ánh trăng như nước, một lớp sa mỏng màu bạc mềm mại phủ trên mỗi một góc mái cong cong, trên mảnh ngói lưu ly chiếu ra ánh sáng sắc bén lạnh lẽo, bên ngoài cửa sổ là từng cơn gió lướt qua, làm kinh động đến hai ba chiếc lá muốn rơi lại không rơi mà treo trên đầu cành cây.
Long bào màu vàng sáng của người đàn ông trông có bảy tám phần lạnh lẽo cứng rắn uy nghiêm, càng đừng nói đến hắn vốn là người lạnh lùng, khiến lần đầu tiên Trần Loan sinh ra chút e ngại.
Hắn không phải là tiểu hoàng tử không ai để ý tới trước kia nữa.
Bây giờ mặc long bào trên người, hắn là người chí cao vô thượng nhất dưới bầu trời này, nói một không hai.
Sự cao ngạo của hắn đã ăn sâu vào bản chất, tất nhiên sẽ canh cánh sự việc kia ở trong lòng, giống như mắc nghẹn ở cổ họng. Bây giờ Tả Tướng nói nàng là điềm xấu, phủ Quốc Công lại dính dáng đến chuyện hành thích vua, hắn đã có cái cớ danh chính ngôn thuận để phế truất chính thê.
Chỉ cần hắn muốn, mình và phủ Quốc Công đều vĩnh viễn không có cách nào xoay người.
Xương ngón tay của tiểu cô nương trắng bệch, mặc cho hắn nắm, xinh xắn đẹp đẽ, giống như móng vuốt mèo nhỏ vậy.
“Sao vậy, ta không được đến à?” Đôi mày kiếm của hắn hơi nhướng lên, giọng điệu lạnh lùng nhưng rõ ràng lại bao hàm chút ý cười.
Trần Loan ngước mắt nhìn hắn, giữa lông mày và khóe mắt cũng nhiễm chút ý cười mềm mại, nàng chậm rãi lắc đầu nói: “Đại điển đăng cơ mới trôi qua, tính ra bệ hạ phải bận rộn một thời gian.”
Bị đôi mắt hạnh ẩn tình của nàng nhìn chằm chằm, đường nét lạnh lẽo cứng rắn của Kỷ Hoán trở nên ôn hòa, nghĩ đến nha hoàn không biết trên dưới vừa rồi, hắn lại không khỏi nhíu mày, mở miệng nói: “Tính nàng vẫn hiền lành quá, nếu không thì một nha hoàn nho nhỏ sao dám to gan nhiều chuyện như thế?”
“Nếu như bên cạnh thiếu người, ngày mai đến điện Dưỡng Tâm lựa chọn vài người, chắc chắn bọn họ không dám phạm thượng như vậy.”
Trần Loan cười như không cười nhìn qua hắn, trong giọng nói thấm chút mát mẻ của ánh trăng, yêu kiều mềm mại, tình cảm trong đôi mắt hạnh như nước kia khiến người ta động lòng: “Không phải lúc trước Hoàng Thượng luôn nói tính tình thần thiếp điêu ngoa, không ai muốn chọc càng không có ai dám cưới sao?”
Không biết bắt đầu từ khi nào, người đàn ông này lại bắt đầu đổi giọng, nói tính tình nàng hiền lành ngoan ngoãn rồi.
Ngón trỏ của Kỷ Hoán khẽ nhúc nhích, ánh mắt gần như giằng co trên khuôn mặt phù dung sáng rực của nàng.
Khi đó nàng còn nhỏ, ngang ngược tùy hứng, bám dính phía sau hắn giống như cái đuôi vậy, chút tâm tư trong lòng rõ rành rành ra đó, hắn không để ý lắm, chỉ là không nghĩ tới người cuối cùng bị mê muội lại là mình.
Muốn lấy nàng, muốn ôm nàng đến bên cạnh che chở, nghĩ rồi nghĩ, nó đã trở thành một loại chấp niệm, cả ngày lẫn đêm kêu gào trong lồng ngực, dục niệm dần khắc sâu.
Trần Loan liếc mắt, ngón trỏ giống như củ hành trượt xuống từ lòng bàn tay hắn, gợi lên một hồi tê dại nhỏ xíu, phía dưới tay áo rộng màu đỏ tươi, trên cổ tay trắng nõn sắp đứt rời đó, vòng tay san hô đỏ sậm như máu, muốn rơi nhưng lại không rơi, sự giao thoa giữa màu đỏ và trắng càng khiến người ta chấn động lòng người.
