Cầu Chu Tước

Chương 3




Tháng tư, ráng chiều được bọc trong ánh tà dương cuối cùng, đắm chìm hoàn toàn dưới lớp sa mỏng ảm đạm, hoàng hôn chậm rãi xâm lấn, gió lạnh lay động cành liễu, toàn bộ phủ Trấn Quốc Công được thắp sáng bằng những ngọn đèn rải rác, đám hạ nhân từ các hành lang gấp khúc trong hẻm nhỏ tiến sâu vào bóng tối, đi đến sân làm việc của từng người.

Tại Thanh Phong Các, nha hoàn Lưu Nguyệt nhẹ nhàng buông màn giường xuống, thắp vài ngọn nến, lại thay hương hoa nhài trong lò vàng nhỏ thành đàn hương có tác dụng an thần, lúc này mới khép cửa đi ra ngoài.

Cành táo bên ngoài sân khẽ lay động theo gió, Lưu Nguyệt và Bồ Đào canh giữ ngoài cửa, người sau có chút lo lắng, cau mày nhỏ giọng hỏi: “Sao hôm nay tiểu thư ngủ nhiều thế? Thân thể không thoải mái à?”

Lưu Nguyệt lắc đầu: “Có lẽ hôm qua ầm ĩ một trận, trong lòng tiểu thư không vui, chúng ta cứ canh giữ theo lệnh là được. Dặn phòng bếp nhỏ giữ ấm đồ ăn, có khi lát nữa tiểu thư tỉnh dậy sẽ đói bụng.”

Trong phòng, ngón tay mảnh khảnh của Trần Loan mơn tr.ớn đoá hoa hải đường thêu chỉ bạc trên chăn, mặt chăn như tơ như gấm, cảm xúc giống như nước chảy. Nàng hơi cúi người, lại lấy chiếc gương đồng nhỏ đặt trên đầu giường ra.

Nữ tử trong gương lông mày cong cong, vài sợi tóc vụn vặt đen nhánh rũ bên thái dương, dịu dàng linh động, đôi mắt trong veo như nước suối, lại thêm bảy phần đẹp đẽ nhu mì, một thân khí chất và thông suốt này tuyệt đối không phải dáng vẻ u ám và suy sụp tinh thần như trước khi nàng chết.

Trần Loan nhắm mắt lại, buông lỏng chiếc gương đồng đang nắm chặt trong tay xuống chăn gấm, mím môi như thể đang vô cùng mệt mỏi, mi tâm nhăn lại rơi vào trầm tư.

Từ trưa cho đến khi trời tối, nàng không thể đếm được mình đã soi gương đồng bao nhiêu lần.

Trong xương cốt của nàng vẫn còn khắc ghi mùi tanh nồng cay nóng khi thuốc độc xâm nhập vào cổ họng, càng nhớ kỹ cảm giác lạnh lẽo vô lực khi rơi xuống vực sâu vô định. Nhưng vừa mở mắt ra, nàng lại quay trở về ba năm trước.

Mọi thứ quá mức hoang đường, quả thực chưa từng nghe thấy, còn thái quá hơn truyền thuyết thần thoại trong dân gian.

Nhưng nàng lại không thể không tin.

Hiện tại Lưu Nguyệt và Bồ Đào vẫn canh giữ ngoài cửa, họ đều là nha hoàn bên người nàng. Nhưng hai người này, sau khi nàng gả vào Đông Cung thì bất mãn với phụ tá kia, ở sau lưng oán giận vài câu, việc này không biết bị người có tâm nào nghe được, vạch trần trước mặt Kỷ Tiêu. Khi nàng xong việc dẫn người đi tìm bọn họ, hai người đã mất mạng từ lâu, những vết xanh tím và vết roi quất khắp người không thể che giấu khiến khóe mắt nàng như muốn nứt ra, suốt một thời gian không thể ra khỏi cửa cung.

Nàng vốn tưởng rằng mình đã quên mất những việc này từ lâu, nhưng trong lúc vô tình nhớ tới, những chi tiết đó dường như đã ăn sâu bén rễ nảy mầm trong tâm trí, từng chuyện đóng đinh vào máu, sinh trưởng trong tứ chi bách xương, càng muốn quên đi thì nó lại càng huyên náo dữ dội.

