Đêm nay Đông Cung rực rỡ ánh đèn, màn đêm trêu chọc khiến tiếng lòng biến động. Tiểu cô nương trên giường ngủ không sâu, Kỷ Hoán cúi người tiến tới, vén lọn tóc vương trên má nàng ra sau tai, động tác hết sức nhẹ nhàng, nhưng vẫn làm nàng xê dịch thân thể, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Người đàn ông uống không ít rượu, gió đêm thổi qua, chẳng những không thể khiến hắn tỉnh táo được ba phần, mà ngược lại càng cổ vũ cho tính năng của rượu. Tính tình hắn lạnh lùng có thừa, tuy rằng tiểu cô nương là viên ngọc quý được hắn trân trọng tận đáy lòng, nhưng sự im lặng về mặt tình cảm suốt bao năm nay cũng phủ lên bề mặt viên ngọc trai lộng lẫy này một lớp bụi xám.
Hắn suýt nữa đánh mất nàng, cũng may hiện giờ cuối cùng đã tìm về được.
Mỹ nhân mềm mại xinh đẹp ở bên cạnh, là chính phi của Đông Cung mà Kỷ Hoán hắn cưới hỏi đàng hoàng, không chút phòng bị ngủ trong cung điện của bọn họ, gỡ bỏ các gai nhọn và sự cẩn trọng đề phòng suốt những ngày qua.
Cảnh tượng như thế, đủ để khiến cho tất cả đàn ông trên thế gian cam tâm tình nguyện bị nhốt trong hương thơm dịu dàng này.
Ngoài trời những hạt mưa nhỏ bắt đầu tí tách, Kỷ Hoán vươn ngón tay cái gãi gãi đôi má trắng nõn ửng hồng của tiểu cô nương, giọng nói thô ráp trầm thấp, có chút cảm thán nói: “Đã lâu không thấy nàng ngoan ngoãn như vậy.”
Hắn vén áo ngồi ngay ngắn trên mép giường, chân giẫm lên bàn đạp, lười biếng ôm eo tiểu cô nương đang cuộn tròn người, hàng mi khẽ run, đặt từ bên này sang bên kia, không màng tới tiếng hô hoán khẽ khàng của nàng.
Trần Loan chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người đã chuyển từ trên giường sang phần đùi lạnh lẽo cứng ngắc của người đàn ông, bàn tay to giam cầm eo nàng như được đúc từ sắt thép, làm thế nào cũng không tránh thoát được.
Bề mặt của bộ váy màu đỏ thẫm dùng những sợi bạc viền vàng phác hoạ ra hình dáng của một con rồng dũng mãnh, uy phong lẫm liệt, ánh trắng sắc lạnh. Cổ tay Trần Loan bị chà xát trên hoa văn nổi, có chút đau đớn, nàng nâng cánh tay, kinh ngạc phát hiện cả người bủn rủn đến kỳ lạ.
Với tư thế này, cộng thêm gương mặt mang theo hơi lạnh từ bên ngoài dán lại đây của người đàn ông, thân thể Trần Loan thoáng co lại. Nhưng nàng càng bị hắn ôm chặt hơn, hơi thở của người đàn ông nồng nặc mùi rượu, phả lên gò má trắng nõn của nàng.
Gương mặt tiểu cô nương nhuốm sắc đỏ trên đầu nụ hoa, trong đôi mắt ẩn tình gợn sóng lăn tăn mang theo sương mù, bàn tay nhỏ đẩy trước ngực hắn, căn bản không chút sức lực, ngược lại giống như muốn nghênh còn cự, khiến lòng người ngứa ngáy không thôi.
“Điện hạ uống nhiều quá rồi, để thiếp gọi người nấu canh giải rượu đưa vào.” Nàng cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng, hơi thở tựa hoa lan.
Kỷ Hoán cực yêu dáng vẻ thẹn thùng không dám ngẩng đầu như thế của nàng. Hắn đưa tay nâng chiếc cằm thon gầy của mỹ nhân, giọng nói khàn khàn, như đang phải kiềm nén cảm xúc kích động dâng trào nào đó: “Không sao, uống không nhiều.”
“Có thích cách bài trí của cung Dục Khánh không?”
Trước đó vì quá mệt mỏi, Trần Loan vẫn chưa nhìn kỹ cách bày biện trang trí trong cung điện. Hiện tại khi tập trung nhìn kỹ, mới phát hiện cung Dục Khánh vô cùng tinh xảo phú quý, trên bốn bức tường vẽ tranh mỹ nữ bay lên trời, muôn hình vạn trạng mỗi người mỗi vẻ, thậm chí ở một góc nhỏ phía Đông Nam, còn khắc hình phượng hoàng sải cánh muốn bay, lóe lên màu lưu ly lộng lẫy.
