Rõ ràng là ngày hè chói chang, các nơi trong phủ đều phải chuẩn bị chậu băng giải nhiệt, nhưng Trần Diên và Khang di nương lại giống như bị ngâm trong nước đá vào mùa đông khắc nghiệt, trên người nổi các mụn nhỏ li ti.
Bọn họ muốn lớn tiếng tố cáo, vạch trần lớp mặt nạ xấu xí của Trần Loan, nhưng ánh mắt nhàn nhạt của Tam công chúa liếc lại đây, bọn họ một chữ cũng không nói ra được.
Đặc biệt là quận chúa Cẩm Tú ngồi bên người lão thái thái, phú quý khí chất vô cùng, chỉ vừa mới lộ diện đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Sau bao nhiêu năm xa cách, Khang di nương và quận chúa Cẩm Tú lại ở chung cùng một sảnh chính, bất cứ ai đều sẽ nhớ tới một số chuyện xưa cũ. Hôm nay quận chúa tới đây, không biết có thể xem diễn hay không.
Giữa hai người, không cần phải so sánh, thắng bại ở tại lòng người.
Trần Loan nhếch môi, mặt mày cong cong, khẽ nói với Khang di nương: “Di nương, ngươi nói xem, vị trí chủ mẫu phủ Trấn Quốc Công, có tới lượt ngươi không?”
Khang di nương nặng nề nhìn nàng chằm chằm, Trần Loan lùi lại phía sau hai bước, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tam công chúa.
Không biết nàng nói gì, Tam công chúa cười nhạt vài tiếng.
Trái tim Khang di nương chìm xuống, rơi vào đáy cốc.
Mấy tháng nay bận rộn việc riêng của bản thân, ngược lại lơ là vị đích tiểu thư vô cùng yếu đuối này, mà nàng cũng thay da đổi thịt, một loạt liên hoàn kế này khiến bọn họ không chút đề phòng mà giẫm lên.
Tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?
Đáp án được miêu tả sinh động trong lòng Khang di nương, bà ta dùng tay vuốt ve phần bụng dưới, làm thế nào cũng không thể tin được.
Chuyện phù chính do chính miệng Trần Thân hứa hẹn, lão thái thái cũng cho phép. Huống chi hôm nay trong phủ có nhiều phu nhân tiểu thư nhà quyền quý tới tham dự như vậy, cho dù Tam công chúa cũng không thể ngang nhiên nhúng tay vào chuyện gia đình của thần tử.
Nghĩ đến đây, bà ta mới mơ hồ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Trần Loan giả bộ như không nhìn thấy hai cặp mắt đang dõi theo mình, chỉ nghiêng đầu hỏi tiểu quận chúa và Tam công chúa: “Đồ ăn phủ Quốc Công có vừa miệng không?”
Bọn họ đều không có lòng dạ nào dùng bữa, chỉ miễn cưỡng ăn vài miếng, ai cũng lơ đãng, Kỷ Thiền nheo mắt lại, hỏi một đằng trả lời một nẻo, môi mấp máy vài cái, nói: “Hôm nay, ta mang đến cho muội một tin vui.”
Trần Loan kinh ngạc, đang định hỏi chi tiết, lại thấy Kỷ Thiền nháy mắt với mình, lười biếng nói: “Đợi lát nữa muội sẽ biết, ta thật sự không vừa mắt vẻ kiêu ngạo của mụ di nương kia.”
Sau bữa trưa, bên trong căn phòng rộng lớn lập tức yên tĩnh hơn rất nhiều, người tới đều là các phu nhân tiểu thư tôn quý, mềm mại như hoa. Thời tiết nóng nực, dùng cơm trưa xong mọi người đều quen nghỉ ngơi, lúc này đã có người đứng dậy chuẩn bị chào tạm biệt lão thái thái.
Tam công chúa được thị nữ đỡ dậy, đứng trước đám người, vẻ mặt vốn hơi lười biếng trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, đôi môi đỏ khẽ mở, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, ấm cuối giương cao, quanh quẩn bên tai: “Phụ hoàng có khẩu dụ, tứ hôn cho Trấn Quốc Công và quận chúa Cẩm Tú, ít ngày nữa thánh chỉ tứ hôn sẽ truyền tới phủ Quốc Công. Lão phu nhân, trong phủ nên tưng bừng chuẩn bị rồi.”
Câu cuối cùng này, hiển nhiên là nói với lão thái thái.
Sự đảo ngược bất ngờ này trực tiếp khiến rất nhiều người nghẹn họng nhìn trân trối, trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt bay thẳng về phía quận chúa Cẩm Tú.
