Giữa trưa ngày 16 tháng 5.
Đó là lúc mặt trời lên cao nhất, mỗi mảnh ngói lưu ly trong hoàng cung đều bị chiếu rọi phản chiếu ra ánh sáng huyền ảo đầy màu sắc. Toàn bộ hoàng thành giống như một con rồng lớn sặc sỡ ẩn mình dưới vực sâu, uy nghiêm và trang trọng, đồng thời còn có vị trí tối cao mà vô số người muốn leo lên, từng mảnh gạch xanh ngói lưu ly ở nơi này đều nhuốm màu máu đỏ tươi.
Cung nữ thái giám vội vã qua lại trên con đường hoàng cung hẹp dài, tiếng bước chân quanh quẩn ở đầu ngõ, rồi chợt ẩn vào ngã rẽ, ánh sao lộn xộn trên vai cũng biến mất trong bóng của bức tường hoàng cung.
Tại cung Minh Lan, người phụ nữ ngồi trên ghế phượng có khí chất dịu dàng, đôi mắt phượng thoáng thu lại vẻ uy nghiêm, có lẽ thân ở địa vị cao đã lâu, trên gương mặt xinh đẹp không để lộ chút cảm xúc nào.
Lão thái thái vẫn đang quỳ trên mặt đất, hơi lạnh buốt giá xâm nhập vào đầu gối, vừa rồi bà còn cảm thấy mình như đang sống trong mùa đông giá rét, hiện tại đã dần ấm lên.
Sau khi băng tuyết tan đi, suy nghĩ của bà nhanh chóng linh hoạt, bàn tay tựa cành trúc khô khẽ run lên vì kích động, đã từng nghĩ đến hàng vạn kết quả tồi tệ, nhưng chỉ không tính đến kết quả liễu ám hoa minh (*) như vậy.
(*)Ý nghĩa ban đầu của "Liễu ám hoa minh" là miêu tả cảnh mùa xuân cây liễu rủ hoa nở, là ẩn dụ sau những xoay vần, gian nan, đang lúc tuyệt vọng thì tình thế lại thay đổi tốt đẹp.
Thấy vậy, Hoàng Hậu cũng mím môi cười khẽ, dịu dàng nói: “Lão phu nhân mau đứng lên đi, bổn cung ham lạnh, trong điện đặt khá nhiều chậu băng, mặt đất rất lạnh, đừng để đầu gối bị thương.”
Lão thái thái luôn miệng thưa vâng, các nếp nhăn trên mặt xếp thành một đóa hoa, tính tình bà như vậy, bất chợt cũng bị niềm vui từ trên trời rơi xuống đập trúng mông.
“Tạ ơn Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương thương xót.”
Nghe thấy lời này, ánh mắt Hoàng Hậu hơi loé lên, ngón tay được bảo dưỡng tốt tựa như cọng hành thon dài, gõ từng chút vào thành cốc màu xanh tím, nghĩ đến Kỷ Tiêu – người bị Hoàng Đế hạ lệnh bắt giữ ngày hôm qua.
Đứa bé kia, nếu hắn ta biết vì tội lỗi mà mình nhất thời xúc động phạm phải, không chỉ mất đi quyền thế địa vị hiện tại, mà ngay cả mối hôn sự này cũng không giữ được, liệu có hối hận hay không?
Lần này xem như thua hết cả bàn cờ.
Hoàng Hậu thầm thở dài trong lòng, một bước sai kéo theo mọi bước đều sai. Cuộc chiến tranh giành ngôi vị Hoàng Đế vốn rất nguy hiểm, nếu không nắm chắc hoàn toàn, kiếm đi nét bút nghiêng vốn không thể thực hiện.
Lão thái thái vừa bước chân ra khỏi ngưỡng cửa đỏ thắm của cung Minh Lan đã bị hơi nóng cuồn cuộn ập tới trước mặt, da mặt phủ kín nếp nhăn không khỏi run.
Trước giờ mùa hè tại kinh thành luôn rất nóng, nếu không phải năm nay Hoàng Đế bệnh nặng, chỉ sợ hiện tại đã bắt đầu chuẩn bị đi hành cung tránh nóng.