Nàng hiểu rõ, có một số việc hôm nay nhất định phải có lời giải thích.
Vào lúc bận rộn thế này, hắn nên ở điện Dưỡng Tâm xử lý chính vụ, nhưng hắn lại tới cung Dục Khánh, kết hợp với chuyện xảy ra ngày hôm nay, lời mà Minh Nguyệt chưa nói hết, lệnh cấm khẩu mà Kỷ Hoán tự mình đưa ra.
Trần Loan nhắm mắt lại, trái tim chìm thẳng xuống.
Thế nhưng hai kiếp đều phải rơi vào hoàn cảnh thê thảm như vậy sao?
Đôi mắt lạnh lẽo của Kỷ Hoán rơi xuống lòng bàn tay mình, phía trên đó vẫn còn nhiệt độ lạnh buốt nơi ngón tay người phụ nữ. Hắn khẽ nhíu mày, giọng nói lạnh lùng, hiện rõ vẻ bất mãn: “Nhiều ngày như vậy, nàng chỉ ở trong cung Dục Khánh không bước chân ra ngoài, cũng không biết đến điện Dưỡng Tâm thăm ta?”
Từ khi chuẩn bị tang lễ đến khi hắn đăng cơ, thời gian tròn nửa tháng, tiểu nữ nhân yên tĩnh một cách quá mức, thành thật ở trong cung Dục Khánh. Ngược lại mỗi ngày đều sai người đưa chút điểm tâm đến điện Dưỡng Tâm. Chẳng qua dù thế nào cũng không thấy nàng đích thân đưa đến, mỗi lần hỏi, nàng không phải đang đọc sách thì chính là đang nấu rượu pha trà.
Không có hắn, cuộc sống của nàng lại thành ra thoải mái.
Trần Loan kinh ngạc ngước mắt, không nghĩ tới hắn lại hỏi vấn đề này, nhưng điều khiến nàng cảm thấy ngạc nhiên nhất là xưng hô chưa bao giờ thay đổi của người đàn ông.
Từ Bát hoàng tử mà người người có thể lấn lướt, đến Hoàng Thái Tử bày mưu nghĩ kế, bây giờ lại ngồi lên long ỷ, trở thành Cửu Ngũ Chí Tôn không ai dám làm trái ý.
Trước giờ hắn đều xưng ta và nàng.
Đi tới bước này rồi, Trần Loan dù có ngu ngốc đến đâu cũng hiểu. Hiện giờ phủ Trấn Quốc Công chỉ còn lại một cái thùng rỗng, nếu như là những học sĩ nhà nghèo kia thì cũng thật sự có thể có động cơ không đơn giản. Nhưng hôm nay người đàn ông đã đăng cơ, chút trợ lực không quan trọng này có cũng được mà không có cũng không sao. Hiện giờ quần thần kết hợp tấn công nàng, nếu như hắn muốn phế truất nàng thì đây cũng là bậc thang tốt nhất.
Nhưng hắn không làm vậy, người đàn ông chỉ hơi bất mãn, thậm chí ấm ức hỏi nàng, vì sao lâu như vậy không đi tìm hắn. Tựa như một đứa trẻ bị người ta lạnh nhạt.
Kỷ Hoán từng bước tới gần nàng, ánh trăng từ cửa sổ chiếu xuống, chảy đến trên góc áo người đàn ông, khắp nơi thấm đẫm ánh sáng nghiêm nghị. Trần Loan không khỏi lùi về phía sau một bước, lại bị hắn nắm lấy cổ tay: “Tránh cái gì?”
Lòng bàn tay người đàn ông vuốt ve nhè nhẹ ngón tay lành lạnh của nàng, làm khơi dậy chút mờ ám. Trần Loan cúi đầu cười yếu ớt, nói: “Bây giờ bệ hạ còn thiếu người đến thăm sao?”
Ánh mắt Kỷ Hoán đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn như bạch ngọc của tiểu cô nương, sau đó dời xuống từng chút một, cuối cùng rơi vào đôi má lúm đồng tiền nho nhỏ ngọt ngào của nàng.
Người đàn ông hơi thu lại vẻ lạnh lùng trên gương mặt, góc cạnh cứng rắn lạnh lẽo nhu hòa hơn một chút, giọng nói thuần hậu như rượu ngon, làm say đắm lòng người: “Những người đó sao có thể so với nàng.”
