Cầu Chu Tước

Chương 36




Gió thổi ngày càng mạnh, mưa bụi bị thổi dán chặt vào song cửa sổ, vết ướt nhỏ vụn dày đặc lộ ra, bầu trời phô bày ra một màu tái nhợt khác thường, mây đen tích tụ phía chân trời, chậm rãi rải rác về nơi xa.

Trần Diên ngồi sụp xuống đất, xung quanh là mảnh sứ của chén trà vỡ nát và nước trà ẩm ướt nhỏ giọt, thậm chí còn có vài lá trà dính trên chiếc váy hoa đẹp đẽ kia, khiến nó mất đi vẻ tươi sáng gọn gàng.

Nàng ta chậm rãi đứng dậy, nhìn thẳng vào Trần Loan, sống lưng thẳng tắp.

Nàng ta có thể chán chường chật vật trước mặt tất cả mọi người, nhưng tuyệt đối không thể khom lưng một chút nào trước mặt Trần Loan.

Dường như biết được suy nghĩ trong lòng nàng ta, Trần Loan v.uốt ve bộ giáp trên tay, xúc cảm lạnh buốt khiến thân thể nàng hơi cứng lại, sau đó nàng nâng mí mắt, hơi hờ hững nói: “Mặc dù ngươi là thứ nữ, nhưng lại được cha và tổ mẫu sủng ái. Nếu không có những ý đồ xấu hại người kia, chưa chắc đã không thể gả vào nhà quyền quý, có được một mối nhân duyên tốt.”

Trần Diên liên tục cười lạnh vài tiếng, lồng ngực phập phồng vài cái, đầu ngón tay kéo căng đến mức biến thành màu xanh trắng, giọng nói đầy vẻ oán độc: “Chuyện cho tới bây giờ, ngươi hà tất phải ở đây làm bộ làm tịch? Ngươi và ta đều là tiểu thư phủ Quốc Công, chỉ vì khác biệt đích thứ mà ta phải chịu thua kém ngươi đủ chỗ sao?”

“Ngươi nói tâm tư ta ác độc, ngươi thì có gì tốt lành?”

Người bị sự ghen ghét và oán hận làm mê muội đầu óc, nói gì cũng vô bổ.

Trần Loan lười tốn nhiều miệng lưỡi với nàng ta.

“Ngươi nói không sai, ta không phải người tốt nên sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Trần Loan hững hờ nói xong, ánh mắt ngược lại rơi trên người Trần Thân, sắc mặt ông xanh xám, từng màn kịch ngày hôm nay đủ khiến ông hoa mắt chóng mặt, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.

“Trấn Quốc Công, tiểu nữ nhi từ trước đến nay hiểu chuyện lại ngoan ngoãn này của ngài, hôm nay có thể khiến ngài thay đổi cách nhìn rồi chứ?” Dứt lời, Trần Loan được Lưu Nguyệt đỡ xoay người, ra khỏi thư phòng, không quay đầu lại.

Ngay cả tiếng cha cũng không gọi, trực tiếp gọi một tiếng Trấn Quốc Công, tinh thần Trần Thân hoảng hốt, sau đó từ đáy lòng dâng lên cảm giác không thể nói bằng lời.

Đích nữ từ nhỏ đã vô cùng xuất sắc này của ông, có lẽ trái tim thật sự cảm thấy băng giá, nên mới hạ quyết tâm cắt đứt quan hệ với ông.

Tua rua treo trên hầu bao nhẹ nhàng lắc lư theo bước chân, Trần Loan dựng thẳng sống lưng hơn bất cứ ai, nhìn từ xa, bóng dáng mảnh khảnh ấy ngay cả cọng tóc cũng lộ ra sự thanh cao kiêu ngạo.

Phía trước thư phòng là một rừng trúc nhỏ, thời tiết này, chiếc lá hẹp lại đều xanh đến mức nhỏ nước, thân thể Trần Loan đột nhiên dừng lại, sau đó vịn vào một cành trúc, giống như không chịu nổi gánh nặng mà khom người xuống.