Mùi đàn hương trong phòng khá nặng, hun khiến lồng ngực người ta hơi ngột ngạt. Trần Loan nhích người, từ trên giường đứng dậy, đầu ngón tay nhỏ xinh trắng như tuyết vén màn giường màu tím nhạt, lụa mỏng che mặt, nàng che miệng khẽ ho một tiếng, chuẩn bị gọi người vào hầu hạ.

Hai nha hoàn canh giữ bên ngoài nghe thấy tiếng động, vội vàng đẩy cửa bước vào. Lưu Nguyệt cẩn thận, thấy nàng thì nhíu mày lo lắng: “Sao sắc mặt cô nương lại tái nhợt đến thế? Thời tiết giá rét bị cảm lạnh à?”

Trần Loan kéo khóe miệng, nở nụ cười nhàn nhạt: “Không sao, do tham ngủ nên khi tỉnh dậy đầu óc hơi choáng váng.”

Dùng bữa tối xong, trời đã tối hẳn, Trần Loan nằm nghiêng trên chiếc giường La Hán bằng gỗ sưa, trên eo đắp một chiếc chăn mỏng. Mọi thứ dùng trong sân và trong phòng của nàng đều là đồ tốt nhất, từ đồ dùng đến đồ ăn đều không dám qua loa chút nào.

Phải rồi! Nàng vẫn là đích nữ duy nhất của phủ Trấn Quốc Công, ngàn vạn sủng ái lớn lên dưới gối lão thái thái, là viên ngọc sáng được Trấn Quốc Công nâng niu trong lòng bàn tay, trời sinh diện mạo xuất sắc, trong phủ ngoài phủ nhắc tới chỉ có khen, không một ai nói không tốt.

Nàng quay về thời điểm bắt đầu mọi sai lầm, nhưng xem ra vẫn không khác gì trước kia, ngày thành thân đã được ấn định. Cuối tháng sau nàng sẽ bị nâng đến Đông Cung ăn thịt người kia, khoác lên mình thân phận Thái Tử Phi, khổ cực bảo vệ cho đến chết.

Mà những lời tổn thương mà nàng không muốn nói nhất, đều đã nói ra rồi, tựa như bát nước đổ đi, không thể lấy lại.

Sau khi thực sự sống lại, tương lai mịt mù, một ván bài tốt đã có dấu hiệu suy tàn, chỉ còn lại thời gian một tháng ngắn ngủi để nàng tìm cách xoay chuyển càn khôn.

“Cô nương, tiểu quận chúa đưa thiệp mời tới, nói ngày mười hai vương phủ tổ chức một bữa tiệc nhỏ thưởng thức thơ ca và chơi nhạc, đến lúc đó mời cô nương tham gia.”

Bồ Đào đưa tấm thiệp mạ vàng tinh xảo trong tay cho Trần Loan, nàng khẽ mở đôi mắt hạnh, sau một lúc im lặng, nàng khẽ gật đầu, tiện tay đặt thiệp mời lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, xoa thái dương mơ hồ phát đau, liếc vài lần về phía tây bắc, hỏi: “Việc này, nhị tiểu thư đã biết chưa?”

Lưu Nguyệt thành thật gật đầu, nói: “Thiệp mời vừa đưa tới, nhị cô nương đã vui mừng đi viện Phúc Thọ gặp lão thái thái, sợ rằng muốn đi theo cô nương.”

Kiếp trước đúng là như vậy. Mà mặc dù nàng không có hứng thú, nhưng nghe lão thái thái nói vẫn dẫn Trần Diên đi theo.

Khi đó nàng nghĩ, mình thân là trưởng tỷ, đã có hôn ước, nhưng nhị muội là thứ nữ vừa nghe lời lại ngoan ngoãn, còn suy nghĩ bày mưu tính kế cho nàng khắp nơi, nếu không giúp nàng ta tìm một mối hôn nhân tốt, nàng khó mà yên lòng được.

Nhưng lòng tốt như vậy lại đổi lấy sự tính kế từ đầu đến cuối cùng một chén rượu độc, lần này, nàng không thể khiến bọn họ được như mong muốn.

Bị người tính kế rồi thua hết cả bàn cờ có mùi vị gì, cũng nên cho bọn họ nếm thử.