Chiếc bàn bằng gỗ tử đàn, ghế gỗ lê vàng, các móc treo trang trí bằng bạch ngọc lung linh, nghiên mực Đoan Khê kiểu dáng cá chép chơi đùa dưới nước, trên chiếc giường La Hán nhỏ đệm lông cáo từ Tây Bắc đưa tới, cửa sổ hé mở, gió đêm mát rượi, những chiếc lá phượng vươn non nửa đuôi duỗi người tiến vào trong điện, trên phiến lá hẹp dài còn đọng vài giọt mưa lớn, màu sắc trong veo tựa phỉ thúy.
Người sáng suốt vừa nhìn sẽ biết, chắc chẳn chủ nhân đã tốn không ít tâm tư trong việc bài trí, đặt hết tâm huyết vào mọi thứ.
Trần Loan xê dịch thân thể, không được tự nhiên nói: “Thích lắm.”
“Điện hạ có thể đặt thiếp xuống không?” Bọn họ quen biết từ nhỏ, suốt mấy năm làm bạn, Trần Loan chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày hai người lại gần gũi đến vậy, thân mật như thế, hơi thở quấn quýt. Nàng cảm thấy dường như bản thân mình cũng say rượu, cả người mềm nhũn, không sử dụng được chút sức lực nào.
Giọng tiểu cô nương có phần rầu rĩ, thân hình nhỏ nhắn, hắn ôm vừa đủ một vòng tay, hương thơm từ cơ thể xâm nhập vào mũi người đàn ông, vì thế trong điện có vài mùi hương hoàn toàn khác biệt.
Nếu như bình thường, Kỷ Hoán áo mũ chỉnh tề, lạnh lùng như ngọc, nói thả tất nhiên sẽ buông. Nhưng hôm nay không biết có phải thực sự uống quá nhiều hay không, thân thể người đàn ông rắn như thép không thể lay chuyển, ngược lại được voi đòi tiên ngồi dậy: “Loan Loan, hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta.”
Đầu quả tim của Trần Loan đột nhiên bùng lên một ngọn lửa, sục sôi trong máu, sau đó gương mặt nhỏ trắng nõn như ngọc chậm rãi xuất hiện vài rặng mây hồng, lời nói của người đàn ông quá lộ liễu, nàng nhớ tới buổi tối hoang đường tại điện Dưỡng Tâm ở kiếp trước, thân thể không khỏi hơi cứng đờ.
“Sợ?” Giọng Kỷ Hoán êm dịu, lồng ngực phát ra nụ cười trầm thấp.
Trần Loan khẽ cắn m.ôi dưới lắc đầu, tóc mai cọ vào lớp áo ngoài lạnh băng của hắn, rõ ràng không chạm vào da thịt, nhưng Kỷ Hoán lại cảm thấy như có một sợi lông trắng xẹt qua da thịt từng chút một, ngứa ngáy vào tận xương cốt.
Kỷ Hoán đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khốc. Trước đó, hắn vẫn luôn cho rằng rượu mình uống vào giống như nước lã, nhưng lúc này, sự tỉnh táo trong đầu lại rút lui như thủy triều, nhất thời không phân biệt được rốt cuộc là do rượu hay do người trước mắt.
“Loan Loan, quay mặt sang đây.” Giọng Kỷ Hoán khàn đi một nửa, mở miệng nói.
Ngoài trời mưa ngày càng nặng hạt, Trần Loan ngoan ngoãn nghiêng đầu, đối diện với một đôi mắt sâu thẳm sắc bén, lông mi nàng khẽ run. Người đàn ông càng lúc càng ép sát, cho đến khi cái lạnh băng và ấm áp chạm vào nhau, cọ xát triền miên.
Cuối cùng Trần Loan cũng không nhớ nổi mình lên sạp bằng cách nào, mê mang mở mắt chìm vào giấc ngủ.
Đến cuối, váy áo của nàng đều còn nguyên, chỉ hơi xộc xệch, trước khi chìm vào giấc ngủ nàng còn mơ mơ màng suy nghĩ, vì sao hắn chỉ ôm hôn nàng rồi dỗ nàng đi ngủ.