Lưu Nguyệt vội vàng đỡ lấy cánh tay còn lại của nàng, lo lắng đến mức luôn miệng hỏi: “Nương nương sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

Trần Loan lắc đầu, sau khi im lặng một lúc thì ngẩng đầu lên, nơi đuôi mắt hiện ra ánh bạc, còn có chút ửng đỏ.

Dù nói thế nào, phủ Quốc Công cũng là nơi đã nuôi dạy nàng hai kiếp, hôm nay người muốn nhét thứ muội có ý đồ xấu cho phu quân của nàng là người cha chảy cùng dòng máu với nàng.

Mà người vẫn luôn trăm phương ngàn kế muốn đưa nàng vào nơi vạn kiếp bất phục, là muội muội ruột của nàng.

Sống đến mức này, Trần Loan tự ngẫm lại cũng chỉ biết cười khổ.

“Nương nương không cần chấp nhặt với nhị tiểu thư. Nàng ta có âm mưu quỷ kế nhiều hơn nữa thì cũng không ngồi lên đầu người được.” Lưu Nguyệt nhìn ra chút manh mối, vội vàng lên tiếng trấn an.

Trần Loan lắc đầu, cánh môi đỏ bừng đã mất đi màu máu, trở nên tái nhợt, ngay cả giọng nói cũng hơi khàn khàn: “Không, hôm nay nàng ta rất thông minh.”

Những lời Trần Diên nói, từ nào cũng đâm thẳng vào tim gan, phàm là đàn ông đều không thể nào thật sự ngoảnh mặt làm ngơ, cười trừ cho qua.

Huống hồ người đó còn có tính tình cao ngạo như vậy.

Những lời nói của Trần Diên ngày hôm nay, thoạt nhìn có vẻ như bị kí.ch thích luống cuống không lựa lời, thật ra đã chuẩn bị từ lâu. Hôm nay nếu thực sự để Trần Diên vào Đông Cung như mong muốn, những lời này sẽ là con át chủ bài lật đổ nàng.

Chẳng qua hôm nay lại biến thành chiêu giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm, Trần Diên cũng vì thế mà phải trả cái giá không nhỏ mà thôi.

Hiện tại nàng không có phủ Quốc Công làm chỗ dựa, chỉ có thể thận trọng từng bước, mỗi một bước đi đều nơm nớp lo sợ giống như giẫm trên băng mỏng.

Trần Loan có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, đưa tay xoa mi tâm, hỏi: “Bây giờ điện hạ đang ở đâu?”

“Có lẽ đang ngồi trong nhà chính, nương nương, chúng ta muốn đi tìm sao?”

Một cơn gió lướt qua mặt, lá trúc vang xào xạc, có vài chiếc lá đung đưa bay từ trên cao xuống, mang theo chút ẩm ướt, tạo thành xoáy rơi xuống bùn đất sền sệt.

Nhận thấy từng chút hạt mưa tinh mịn như châm kia, Lưu Nguyệt không khỏi khẽ ồ lên một tiếng, nói: “Nương nương, trời mưa rồi, chúng ta về phòng trú mưa trước đi.”

Trần Loan gật đầu, vừa đi vừa dặn dò nói: “Khoảng thời gian này cho người nhìn chằm chằm Ngọc Sắc Các và Lê Hoa hiên, không được lơi lỏng, bất cứ điều gì khả nghi phải lập tức bẩm báo.”

Nếu như không ngoài dự đoán, Trần Diên và vị Khang di nương ở Ngọc Sắc Các kia sẽ không ngồi chờ chết như vậy.

Việc này không thể xảy ra sai sót nữa.

Trong khoảnh khắc mưa trở nên rất lớn, tựa như nước sông chảy ngược, rơi vào giữa trời đất chỉ còn lại một màu trắng xóa, ngoại trừ màn mưa giống như trân châu bắt đầu xâu chuỗi kia thì chỉ có đại thụ chập chờn trong mưa gió, mấy cây rải rác tản ra ánh sáng ảm đạm của màu xanh.

Trong nhà chính cũng chỉ có Hồ Nguyên luống cuống đến mức đi qua đi lại, cộng thêm một chén trà xanh còn bốc hơi nóng.

Lại không thấy bóng dáng người đàn ông đâu.