Các thế gia quý tộc ở kinh thành đều đang theo dõi, có nhiều gia đình ở trên cùng một con phố với phủ Quốc Công. Buổi sáng phái gã sai vặt ra nhìn chằm chằm thấy rất rõ ràng, sáng sớm khi lão thái thái phủ Quốc Công vào cung yết kiến Hoàng Hậu sắc mặt nghiêm túc đến lạ, hiện tại trở về, nụ cười trên mặt quả thực còn dễ thấy hơn cả ánh mặt trời trên bầu trời.
Sự thay đổi rõ ràng như biến thành một người khác.
Chắc hẳn nhận được câu trả lời vô cùng hài lòng.
Ngôi đình nhỏ của Thanh Phong Các được xây dựng trên đống non bộ với những hòn đá lởm chởm kỳ lạ, từ trên cao nhìn xuống, có thể quan sát được toàn bộ phong cảnh phủ Quốc Công, tấm rèm che màu hồng nhạt bị gió thổi bay, mỗi một lớp đều đính không ít châu ngọc tròn trịa sáng bóng.
Dưới bóng cây, Trần Loan ngồi ngay ngắn trên chiếc đệm hươu mềm mại gảy đàn, tiếng đàn như âm thanh trong hang động trống trải, thăm thẳm quanh co bát ngát, triền miên nức nở, kéo dài không thôi.
Hoàn thành khúc nhạc, ngón tay trắng nõn của nàng đặt trên dây đàn, hàng mi khẽ rung rồi khép lại, Lưu Nguyệt hầu hạ bên cạnh tuy không hiểu âm luật, nhưng đã quen nhìn mặt đoán ý, biết tâm trạng nàng không tốt, còn tưởng rằng nàng vì chuyện của phế Thái Tử Kỷ Tiêu mà phiền lòng bèn nhẹ giọng trấn an: “Cô nương đừng lo lắng, lão thái thái sắp hồi phủ rồi, chắc chắn sẽ mang về tin tức tốt.”
Trần Loan không nói gì, mãi đến khi một làn gió lạnh xẹt qua tai, khóe miệng nàng hơi cong, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, từ cửa đình nhìn ra xa, giọng hơi khàn, khẽ lẩm bẩm: “Đúng vậy, tin tức tốt nên tới rồi.”
Tất nhiên nàng biết lão thái thái sẽ mang về một tin tức long trời lở đất thế nào, cũng không biết khi Khang di nương và Trần Diên biết được, biểu cảm sẽ buồn cười thế nào.
Nàng rất nóng lòng muốn xem.
Lão thái thái trở về trước bữa cơm trưa, dọc đường không nói lời nào, đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi thẳng đến viện Phúc Thọ. Sau đó lại lấy lý do thân thể không khoẻ, từ chối hai người nghe tiếng mà đến là Khang di nương và Trần Diên ngoài cửa.
Trần Loan thay chiếc váy dài chấm gót màu hồng phấn, vòng tay đá quý màu thạch lựu quấn hai vòng trên cổ tay nõn nà trắng như tuyết, càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ của mỹ nhân, nhỏ nhắn mềm mại đến tận xương.
Tại cửa viện Phúc Thọ, giọng điệu của bà tử ra ngoài đáp lời rất máy móc, ngay cả đối với Khang di nương đang mang thai cũng không phá lệ hay châm chước: “Di nương và nhị cô nương trở về đi, lão phu nhân tuổi tác đã cao, ban ngày mệt nhọc, cũng nên nghỉ ngơi một chút. Bên ngoài quá oi bức, hiện giờ thân thể di nương quý giá, nên suy nghĩ cho đứa nhỏ nhiều hơn, nằm ở Ngọc Sắc Các dưỡng thai mới phải.”
Từ ngày lão thái thái gả vào phủ Quốc Công, lão ma ma vẫn luôn hầu hạ bên người, trên dưới trong phủ cho dù Trần Thân đích thân tới đây cũng phải cho bà ấy ba phần thể diện.
Ý của bà ấy, thông thường chính là ý của lão thái thái.
Sau những lời nói không chút lưu tình như vậy, sắc mặt Khang di nương tái nhợt trắng bệch, sống lưng Trần Diên căng chặt tới mức thẳng tắp, trong đôi mắt xinh đẹp ngập nước kia đầy vẻ dữ tợn, bàn tay kéo Khang di nương cũng tự nhiên mà dùng lực.