Mưa đêm ngoài cửa sổ ngày càng nặng hạt, mưa càng lúc càng lớn, ngọn nến đỏ bị thổi nhẹ, chảy xuống từng dòng nến. Tiểu cô nương thật sự quá mệt mỏi, chỉ ôm ấp vỗ về vài cái đã buồn ngủ díu cả mắt lại, Kỷ Hoán cười khan, ngón tay lướt qua gương mặt mềm mại, đáy mắt ngập tràn ý cười.
Vì thế vào đêm động phòng hoa chúc, Thái Tử điện hạ kiêu ngạo thờ ơ tự mình thay quần áo, ánh mắt rơi vào chiếc khăn trắng như tuyết trên giường, ánh mắt Kỷ Hoán hơi cứng lại, sau đó rạch một vết trên ngón giữa, giọt máu đỏ tươi rơi xuống, tựa như vài đoá mai lạnh trên nền tuyết trắng.
Một đêm không mộng.
Sau nửa đêm, Trần Loan lơ đãng xoay người, bị một bàn tay to ôm vào lồng ngực ấm áp, nhịp tim của người đàn ông cực kỳ ổn định, trước giờ Trần Loan luôn cảnh giác, khi cảm nhận được điều gì đó không ổn, trong bóng đêm thong thả ung dung mở mắt.
Cơ thể tiểu cô nương đột nhiên cứng đờ, trong giọng nói của Kỷ Hoán mang theo chút khàn khàn mới tỉnh ngủ, nhàn nhạt lên tiếng: “Bị tiếng mưa ngoài cửa sổ đánh thức?”
Trần Loan lắc đầu, nhíu mày cười, nói: “Không phải, giấc ngủ của thiếp luôn rất nông, thường thức dậy vào nửa đêm.”
Ngay cả bản thân nàng cũng không chú ý tới, Kỷ Hoán không tự xưng Cô, tượng trưng cho thân phận Thái Tử trước mặt nàng, nàng cũng vô hình khôi phục lại hình thức chung sống cùng hắn như trước kia.
Chẳng qua quan hệ lúc này, thân mật hơn ngày trước rất nhiều.
Hiện tại cũng coi như hoàn thành một trong số những mong ước của nàng khi còn nhỏ.
Nàng muốn gả cho hắn, nàng đã nghĩ tới điều đó từ rất sớm.
Mái tóc đen nhánh đổ xuống như thác nước, có vài sợi rơi trên chóp mũi Kỷ Hoán, hắn vươn ngón tay, quấn vài sợi đó quanh ngón út, lười biếng mở mắt, vuốt ve khuôn mặt tiểu cô nương, nói: “Ngủ đi, lát nữa còn phải dậy sớm kính trà phụ hoàng mẫu hậu.”
Vì mối quan hệ với Kỷ Thiền, nên Trần Loan đã gặp mặt Hoàng Hậu vài lần, người phụ nữ gần 40 tuổi, tao nhã vô song, khoan thai lộng lẫy, cao quý không ai sánh bằng, đối xử với nàng cũng coi như dịu dàng gần gũi.
Về phần Hoàng Đế, giống như người bình thường, nàng chỉ diện kiến từ xa trong bữa tiệc cuối năm tại hoàng cung, dường như Trần Loan đột nhiên nhớ tới điều gì, nhíu mày thấp giọng nói: “Sức khoẻ của Hoàng Thượng…”
Nàng vừa nhắc đến, Kỷ Hoán lập tức mở mắt, đôi mắt kiếm bộc lộ mũi nhọn, đó nào phải ánh mắt của người mới tỉnh ngủ, rõ ràng là một con thú hung dữ ẩn nấp để che giấu nanh vuốt.
Trần Loan thu mắt lại, ấp úng nói: “Chỉ nghe phụ thân nói vài câu lúc rảnh rỗi.”
Không riêng gì phủ Trấn Quốc Công, mà mỗi hộ gia đình ở kinh thành đều từng thảo luận về bệnh tình của Hoàng Đế. Trong cung cứ ba ngày lại truyền ra tin tức Hoàng Đế bệnh nặng không dậy nổi một hai lần, nhưng một hay hai lần thì cũng thế, số lần nhiều lên tự nhiên mọi người sẽ tin là thật.
Chẳng lẽ tin đồn không đúng?
Trần Loan nhíu mày, không nói tiếp.
Kỷ Hoán nhìn thấy vẻ mặt rầu rĩ của tiểu cô nương, vừa rồi hắn chỉ nghiêm mặt một lát, nàng bị dọa rồi?