Khang di nương mặt như tro tàn, sự sống chết bị vài câu nói ít ỏi quyết định, mấy chục năm chờ đợi, một khi mọi chuyện vỡ nát, phủ Quốc Công này sẽ nghênh đón chủ mẫu phú quý lạ thường. Ngày tháng sau này của bà ta, còn có ba đứa nhỏ, sẽ trôi qua thế nào?
Trần Loan đứng bên cạnh Khang di nương, nàng lạnh lùng nhìn ánh mắt dần trở nên trống rỗng của người phụ nữ, từ hốc mắt chảy ra vài dòng nước mắt trong veo, sau đó bà ta ôm chặt bụng dưới ngã lên người Trần Diên.
Mọi người xung quanh bắt đầu hoảng loạn, lão thái thái nhìn thấy dáng vẻ không hiểu chuyện của bà ta, sắc mặt tối sầm lại, nhưng vẫn lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng bà ta, bất chấp việc có bị người khác chê cười hay không, vội vàng gọi người nâng Khang di nương vào Ngọc Sắc Các, sau đó sai người đi mời đại phu.
Sau một hồi hỗn loạn, các phu nhân tiểu thư thế gia đã xem diễn đủ rồi, hiện giờ cũng không tiện ở lại thêm nữa, từng nhóm người trở về phủ.
Trần Loan nhắm mắt lại, chuyện xảy ra ngày hôm nay chắc chắn sẽ quét qua các gia tộc lớn giống như gió nam vượt biên. Trong lòng mọi người đều có suy nghĩ, đời này Khang di nương không thể ngồi lên vị trí chính thất.
Cho dù sự việc ngày hôm nay khiến phủ Quốc Công hổ thẹn, nàng cũng không hối hận một chút nào, so với những tính toán và thúc ép của bọn họ ở kiếp trước, căn bản chẳng là gì cả.
Nhìn dáng vẻ đau khổ của bọn họ, nàng chỉ cảm thấy trong lòng rất sảng khoái.
Sau khi trò khôi hài kết thúc, ba người Trần Loan cùng nhau rời đi, trong mắt Thẩm Giai Giai liên tục loé lên những tia sáng kỳ lạ, nói: “Hoá ra hai người đã thông đồng với nhau từ sớm! Mệt cho ta còn tưởng rằng Loan Nhi thật sự nuốt xuống cục tức này, suýt chút nữa bị di nương kia làm tức giận tới mức bốc khói.”
Chuỗi ngọc ấm trên cổ tay Kỷ Thiền khẽ lay động, cổ ngọc hơi nghiêng, nói: “Theo kế hoạch của Loan Nhi, ta sẽ đến phủ quận chúa của đường tỷ. Ngay từ đầu đường tỷ cũng nhận được thiệp mời, tất nhiên sẽ không cam lòng từ bỏ.”
“Nhưng cứ như thế khó tránh khỏi việc gây chuyện ồn ào như mấy người đàn bà đanh đá nơi phố phường, thể diện hoàng gia ném đi đâu? Đang lúc khó xử, Kỷ Hoán lại tới cầu xin phụ hoàng khẩu dụ tứ hôn.”
Có khẩu dụ tứ hôn và thánh chỉ, mọi vấn đề đều được giải quyết.
Bước chân Trần Loan hơi khựng lại, tên của người nọ giống như bùa chú, mỗi khi nghe ai đó nhắc tới, trái tim lại rung động nhè nhẹ từng đợt.
Kỷ Thiền nháy mắt với nàng, linh động lạ thường, trong giọng nói tràn đầy vẻ chế nhạo: “Hắn còn nhờ ta nói với muội một câu.”
Lần này Trần Loan thật sự cảm thấy trên mặt như có lửa đốt, nàng xoay người lại lẩm bẩm: “Muội không muốn nghe, các tỷ chớ có nói mấy lời vui đùa, rồi lấy muội ra làm trò cười.”
Kỷ Thiền và Thẩm Giai Giai cười tới mức mi mắt cong tựa trăng non, người trước chậm rãi đi tới trước mặt nàng, khuôn mặt nhỏ tao nhã bỗng chốc thay đổi, trở thành vẻ mặt chân thành trìu mến đưa tình: “Không ai có thể bắt nạt nàng.”
Trần Loan khẽ cắn m.ôi dưới, gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của người đàn ông khi nói lời này, nhất định là cực chuyên chú cực nghiêm túc. Mỗi một câu hắn nói, mỗi một việc hắn làm, nhưng nếu bởi vậy mà nói đó là lời hứa hẹn của một tình cảm sâu sắc thì không đúng.