Nhịp tim của Trần Loan đột nhiên hẫng đi một nhịp. Người đàn ông nghiêm túc nói lời âu yếm, từng chữ lọt vào tai lại mang theo chút hàm ý dụ dỗ, vành tai trắng nõn của nàng bất chợt đỏ bừng tựa cánh hoa.
Trần Loan cúi đầu nhìn chằm chằm vào hạt châu mượt mà đính trên mặt giày, đôi môi mấp máy, cuối cùng cũng nói ra tiếng lòng: “Bệ hạ, lời Minh Nguyệt vừa nói, đều là thật à?”
“Ừm.”
Lần này người đàn ông cũng không chần chừ, từ cổ họng tràn ra một tiếng trầm thấp, vô cùng lạnh lùng, ngọn gió đêm bên ngoài thuận theo cửa sổ tiến vào, thổi ánh lửa trên ngọn nến lay động qua lại.
Hơn nửa người của tiểu cô nương ngâm trong ánh trăng như nước, giờ phút này hơi cúi đầu không biết đang suy nghĩ điều gì, cây trâm ngọc trắng muốt trên búi tóc đen nhánh trơn bóng điểm sáng, tua rua ở một cây trâm khác rủ xuống, yên tĩnh giống như chủ nhân của nó.
Kỷ Hoán dù bận vẫn ung dung nhìn nàng, bàn tay vẫn luôn nắm ngón tay ngọc ngà tựa gốc hành kia, hắn hững hờ mở miệng hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
“Bệ hạ định xử lý thần thiếp thế nào?” Trần Loan ngước mắt, lông mi nhỏ dài giống như một chiếc quạt nhỏ, nói xong câu này, nàng giống như trút được gánh nặng, lưng thẳng tắp, nói tiếp: “Quan hệ của phụ tá kia và Khang di nương quả thật hơi kỳ lạ. Mặc dù việc này không liên quan đến phủ Quốc Công nhưng dù sao cũng không chặn được miệng lưỡi bên ngoài… Bệ hạ nghiêm trị theo lẽ công bằng là chuyện hợp tình hợp lý.”
“Trần Loan.” Kỷ Hoán vuốt xương ngón tay mảnh khảnh của nàng, hai chữ nhẹ nhàng lạnh lùng đã ngăn chặn lại lời nói phía sau của nàng.
Từ khi nàng sống lại, phần lớn hắn thích gọi nàng là Loan Loan, hoặc Loan Nhi. Mỗi lần Trần Loan nghe được, nàng luôn cảm thấy trong lòng dâng lên một loại rung động không thể khống chế.
Không ai có thể gọi tên nàng dễ nghe như vậy, giống như từng sợi lông trắng lướt qua đáy lòng, gợi lên chút ngứa ngáy.
Nhưng bây giờ khuôn mặt hắn hờ hững, khi gọi tên nàng lại xa cách lạnh lùng, giống như ngọc lạnh.
Trái tim Trần Loan siết chặt, mắt hạnh khép hờ.
Cuối cùng cũng tới rồi sao?
Cho nên lần này hắn đến đây để trấn an nàng hay sao?
Yết hầu của Kỷ Hoán chuyển động lên xuống, trong mắt ẩn chứa chút ý cười nhạt nhẽo. Hắn khẽ động mi tâm, khàn giọng cười nhạt, hắn nói: “Qua đây.”
Trần Loan nghe lời tới gần hắn thêm mấy bước, dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn, giống như một gốc hoa xinh đẹp phụ thuộc vào hắn mà mọc lên, ảo giác này khiến cho người đàn ông híp mắt, ánh mắt có chút mê ly, nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn đã tỉnh táo trở lại.
Tiểu nha đầu của trước kia, quả thật luôn toàn tâm toàn ý phụ thuộc vào hắn, tin tưởng hắn, gần như là cố chấp mà chờ đợi hắn. Nhưng bỗng nhiên có một ngày, trong mắt tiểu cô nương ngoại trừ sự mê luyến thì còn có thêm một lớp phòng bị sâu sắc.
Dù là bây giờ thì nàng cũng dựng thẳng những chiếc gai nhọn trên người, bó tay bó chân, đưa tiểu cô nương ngây thơ lãng mạn chỉ biết theo sau mông hắn rêu rao của trước kia khóa chặt trong lòng.
Không biết nghĩ tới điều gì, chân mày khóe mắt người đàn ông trở nên nhu hòa, đầu ngón tay hắn hơi lạnh, đặt lên vầng trán trơn bóng của tiểu cô nương, ánh mắt ảm đạm tĩnh mịch.
“Dỗ ta vui vẻ.”
“Ta sẽ không nghiêm trị.”