Chính miệng lão thái thái đã đồng ý để di nương phù chính, nhưng Tam công chúa lại mang theo khẩu dụ tứ hôn tới phủ. Ba người bọn họ trở thành trò cười cho toàn bộ thế gia giới thượng lưu, trở thành đề tài trong các câu chuyện bàn tán lúc rảnh rỗi của mọi người.
Như thế cũng thôi đi, dù sao khẩu dụ và thánh chỉ đều đã hạ, dù có xấu hổ thế nào bọn họ cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Nhưng lão thái thái không những không an ủi, ngược lại còn không chút lưu tình chĩa mũi nhọn vào bọn họ ở khắp nơi. Nếu không phải hiện tại di nương đang mang thai con nối dõi của phủ Quốc Công, chỉ sợ ngay cả nha hoàn cũng có thể bắt nạt trên đầu bọn họ.
Sự khác biệt giữa đích nữ và thứ nữ thật sự lớn đến thế sao?
Nhưng đích nữ đứng ở trên cao thì thế nào? Từ lúc nàng gật đầu đồng ý gả vào Đông Cung, lại nói những lời ác ý với Bát hoàng tử, kết cục đã được định sẵn là không tốt.
Lúc trước Hoàng Hậu tứ hôn trước mặt mọi người, nhiều đôi mắt nhìn thấy như vậy, nếu nhất thời thay đổi sẽ tổn hại đến sự anh minh và uy nghiêm của hoàng gia.
Đồng thời cũng khiến phế Thái Tử thất vọng đau khổ hoàn toàn.
Trừ phi Hoàng Đế dự định không niệm tình phụ tử, chuẩn bị xử chết phế Thái Tử.
Không nhận được lời khẳng định từ lão thái thái, cho dù Trần Diên một lòng tin tưởng, thì nó vẫn chỉ là sự bồn chồn bất ổn, không đâu vào đâu.
Khang di nương mỉm cười vuốt ve mu bàn tay nổi đầy gân xanh của nàng, mặt mày lộ ra vẻ mệt mỏi mơ hồ. Thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, bà ta lại lớn tuổi rồi, lần mang thai này đặc biệt gian nan.
Nhưng chính vì nguyên nhân ấy, bà ta mới càng không thể nóng vội, những âm mưu tranh đấu đan xen nhau kéo tới ùn ùn không dứt, bà ta phải bảo vệ thật tốt cốt nhục trong bụng để đứa nhỏ thuận lợi ra đời.
Mẹ quý nhờ con, năm đó bà ta có thể chịu đựng đến khi Tô Viện có thân phận cao hơn mình chết đi. Hiện giờ có thể dựa vào ba đứa nhỏ để đối đầu với vị quận chúa Cẩm Tú tiếng tăm lừng lẫy kia.
“Diên nhi, đừng tức giận, con hãy nhìn kỹ mỗi một gương mặt ngầm có ý khinh thường con, ghi tạc thật rõ ở trong lòng. Đây sẽ trở thành động lực để con tiến về phía trước.”
“Nếu ngày sau con có địa vị cao, mấy người bọn họ, bao gồm cả tổ mẫu của con đều phải quỳ xuống chào đón con.”
Nằm gai nếm mật giấu tài, tất nhiên Trần Diên hiểu đạo lý này, nàng ta khẽ cắn m.ôi dưới, gương mặt thanh tú tựa phù dung đan xen vẻ bối rối, thấp giọng nói: “Nhưng lần trước phụ thân bảo con lấy thân phận đích nữ tiến vào phủ Bát hoàng tử…”
Đích thứ chỉ khác nhau có một chữ, nhưng địa vị lại như trời với đất.
Ánh mắt Khang di nương ảm đạm, nhớ tới chuyện này lại tức giận đến đau não. Bà ta âm thầm hít một hơi lạnh, có chút bất lực nói: “Là mẹ làm liên lụy đến các con.”
Phía xa xa, vòng qua những bóng cây che phủ con đường nhỏ, một nhóm năm sáu người đi về phía viện Phúc Thọ, người dẫn đầu váy dài quét đất, hạt châu va chạm nhau, như loài lan trong hang động âm u trống trải, lại tựa đoá hoa mềm mại quý giá ở nhân gian.
Trần Diên lập tức cắn môi trên môi dưới một cách vô thức, gương mặt này của đích tỷ, bất cứ người phụ nữ nào nhìn vào đều sẽ sinh ra vài phần xấu hổ về bản thân. Toàn bộ kinh thành, người có thể kiêu ngạo với nàng về nhan sắc, e rằng cũng chỉ có tiểu công chúa – đoá hoa được đế vương nuôi dưỡng trong thâm cung.