Trần Loan cau mày lại, còn chưa kịp mở miệng đã thấy Hồ Nguyên vô cùng gấp gáp đi đến trước mặt, cầm phất trần hành lễ, nói: “Nương nương, người tới rồi.”

Hồ Nguyên là người cũ hầu hạ bên cạnh Kỷ Hoán, làm việc kín kẽ không sơ sót, quả thật là lão hồ ly, hiếm khi thấy y có lúc vội vã như vậy.

“Đã xảy ra chuyện gì? Điện hạ đâu?” Hạt mưa to như hạt đầu rơi trên mảnh ngói của nóc nhà, âm thanh rất lớn, Trần Loan đến gần mấy bước, thu lại thần sắc đặt câu hỏi.

“Nương nương, trong cung truyền đến cấp báo, Hoàng Thượng… Hoàng Thượng không xong rồi, vừa rồi Thái Tử gia nhận được tin tức đã vào cung rồi, bảo nô tài ở lại đây hộ tống nương nương lập tức hồi cung.”

Tin tức ghê gớm như vậy, Hồ Nguyên cố hết sức thấp giọng, sợ tai vách mạch rừng, bị hạ nhân phủ Quốc Công nghe được, đó là tội chết mất mạng.

“Ngươi nói gì?” Trần Loan vừa mới ngồi xuống, lần này nghe tin tức giống như long trời lở đất như vậy, nhịp tim nhanh hơn từng chút một, giọng nói của nàng mang theo chút run rẩy bất ổn, sau đó bị nhấn chìm trong màn mưa.

Nếu đã là tin tức do nam nhân đưa tới thì nó đúng tám chín phần mười, Trần Loan hít sâu một hơi, trong lòng nhanh chóng tính toán thời gian, kiếp trước mặc dù thân thể của Xương Đế luôn không tốt nhưng cũng chống đỡ nổi mấy mùa xuân thu, mãi cho đến ngày đông giá rét vào ba năm sau mới miễn cưỡng tắt thở.

Cũng bởi vậy, Kỷ Tiêu đã ngồi vững vị trí Thái Tử trữ quân ba năm.

Chẳng lẽ vì nàng sống lại, Thái Tử bị phế sớm, kéo theo Xương Đế cũng phải tạ thế sớm?

Hồ Nguyên gấp đến độ trên trán hiện đầy nếp nhăn, hắn ta nói bên tai Trần Loan: “Nương nương, chuyện trong cung quan trọng, việc này không nên chậm trễ, chúng ta chờ mưa rơi ngớt một chút rồi vào cung. Lúc này chỉ sợ Thái Tử gia đã đến nơi rồi.”

Thân thể Trần Loan cứng ngắc giống như hòn đá, đầu óc lại hết sức tỉnh táo, cũng bất chấp giờ phút này đang mưa to, nàng từ trên ghế đứng dậy, nói: “Bây giờ chúng ta đi ngay. Lưu Nguyệt, ngươi sai người đi thông báo cho tổ mẫu biết, chỉ nói ta có việc gấp về cung trước.”

Lưu Nguyệt cũng biết sự việc nghiêm trọng, nàng ấy nói thì thầm vài câu với tiểu nha hoàn hầu hạ bên ngoài nhà chính, sau đó cầm dù chạy chậm quay lại bên cạnh Trần Loan.

Dưới mái hiên, nước mưa dựng thành bức tường thành màu nước phủ kín. Dù trên đầu che chắn cho Trần Loan cực kỳ kín kẽ nhưng đầu vai vẫn bị ướt, bên tóc mai ẩm ướt dán bên tai. Trần Loan bị ngọn gió thổi tới từ trước mặt làm cho ho khan vài tiếng.

Trong lòng Hồ Nguyên không ngừng kêu khổ.

Rõ ràng là một ngày lại mặt yên lành, đầu tiên là điện hạ bị thứ nữ không biết ra sao kia làm tức giận đến mức suýt nữa phất tay áo rời đi, sắc mặt âm trầm có thể chảy ra nước. Tiếp đó trong cung đột nhiên truyền đến mật báo, sinh mệnh của đế vương một đời đang hấp hối, Thái Tử gia đành phải về cung trước.