Người đàn ông kia, hắn không biết chữ tình.
Trong mắt vạn vật, trong lòng thiên hạ, không một ai có thể khiến hắn dừng lại, trước nay vẫn thế.
Trải qua hai đời, từ lâu nàng đã không còn mong cầu tấm chân tình của người đàn ông, chỉ cần giống như hôm nay, vào thời điểm mấu chốt có thể ra tay tương trợ, giúp nàng hoàn thành những việc trong lòng, xem như cả hai có thể sống yên ổn cùng nhau.
Trần Loan đột nhiên hoàn hồn, mỉm cười liếc mắt nhìn Kỷ Thiền, sau đó chuyển chủ đề: “Nói tới khoảng thời gian này, muội phải cảm ơn các tỷ đã giúp đỡ. Nếu không một mình muội lẻ loi ở phủ Trấn Quốc Công, muốn làm chuyện gì cũng không thành, thật sự có lòng mà không có sức.”
Kỷ Thiền khẽ ai da một tiếng, như thể đột nhiên nhớ tới chuyện gì, nói thẳng: “Loan Nhi, chuyện muội viết trong thư, có lẽ đường tỷ ta cũng biết.”
Thân thể Trần Loan hơi sững sờ giây lát, trong lòng bất chợt cuồn cuộn ngàn vạn tầng sóng lớn.
Trong bức thư nàng phái người đưa tới phủ công chúa, ngoài chuyện Khang di nương thì còn đề cập đến một chuyện.
Về cái chết của Tô Viện.
Kiếp trước nàng sống rất mơ màng hồ đồ, tin tưởng lời nói của đôi mẫu nữ kia không chút nghi ngờ, tất nhiên không có tâm tư đi tìm hiểu về nguyên nhân cái chết của mẫu thân. Nhưng đời này, nàng không muốn sống một cách mơ màng hồ đồ như vậy nữa.
Mỗi lần thấy lão thái thái xuất thần nhìn gương mặt này của mình, lại thấy bà ngày càng tỏ ra áy náy, trái tim Trần Loan như bị vuốt mèo hung hăng cào qua.
Không hẳn sẽ ngứa, nhưng chắc chắn đủ đau.
“Lúc nào muội rảnh rỗi, hãy tới phủ quận chúa hỏi thăm một chút. Đường tỷ của ta rất thích muội, chắc chắn sẽ nói đúng sự thật.”
Trần Loan im lặng, đến cuối cùng lại sinh ra chút suy nghĩ sợ sệt, một lát sau nàng mới gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ngày mai muội sẽ tới bái phỏng quận chúa. Thiền Nhi, tỷ thay muội báo trước với quận chúa một tiếng, tránh việc đường đột.”
Đi đến ngã rẽ của con đường nhỏ hẹp dài, gió nóng phả vào mặt, Trần Loan muốn tiễn hai người ra về, lại bị Kỷ Thiền đưa tay từ chối: “Muội trở về nghỉ ngơi đi, sức khoẻ không tốt thì đừng miễn cưỡng, ta và Giai Giai về trước.”
Mặt trời chói chang nhô lên cao, gió rất mạnh, mang theo chút hơi nóng, thổi cho ngọn cây cành hoa không ngừng đung đưa, cành liễu bên hồ cúi đầu cực thấp, như giận lại như vui.
Thẩm Giai Giai và Kỷ Thiền sánh bước rời đi, hai người thỉnh thoảng nói thầm vài câu, mắt thấy quẹo qua một khúc cua nữa là đại lộ, phía sau đột nhiên có người đuổi tới.
Vòng ngọc va chạm phát ra tiếng leng keng giòn tan, bởi vì chạy vội, giữa trán mỹ nhân xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng. Nàng ta hành lễ với Thẩm Giai Giai và Kỷ Thiền, sắc mặt hai người đột nhiên trở nên lạnh lùng, giọng nói nàng ta vô cùng dịu dàng, thưa: “Thỉnh an Tam công chúa, thỉnh an quận chúa.”
Người tới là Trần Diên.
Kỷ Thiền lười biếng nhướng mày, mắt phượng lộng lẫy vô song, gương mặt nhỏ quyến rũ như hoa yêu bước ra từ thoại bản, Trần Diên thấy vậy, lần đầu biết tự sinh ra cảm giác xấu hổ.