Đúng là không thể hung dữ một chút nào, mong manh dễ vỡ đến lạ.
Kỷ Hoán ôm người vào lòng, ngón trỏ thô ráp lướt qua sống mũi cao thẳng của tiểu cô nương, mang theo chút ý vị thờ ơ gọi nàng: “Trần Loan.”
Trần Loan không rõ lý do, quay đầu lại nhìn hắn, một tiếng "Hả" phát ra từ cổ họng, thể hiện sự nghi vấn.
“Hiện giờ nàng là Thái Tử Phi, nên gọi phụ hoàng của ta là gì?” Giọng hắn như một loại rượu ngon nồng nàn, mang theo mấy phần dỗ dành, giữa mày toàn là ý cười dịu dàng.
Trần Loan không nghĩ tới vừa rồi hắn nghiêm túc như thế lại là vì việc này, nàng ngẩn người, vành tai nóng lên.
Nàng ngập ngừng không nói lời nào, Kỷ Hoán cũng không vội, ngón tay thon dài lạnh lẽo móc lấy ngón út của tiểu cô nương, chậm rãi chơi đùa.
Khẽ khép lại rồi vân vê, cố tình mày kiếm chạm tóc mai, tuấn lãng lạ thường, động tác hơi ngả ngớn như vậy cũng có chút dây dưa vui mắt.
“Ngày mai lúc kính trà nhớ phải gọi phụ hoàng.” Kỷ Hoán nắm ngón tay mềm mại không xương của tiểu cô nương, vẻ mặt càng thêm mềm mại, Trần Loan cảm thấy người này thay đổi quá nhanh.
Trước đây chỉ biết hắn thờ ơ lạnh lùng, lại chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của hắn.
“Thiếp biết.” Trần Loan không dám nhìn vào đôi mắt hắn. Nay là đêm động phòng hoa chúc, nhưng bọn họ lại không làm gì cả, nàng không khỏi cất giấu sự thắc mắc dưới đáy lòng, tuy nhiên, làm thế nào cũng không mở được miệng ra hỏi.
Kỷ Hoán vuốt mái tóc nàng, xúc cảm mềm mại khiến người ta có chút trầm mê “Ngủ đi, còn một lúc nữa trời mới hửng sáng.”
Trần Loan gật đầu, lần này nàng không trằn trọc hồi lâu như khi ở Thanh Phong Các, gần như vừa nhắm mắt đã chìm vào giấc ngủ.
Dù trong lòng không nói ra, nhưng có hắn ở bên, nàng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Mưa cả đêm, sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời ló dạng, qua cơn mưa trời lại sáng, bầu trời trong xanh như được gột rửa, không khí tràn ngập mùi đất, tiếng côn trùng chim chóc không ngừng ríu rít bên tai.
Khi Trần Loan mở mắt, vị trí bên cạnh lạnh lẽo, người đàn ông đã rời đi từ lâu.
Lưu Nguyệt thay trang phục cung nữ, bưng chậu rửa mặt tiến vào hầu hạ. Trần Loan lấy cành trúc khô, chọn hoa khô và muối tinh, hỏi: “Điện hạ đâu?”
Ma ma trong cung Hoàng Hậu tiến vào lấy khăn trắng đi, vết máu khô trên đó khiến đồng tử nàng ấy vô thức co rụt lại.
“Nương nương, điện hạ đang ở thư phòng.” Nhìn thấy sắc mặt cô nương nhà mình vẫn tốt, hai má hồng hào, cuối cùng Lưu Nguyệt cũng buông được trái tim đang thấp thỏm xuống.
Xem ra điện hạ vẫn biết thương hoa tiếc ngọc.
Trần Loan xuất thần, trong tay siết chặt chiếc khăn trắng như tuyết, càng lúc càng không hiểu rõ dụng ý của hắn.
Qua một đêm mưa tưới tắm, cỏ cây ngoài điện tràn trề sức sống, sau khi Trần Loan mặc xong váy áo, nàng được ma ma dẫn tới thư phòng.
Thư phòng là nơi quan trọng, Phương Hàm và Hồ Nguyên đang canh gác ngoài cửa.
Đều là người quen cũ.
“Tham kiến Thái Tử Phi nương nương.” Hai người đồng thanh chắp tay hành lễ, bọn họ đều là phụ tá đắc lực của Kỷ Hoán, ai nhìn thấy cũng phải cho ba phần thể diện. Trần Loan cong khóe miệng, ấm áp hỏi: “Điện hạ đang nghị sự trong thư phòng?”