Hắn ta khó khăn lắm mới chờ được Thái Tử Phi, trời lại đột nhiên mưa lớn như vậy, nếu khiến vị này bị nhiễm phong hàn…

Thái Tử gia thật sự có thể lấy cái mạng già này của y.

Bởi vì mưa lớn, xe ngựa đi rất chậm, đá vụn và hố gà trên ngã tư đường trở thành chướng ngại vật, Trần Loan bị xóc nảy đến khó chịu, cau mày hồi lâu không mở miệng nói chuyện.

Rõ ràng là buổi sáng hôm qua, nàng và Kỷ Hoán còn đi kính trà, mặc dù sắc mặt của Xương Đế hơi tái nhưng vẫn có thể đứng dậy đi lại, ông còn nói chuyện với Kỷ Hoán hồi lâu.

Sao lại đột nhiên như vậy, hôm nay đã không xong rồi?

Là có ẩn tình khác, hay vận mệnh vốn như vậy?

Lưu Nguyệt cầm khăn tay sạch lau thái dương cho Trần Loan, cũng không dám nói gì. Chiếc xe ngựa này của bọn họ nghiễm nhiên đã trở thành một chiếc thuyền lá lênh đênh trong mưa to gió lớn, gian nan chậm rãi trôi nổi về phía trước.

Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng xe ngựa cũng tiến vào cửa cung. Cửa lớn màu đỏ thẫm chậm rãi khép lại, cái bóng mông lung của phố xá sầm uất sau lưng hoàn toàn biến mất, thay vào đó là hoàng cung nguy nga sừng sững bất động trong mưa to ở trước mắt.

Đợi đến khi bước vào cửa cung Dục Khánh, ngón tay của Trần Loan đã lạnh buốt cứng ngắc đến lạ, cánh môi vốn đỏ bừng cũng mất hết đi màu máu, nghiễm nhiên trở thành một con chuột lột ướt sũng trong mưa.

“Bên ngoài mưa lớn như vậy, sao nương nương lại về vào lúc này? Đừng để bị nhiễm phong hàn, Bồ Đào, ngươi đi mời thái y, làm việc nhanh lên.” Tô ma ma thấy thế, vẻ mặt vốn nghiêm túc lại càng thêm nghiêm nghị. Bà đỡ Trần Loan ngồi xuống chiếc ghế nhỏ lót lông mềm, miệng nói: “Lão nô đã lệnh cho nha hoàn chuẩn bị nước nóng, nương nương phải mau chóng tắm rửa, tẩy đi hơi lạnh trên người.”

Vào lúc mấu chốt thế này, đâu còn thời gian mời thái y nữa chứ?

Trần Loan nhắm mắt, có chút mệt mỏi xua tay áo, nói: “Ma ma đừng lo lắng mấy chuyện đó nữa, đỡ bổn cung đi tắm.”

Hồ Nguyên lại gần nói nhỏ vài câu bên tai Tô ma ma, Tô ma ma lập tức hít sâu một hơi, ổn định giọng nói: “Chẳng trách vừa rồi nghe mấy nha hoàn không hiểu chuyện nói, thấp thoáng thấy có Vũ Lâm quân bao vây các cung, ta còn đoán là do mưa lớn, bọn họ tự mình hù doạ mình.”

Trần Loan nghe thấy lời này thì đột nhiên mở to mắt, nhìn về phía Tô ma ma hỏi: “Ý của ma ma là, Vũ Lâm quân bao vây hết toàn bộ hậu cung?”

Chuyện lớn như vậy, không ai dám ngông cuồng nhiều lời, sắc mặt Tô ma ma nghiêm túc, cau mày nói: “Trước đó mấy nha hoàn đi lĩnh vải gấm sa tanh mới tới. Khi quay về thì nói có binh sĩ mặc áo giáp bao vây cung Minh Lan, cung Dực Khôn, ngay cả Phật đường của Thái Hậu cũng không thể may mắn thoát khỏi. Lão nô tưởng trời mưa to, bọn họ nhìn nhầm, bèn quát lớn vài tiếng đuổi đi rồi.”

Trần Loan và Hồ Nguyên liếc nhau, đều nhìn thấy vẻ nghiêm nghị trong mắt đối phương.