Trà sương phong mới pha trên chiếc bàn nhỏ, phiến lá vốn đang cuộn tròn vừa gặp nước sôi, phút chốc đã duỗi người toả ra hương thơm. Trần Loan nâng chén trà màu xanh da trời trong lòng bàn tay, hơi nóng tràn ngập, nàng cảm thấy đau đớn nóng rát, cúi đầu nhìn xuống, dưới lòng bàn tay non mềm có hai vết trăng non cong cong, lại bị móng tay bấm rách da.

Một đêm trằn trọc khó ngủ, mãi đến khi trời chuyển xanh đen, khó khăn lắm Trần Loan mới chợp mắt ngủ được một giấc không sâu. Trong mơ cũng không an ổn, chẳng mấy chốc đã mướt mồ hôi tỉnh dậy.

Dùng xong đồ ăn sáng, Trần Loan ngồi trước bàn trang điểm, người trong gương hơi tiều tụy, bọng mắt xanh đen, nhưng vẫn là dáng vẻ mỹ nhân vẹn toàn. Khi Bồ Đào giúp nàng chải đầu, nàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài sân, ánh mặt trời từ cửa sổ tiến vào, dừng trên ngón tay trắng nõn của nàng, ngay cả những sợi lông tơ nhỏ xíu cũng nhìn rõ ràng.

Mọi thứ vẫn còn kịp, sống như vậy thật tốt.

Trang điểm chải chuốt vì muốn đi thỉnh an lão thái thái.

Viện Phúc Thọ cách Thanh Phong Các không xa, vài bước là tới. Trần Loan còn chưa đi vào phòng trong đã nghe thấy tiếng cười ôn hòa của lão thái thái, xem ra được người bên trong dỗ dành đến tâm tình thoải mái.

Bước chân nàng hơi dừng một chút khó nhận ra, sau đó nở nụ cười nhạt, lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ xinh.

Vén rèm tiến vào, lão thái thái đang nghiêng người dựa vào đệm mềm, bên tay trái Trần Diên đang dựa gần gũi, bên tay phải Khang di nương đang ngồi với một thân quần áo mộc mạc.

Ánh mắt của Trần Loan dừng lại trên vẻ mặt ngây thơ của Trần Diên, dịch từng chút xuống dưới, ngàn vạn mây đen tích tụ dưới đáy mắt, tựa như lưỡi dao sắc bén, nhưng chỉ trong nháy mắt, lại gió ngừng mưa tạnh, bầu trời quang đãng.

Nhìn thấy Trần Loan đi tới, lão thái thái nheo mắt cười thành khe hở. Bà vươn bàn tay đầy nếp nhăn, vẫy vẫy nàng, liên tục nói: “Loan Nhi đến rồi à? Mau đến trước mặt tổ mẫu, đã dùng đồ ăn sáng chưa?”

Lão thái thái hơi ngồi thẳng người, động tác này khiến bàn tay vốn đang chìa ra của Trần Diên rơi vào khoảng không, khóe miệng nàng ta cứng đờ, vô thức nhìn sang Trần Loan đang chậm rãi đi về phía lão thái thái, hít một hơi thật sâu, sau đó đứng dậy cười nói: “Tỷ tỷ, tổ mẫu vừa nhắc đến tỷ đấy.”

Trần Loan cười nhạt liếc nhìn nàng ta, sau đó tự nhiên cầm tay lão thái thái, đôi mắt xinh đẹp đảo qua, mi mắt cong cong mang ý cười, giọng nói nhẹ nhàng êm ái cất lên: “Loan Nhi không cần mẫn bằng nhị muội và di nương, lúc sáng tỉnh dậy có hơi chóng mặt, trì hoãn thời gian, xin tổ mẫu trách phạt.”

Lão thái thái vỗ tay nàng, ý cười không giảm mà trở nên đậm hơn, ngay cả giọng nói cũng mang theo bảy tám phần yêu thương chân thật: “Nếu xin trách phạt, sao lại nhõng nhẽo như vậy? Nha đầu kia, con quen dùng chiêu này khiến tổ mẫu mềm lòng, tổ mẫu sao nỡ làm con đau đây?”

Khang di nương cũng mỉm cười chen vào, nói: “Trên dưới trong phủ này, chỉ có đại tiểu thư khiến mọi người vui vẻ nhất, đừng nói lão thái thái không chịu nổi, ngay cả Quốc Công gia cũng yêu thương như bảo bối.”