Dung mạo và địa vị, hai mặt này, nàng ta đều thua đau đớn.
Điều duy nhất có thể nắm chắc, chính là sự sủng ái của phụ thân và kế hoạch dày công trù tính của di nương.
“Đại tỷ tỷ tới tìm tổ mẫu sao? Tổ mẫu đang nghỉ trưa, lúc này sẽ không gặp ai.” Trần Diên buông lỏng bàn tay đang kéo Khang di nương, tiến lên vài bước, rất hiểu lòng người mà giải thích.
Trần Loan không để ý quét mắt nhìn nha hoàn bà tử đứng dưới hành lang, hơi cong môi cười, ánh mắt ngầm có ý châm chọc, cúi người nói nhỏ vào tai người sau: “Sao thế? Nóng lòng đến xem trò cười của ta à?”
Đồng tử Trần Diên hơi co lại, giọng người phụ nữ rất yêu dị mềm mại, xoay mấy vòng, một câu hay ho cứ thế bị nàng nói ra bảy tám phần khinh thường.
Trong nháy mắt, thân thể nàng ta cứng đờ, nhưng nghĩ tới việc hai bên đã xé rách mặt mũi, nàng ta cũng không còn sợ nữa: “Đại tỷ tỷ thật sự cho rằng ý chỉ tứ hôn muốn là có thể thu hồi?”
“Chắc hẳn tỷ tỷ đang buồn lắm, lúc trước nhìn vào quyền thế của Thái Tử và sự cao quý của Thái Tử Phi. Bây giờ Thái Tử bị phế truất, nếu vẫn phải gả qua, tiểu thư mềm yếu quen sống trong nhung lụa như tỷ tỷ, nên làm thế nào bây giờ?”
Trần Loan thản nhiên liếc mắt nhìn nàng ta, cười như không cười hỏi lại: “Trong bụng ngươi tính toán điều gì có thể giấu được ai? Ta, hay là Thái Tử?”
Trần Diên lặng lẽ gắng gượng chống đỡ, nhưng cũng bị lời nói không chút lưu tình của nàng kích động thật sự tức giận, thấp giọng hừ lạnh: “Nếu ta gả cho người đàn ông tỷ tỷ tâm tâm niệm niệm cầu mà không được, đối với tỷ tỷ mà nói, cũng là một loại đả kích to lớn đi?”
Sắc mặt Trần Loan lạnh xuống từng chút một, sương mù kích động trong mắt lại càng mê mang, nhìn từ xa, giống như đang mỉm cười nói nhỏ với Trần Diên.
“Gả? Một thứ nữ như ngươi gả vào Đông Cung làm chính phi?”
Những lời này chọc trúng chỗ đau của Trần Diên, thật ra trong lòng nàng ta rất rõ ràng, cho dù di nương phù chính, nàng ta gả vào Đông Cung, nhiều lắm là lấy thân phận Lương Đệ hầu hạ Kỷ Hoán.
Vị trí Thái Tử Phi, không tới lượt nàng ta.
Có lẽ hai người gây ồn ào ở bên ngoài, một bà tử trên gương mặt hàm chứa ý cười từ bên trong bước ra, nói với Trần Loan: “Lão thái thái gọi đại cô nương và nhị cô nương vào nói chuyện.”
Mắt đẹp của Trần Loan đảo qua, cười gật đầu, sau đó gót sen khẽ di chuyển, bước vào phòng trong của viện Phúc Thọ trước một bước.
Chậu băng toả ra khí lạnh, giảm bớt cảm giác khô nóng dưới ánh nắng chói chang trước đó, loại đàn hương giúp yên giấc lại được đốt trong phòng, chiếc rèm giường màu xám trông rất chững chạc, một nửa tấm mành lụa mỏng được treo lên. Lão thái thái dựa vào đầu giường khép hờ mắt, sau lưng kê vài chiếc gối dày êm ái, trong tay vẫn cầm chuỗi tràng hạt.
Trần Loan chậm rãi đến gần, nắm lấy bàn tay tựa đốt tre của lão thái thái, cũng không hỏi sự việc giải quyết thế nào, chỉ có chút đau lòng và tự trách: “Tổ mẫu vất vả rồi, đều tại Loan Nhi không khiến người bớt lo.”