Xem ra chuyện bệnh tình của Xương Đế trở nên nguy kịch, không ngoài dự đoán là có người âm thầm động tay động chân.

Tắm rửa xong, Trần Loan mới cảm thấy khá hơn chút. Tô ma ma chọn cho nàng một bộ váy dài nhạt màu, đơn giản lại không mất vẻ đi trang trọng, ngay cả trâm trên đầu cũng là trâm ngọc mộc mạc tự nhiên nhất.

Tô ma ma là người cũ trong cung, mọi thứ đều có chừng mực, những chuyện đắn đo khó giải quyết giao cho bà, Trần Loan hết sức yên tâm.

Khi Trần Loan đến điện Dưỡng Tâm, không một ai ngăn cản, cũng không ai nói chuyện, ngay cả tiếng thông báo cũng không có, cứ thế để nàng tiến vào không chút trở ngại.

Yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có chút quỷ dị.

Sự khác thường tất có điều kỳ quái, lời này chưa bao giờ sai, mỗi bước chân Trần Loan đều đi một cách kinh hồn bạt vía, chiếc khăn cầm trong tay hết thả lỏng lại siết chặt, mãi đến khi đi vòng qua một tấm bình phong hình long phượng quấn quýt, bước chân của nàng mới dừng lại.

Nhịp tim giống như tiếng trống say mê trên chiến trường.

Trước giường rồng của Hoàng Thượng có mười mấy người quỳ khóc, có vài người Trần Loan chỉ vừa liếc mắt đã nhận ra, ví dụ như Hứa Hoàng Hậu sắc mặt bi thương, Vân Quý Phi hai mắt ngập nước, cùng với Kỷ Hoán quỳ gối bên cạnh Hoàng Hậu, sống lưng người đàn ông thẳng tắp, giống như cây tùng sinh trưởng trong khe hở của vách núi cheo leo, sừng sững trước mưa gió không ngã.

Không biết vì sao, Trần Loan lại nhìn ra được chút tịch liêu và cô đơn từ bóng lưng ấy.

Còn lại đều là những gương mặt lạ Trần Loan chưa từng thấy, không có ngoại lệ mà đều là đại tướng mặc áo giáp, hông đeo trường kiếm, khí thế uy nghiêm đáng sợ.

Thế nhưng lại tiến vào tẩm cung của đế vương như vậy.

Trong lòng Trần Loan run lên, nàng im lặng không lên tiếng quỳ gối theo, đôi mắt rũ xuống, không dám phát ra tiếng nào trong cổ họng.

Trên thực tế, căn bản không tới lượt nàng lên tiếng.

Cơn mưa bên ngoài càng rơi càng nhanh, càng rơi càng lớn, trong điện Dưỡng Tâm, trước giường đế vương lại yên lặng, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng va chạm giữa áo giáp của các võ tướng.

“Phụ hoàng!” Trong giọng nói trong trẻo dễ nghe mang theo sự nức nở, Trần Loan và những người khác cùng nhau ngẩng đầu thì thấy Kỷ Thiền mặc một bộ cung trang màu hạnh, hình như vừa mới nhận được tin chạy đến, vượt qua đám người quỳ gối trước giường Xương Đế, khóc không thành tiếng.

Trần Loan ít nhiều có thể hiểu được tâm tình của Kỷ Thiền, làm đích công chúa duy nhất, nhận được ngàn vạn sủng ái, phách lối tùy hứng, tùy ý làm bậy, Trần Loan biết, những thanh danh đó đều do Xương Đế thả ra.

Có rất nhiều hoàng tử hoàng nữ, nhưng chỉ có đích công chúa Kỷ Thiền do Hoàng Hậu sinh ra mới là đầu quả tim của Xương Đế, những người khác đều kém xa.

“Khụ khụ…” Qua hồi lâu, trên giường cuối cùng cũng truyền ra tiếng ho yếu ớt, âm thanh đó tựa như nến tàn chập chờn trong gió, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt.

“Phụ hoàng.” Giọng Kỷ Thiền nghẹn ngào, dáng vẻ nàng ấy nắm tay Xương Đế vô cùng bất lực.