Hai người không lên tiếng, chỉ nhìn nàng ta với vẻ mặt vui đùa, Trần Diên đã đoán trước được kết quả như vậy, nên lúc này cũng không còn cảm thấy khó chấp nhận, nàng ta nói bằng giọng vững vàng: “Xin Tam công chúa thứ tội, đệ đệ của thần nữ vô tri ngu dốt, trước đó va chạm công chúa, hiện đã bị phạt quỳ ở từ đường, chỉ là trời sinh đệ ấy suy nhược, thân thể yếu đuối, từ đường lạnh lẽo, thần nữ cả gan đặt câu hỏi, khi nào đệ ấy có thể đứng dậy?”
“Chuyện này nên hỏi lão phu nhân trong phủ, liên quan gì đến bổn cung?” Kỷ Thiền không kiên nhẫn nhíu mày, lạnh lùng nói: “Nếu để bổn cung nói, quỳ đến chết cũng không đủ để dập tắt cơn giận trong lòng, phủ Quốc Công các ngươi sẽ xử trí như vậy sao?”
Nụ cười của Trần Diên cứng lại, thân thể cứng đờ tại chỗ, suýt nữa thất lễ trước mặt mọi người.
Vị Tam công chúa này, rốt cuộc kiêu ngạo độc đoán tới mức nào?
Ngay tại phủ Quốc Công, phía sau còn có không ít nha hoàn đi theo, nhiều đôi mắt như vậy, hiện giờ lại ngang nhiên nói muốn người thừa kế duy nhất của phủ Quốc Công quỳ chết trong từ đường, dù thân là công chúa, nhưng cũng có chút quá đáng đi?
Ánh mắt Trần Diên chợt lóe, nghĩ đến những lời nói châm chọc của Trần Loan trước khi dùng bữa ngày hôm nay, trong lòng nàng ta lại căm hận. Nếu nói chuyện xảy ra ngày hôm nay không phải kế hoạch do một tay Trần Loan tạo ra, dù thế nào nàng ta cũng không tin.
Tam công chúa và tiểu quận chúa, rõ ràng đã trở thành một quân cờ trong tay Trần Loan.
“Trước giờ thần nữ và di nương luôn ngoan ngoãn phục tùng đại tỷ tỷ, hôm nay lại bị đại tỷ tỷ sắp đặt vào bước đường này, mệt cho phủ Quốc Công bị mất hết mặt mũi.”
“Nếu công chúa cho rằng lời nói của thần nữ không có căn cứ, vu hãm đại tỷ tỷ, có thể phái người đi điều tra chuyện hôm nay, manh mối sẽ lộ ra. Đại tỷ tỷ giỏi về tâm kế, nếu công chúa nhất thời không nhận thức được, e rằng sẽ trở thành quân cờ trong tay tỷ ấy, mang tiếng ỷ mạnh hiếp yếu.”
Đó không phải những lời nàng ta nên nói.
Tim Trần Diên đập như trống, nhưng ánh mắt lại ngày càng kiên định, hôm nay cho dù nàng ta giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, cũng phải khiến Trần Loan không được sống yên ổn.
Một khi lòng người đã nghi ngờ, hạt giống sẽ nhanh chóng bén rễ nảy mầm, chẳng mấy chốc đã phát triển thành cây lớn trên trời xanh. Đến lúc đó Trần Loan có chịu nổi cơn thịnh nộ của Tam công chúa không?
Mười mấy năm chờ đợi, chỉ để hôm nay Khang di nương có thể được phù chính, nhưng còn một bước cuối cùng thì bị người nẫng tay trên, Khang di nương không chịu nổi, nàng ta lại càng không chịu nổi.
Thẩm Giai Giai như thể vừa nghe thấy điều gì đó rất buồn cười, nhếch khóe miệng, vẽ ra một nụ cười thật tươi.
Kỷ Thiền hoàn toàn không có kiên nhẫn, cười nhạt một tiếng, tiến lên vài bước bẻ cành phượng tiên bị phơi nắng có chút héo rũ, hoa rơi xuống đất, nhuốm bụi bặm và hơi nóng.
“Ỷ mạnh hiếp yếu thì sao? Bắt nạt ngươi thì thế nào?”
“Chỉ là một thứ nữ không lên được mặt bàn, lại dám bịa đặt về đích nữ do chính thất sinh ra ở trước mặt mọi người. Bổn cung rất tò mò, ngươi có dám nói lời này trước mặt lão phu nhân không?”
“Quả thực không biết điều!”
Kỷ Thiền nhàn nhạt liếc nàng ta một cái, sau đó dẫn người nghênh ngang rời đi.
Sắc mặt Trần Diên từ trắng chuyển xanh, ngã ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh, như thể mất hết sức lực, ngay cả cử động ngón tay cũng không thể.
Việc này căn bản không giống những gì nàng ta tưởng tượng.