Lão thái thái tuổi đã lớn, bình thường ngay cả đi loanh quanh cổng sân cũng mệt mỏi đến phát hoảng, hôm nay lại bôn ba suốt một buổi sáng, không dám lơi lỏng chút nào, tất nhiên rất mệt mỏi.
“Chuyện này sao có thể trách con?” Lão thái thái vô cùng hoà nhã, sau đó ngước mắt nhìn Khang di nương và Trần Diên tiến vào phía sau, tâm trạng không tồi, cười nói: “Sao lại hốt hoảng tới hết đây vậy?”
“Nhị cô nương, thân thể di nương con quan trọng hơn, bên ngoài trời nóng, con nên ngăn cản mới phải.”
Gương mặt lão thái thái hiền từ, lời nói ôn hòa. Nếu là lúc bình thường, nhất định Khang di nương sẽ cảm thấy có chút được sủng ái mà kinh sợ, nhưng hiện tại, bà ta chỉ cảm thấy trong lòng rơi giật thót, dự cảm bất ổn dâng lên từ đầu quả tim.
“Tổ mẫu nói phải, nhưng di nương nói chuyện liên quan đến việc chung thân đại sự của đại cô nương. Ngài ấy muốn hỏi cho rõ ràng thì mới có thể yên tâm.” Trần Diên nửa quỳ trước giường lão thái thái, vẻ lo lắng bất an sâu sắc đan xen trên gương mặt thanh tú.
Quả thực Trần Loan phải vỗ tay tán thưởng kỹ thuật diễn tự nhiên linh hoạt như vậy.
Mùi đàn hương không nồng không nhạt, rất vừa phải, lão thái thái xê dịch thân thể về phía đệm mềm, nhếch miệng cười vài tiếng, ánh mắt sắc bén rơi vào vẻ mặt của mấy người, thấy rõ từng chi tiết nhỏ, nhìn thấu lòng người.
“Có gì mà không yên tâm? Ý chỉ tứ hôn của Hoàng hậu nương nương đã truyền tới phủ Quốc Công từ lâu, chẳng lẽ còn có thể thu hồi?” Lão thái thái đeo đai buộc trán trên đầu, ở giữa khảm một viên phỉ thúy màu xanh, phát ra ánh sáng trầm tĩnh lạnh lùng.
Cơ thể căng chặt của Khang di nương và Trần Diên lập tức dịu xuống, thở phào nhẹ nhõm như được đại xá. Trần Diên mím môi, hơi khổ sở nhíu mày, nói với Trần Loan im lặng không lên tiếng: “Đại tỷ tỷ cũng đừng quá lo lắng, chắc hẳn Hoàng Thượng niệm tình phụ tử, dù sao sau này vẫn áo cơm không lo, cuộc sống cũng không quá khó khăn.”
Trần Loan cong môi cười nhạt, liếc nhìn nàng ta, không muốn nói thêm gì nữa.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, thay vì tức giận, lão thái thái lại bật cười, vẫy Trần Loan đến trước giường dặn dò: “Hiện giờ Bát hoàng tử đã làm chủ Đông Cung, thân phận càng tôn quý hơn. Mặc dù thời niên thiếu các con từng là bạn bè giúp đỡ lẫn nhau, nhưng cũng phải kiềm chế tính tình bản thân, không thể cậy sủng sinh kiêu giống như trước kia, đánh mất thân phận lại không ra thể thống gì. Những lời này, có đặt vào trong lòng không?”
Ánh mắt Trần Loan hơi lóe lên, lời nói của lão thái thái không thể rõ ràng hơn, dù nàng đã có dự cảm từ sớm, nhưng đáy lòng vẫn sinh ra cảm giác chuyện đã được ấn định.
Vòng đi vòng lại suốt hai tháng, cuối cùng cũng thay đổi được sai lầm kiếp trước.
“Lời tổ mẫu nói, Loan Nhi đều ghi nhớ.”
Ánh mắt nàng bình thản, giọng nói trong trẻo như ngọc rơi trên đĩa, một tiếng đáp lời khiến Trần Diên và Khang di nương như bị sét đánh, không dám tin.
Lão thái thái vừa nói ai?
Chắc hẳn ánh nắng bên ngoài quá độc, bọn họ đứng lâu, tinh thần không tỉnh táo, nghe nhầm mà thôi?