“Đến… đến đủ rồi à?” Xương Đế được thái giám tổng quản đỡ dựa vào gối mềm, ánh mắt vẫn sắc bén như cũ, chậm rãi lên tiếng nhưng vẫn chứa đựng sự uy nghiêm của thiên tử, không cách nào coi nhẹ.

Trần Loan vừa ngước mắt lên là đã thấy bờ môi thâm tím và gương mặt tái nhợt không chút màu máu nào của Xương Đế. Ông biết sinh mệnh mình đã đi đến cuối đường, vô cùng bình tĩnh tuyên bố hậu sự.

“Sau khi trẫm băng hà, Hoàng Thái Tử Kỷ Hoán kế thừa ngôi vị Hoàng Đế, các ngươi đều là phụ tác đắc lực của trẫm, cũng là trọng thần của triều ta, sau này nhất định phải tận tâm phụ tá Thái Tử, làm vẻ vang uy danh của Yến quốc.” Xương Đế nói một đoạn lời nói này vô cùng tốn sức, nói xong thì nằm trên gối mềm thở hổn hển mấy hơi.

Thừa tướng và những võ tướng đang quỳ kia đều hướng về phía giường rồng dập đầu, vẻ mặt trang nghiêm, sự nối tiếp giữa hai đời đế vương đều do bọn họ chứng kiến, đây là vinh hạnh đặc biệt vô thượng, cũng là đau thương lớn lao.

“Phụ hoàng, người đừng nói những lời không may mắn này…” Kỷ Thiền khóc không thành tiếng, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía thái y đứng đầu Thái Y Viện quỳ bên cạnh giường đợi lệnh bất cứ lúc nào, tức giận nói: “Hôm qua khi bổn cung đến thăm, thân thể phụ hoàng còn tốt đẹp, sau hôm nay bệnh tình lại đột nhiên chuyển biến xấu?”

“Còn ngây ra đó làm gì? Nhanh đi kê đơn nấu thuốc, nếu như trị không khỏi thì thái y viện không cần tồn tại nữa.”

Xương Đế để mặc cho nàng ấy càn quấy, cuối cùng kéo khóe miệng, làm phụ thân từ ái lần cuối cùng: “Thiền Nhi, phụ hoàng đi rồi, con đừng tùy ý càn quấy nữa. Có thời gian rảnh thì ở bên cạnh mẫu hậu con nhiều hơn, phải nghe lời một chút.”

Lời dặn dò này trước kia Xương Đế đã từng nói rất nhiều lần, nhưng không một lần nào có thể khiến Kỷ Thiền khóc lóc đồng ý một tràng như lúc này.

Ngược lại là Hứa Hoàng Hậu luôn giữ sắc mặt bình tĩnh, thậm chí còn cực kỳ thong dong lau đi giọt nước mắt ở đuôi mắt cho Kỷ Thiền, giọng nói êm tai: “Đã ở tuổi sớm nên xuất giá rồi, trước kia Hoàng Thượng vẫn luôn nhắc đến, hôm nay nhân lúc chư vị đều ở đây thì quyết định nhà nào đi.”

Mưa ngoài hơi ngớt, Xương Đế xê dịch thân thể, cầm bàn tay của thê tử, cười nói: “Chọn tới chọn lui vẫn cảm thấy không được như ý, sau này Hoàng Hậu cứ từ từ xem, chọn nhà nào tốt một chút, không câu nệ phú quý quyền thế, thật lòng đối đãi với Thiền Nhi là được.”

Trong lòng Trần Loan chấn động, người người đều nói nhà đế vương là vô tình nhất, nhưng giờ phút này, vị đế vương sắp rời xa nhân thế kia lại giống như người phụ thân bình thường, lo lắng cho hôn sự của nữ nhi, không dám tự tiện làm chủ, sợ nàng ấy không thích, lại sợ người ta không tốt với nàng ấy, ưu tư chồng chất, tình thế khó xử.

Hứa Hoàng Hậu mỉm cười không nói, sau một lúc im lặng mới nhẹ giọng chậm rãi nói: “Trước kia ngài luôn nói Hoàng Thái Tử của Tấn quốc không tệ, thần thiếp thấy hắn cũng xem như là thành tâm, chi bằng hôm nay ấn định mối hôn sự này cho Thiền Nhi?”