Trên dưới trong phủ đều biết tính tình Trần Loan, vị này vừa sinh ra đã tôn quý bậc nhất. Tuy mất mẫu thân từ nhỏ, nhưng thân phận còn đó, lại có hai ngọn núi lớn trong phủ yêu thương, ngay cả vị di nương duy nhất trong phủ Quốc Công cũng không nói được lời nào.

Trần Loan không kiên nhẫn nhiều lời với bọn họ, lại ngại mặt mũi của lão thái thái, chịu đựng nhấp ngụm trà thơm rồi nuốt xuống, ánh mắt đảo qua người Trần Diên và Khang di nương, giống như đột nhiên nhớ tới chuyện gì, mở miệng nói: “Tổ mẫu, hôm qua tiểu quận chúa Nam Dương gửi thiệp mời cho Loan Nhi, nói ngày mười hai vương phủ tổ chức một bữa tiệc nhỏ, có không ít quan chức quý tộc kinh thành, nam tân nữ quyến tham gia, đặc biệt mời Loan Nhi đến xem.”

Lão thái thái xua tay, thở dài một hơi, có chút buồn bã nói: “Đi thôi, mấy tháng này trên dưới trong phủ bận rộn chuyện hôn sự của con, đồng thời cũng kéo chân con, sau này sẽ không có nhiều cơ hội như vậy.”

Còn không phải sao, vào toà lao ngục rộng lớn Đông Cung kia, chớ nói yến tiệc thơ ca, ngay cả việc xuất cung cũng khó như lên trời.

Nhưng kiếp này, dù thế nào nàng cũng không giẫm lên vết xe đổ hay bước vào hố lửa nữa, cái giá phải trả quá đau đớn.

Trần Loan cụp mi, quả nhiên lại nghe thấy giọng lão thái thái: “Dẫn nhị muội con đi cùng đi, dặn nó kết giao với nhóm người tiểu quận chúa nhiều hơn. Tỷ muội các con tình cảm tốt, chỉ là số mệnh của Diên nha đầu không tốt như con, nhưng dù không làm được chính phi của hoàng tử, thì làm phu nhân của các quan viên đứng đắn cũng dư dả.”

Trần Loan mặt không biến sắc nhìn vẻ mặt của Trần Diên, nhìn thấy khoảnh khắc vặn vẹo dữ tợn nằm trong dự kiến, nụ cười trên mặt nàng đậm hơn vài phần, kéo cánh tay lão thái thái tỏ vẻ khó xử.

Phu nhân nhà quan? Mục tiêu của Trần Diên đâu chỉ là phu nhân của quan viên?

Nếu chỉ là phu nhân của quan viên, nàng ta đã không cần phải nghĩ trăm phương nghìn kế khuyên nàng từ bỏ Kỷ Hoán mà gả cho Thái Tử, chỉ sợ nghe được người cha hồ đồ kia của mình nói gì đó, ngầm đặt tiền cược lên người Kỷ Hoán.

Mà khác hoàn toàn tâm trạng của Trần Loan là Trần Diên và Khang di nương.

Nàng ta sinh ra đã là thứ nữ, luận diện mạo tài năng, mọi thứ đều không thua đích nữ. Vì sao ở trong lòng mọi người, loại đầu óc cây du như Trần Loan có thể làm được Thái Tử Phi, mà nàng ta chỉ có thể làm phu nhân phụ thuộc vào các quan viên, cả đời khom lưng uốn gối?

Không công bằng cỡ nào chứ?

Nàng ta muốn từng bước leo lên, một ngày nào đó sẽ khiến đích nữ ở trên cao kia quỳ gối trước mặt nàng ta!

Cũng may đích tỷ vụng về, lại không có đích mẫu giúp đỡ, tính tình khá mềm mại, nói gì cũng tin. Mắt thấy hôn lễ với Đông Cung đang đến gần, cuối cùng nàng ta cũng có cơ hội tiếp xúc với Bát hoàng tử, đành để Trần Loan toả sáng nhất thời. Sau khi vào Đông Cung, Trần Loan sẽ được nếm trải cảm giác “dễ chịu”.

Người nọ sẽ không cho nàng sống thoải mái!