Người đến hôm nay đều là nữ quyến hậu trạch, bởi vì lão thái thái gửi thiệp mời, nên có vài lão phu nhân cũng hân hạnh tới đúng hẹn. Núi giả đình hồ, vườn hoa nhà chính, khắp nơi đều là tiểu thư nhà quan xinh đẹp đáng yêu, giọng nói dịu dàng tựa oanh yến, tự hình thành nên khung cảnh náo nhiệt.
Loại ngạch cửa hàng đầu như phủ Nam Dương Vương, tất nhiên không có suy nghĩ nào khác, đơn giản là nể mặt lão thái thái nên mới tới tham dự, nhưng những thế gia cùng bậc đang xuống dốc thì khác.
Hiện tại phủ Quốc Công chỉ có một mình Trần Xương Hằng là con nối dõi, lúc này di nương phù chính, không ngoài dự đoán thì hắn ta chính là thế tử phủ Trấn Quốc Công. Nếu đích nữ nhà mình gả qua sẽ trở thành phu nhân thế tử danh chính ngôn thuận, hai nhà qua lại thân thiết, có rất nhiều lợi ích.
Không chỉ một hai vị phu nhân thế gia có ý tưởng này.
Vậy nên có thể nói hôm nay Khang di nương giống như cá gặp nước, nụ cười thoả đáng trên gương mặt chưa từng dừng lại, bà ta đang hưởng thụ cảm giác tôn kính đến muộn mười mấy năm này, chỉ cảm thấy khổ tận cam lai (*).
(*): Thời kỳ gian khổ đã qua, giờ đã đến lúc hưởng sung sướng.
Ánh nắng trên đỉnh đầu đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, dưới cái nắng gắt chói chang, sắc mặt Trần Loan càng thêm nhợt nhạt không một chút máu. Từ nhỏ nàng đã dùng đủ các loại thành phần bổ dưỡng, chiều chuộng vô cùng, mấy ngày nay tâm tình phiền muộn, cả đêm trằn trọc không ngủ, sao có thể không biến thành dáng vẻ mong manh yếu đuối này?
Nhưng ngay cả như vậy, nàng cũng luôn giữ nụ cười nhợt nhạt, không thể nhìn ra chút không vui hay ấm ức nào.
Nam Dương Vương Phi và phu nhân đại tướng quân ngồi trên ghế trong nhà chính, hai người có quan hệ thân thiết, lén lút trò chuyện với nhau thật vui vẻ, tán gẫu qua lại. Ánh mắt của phu nhân đại tướng quân dừng lại trên người Trần Loan, vẻ mặt không thay đổi, giọng điệu thổn thức, thấp giọng nói: “Thiếp thất phù chính, thật khổ cho đứa nhỏ này.”
Mọi người đều biết, tiểu quận chúa và Trần Loan là bạn tốt của nhau, Nam Dương Vương Phi cũng coi như nhìn nha đầu này trưởng thành, vậy nên trước khi mở miệng, trái tim đã nghiêng về một phía. Bà nhàn nhạt liếc mắt nhìn vẻ mặt đầy ý cười của Khang di nương khi đứng trước mặt mọi người, nói: “Thiếp chính là thiếp, dù có phù chính thì trong xương cốt vẫn không sửa được bộ mặt tiểu nhân đắc chí. Đại cô nương không có mẫu thân săn sóc, nhưng vẫn khéo léo hào phóng hơn nhị cô nương rất nhiều.”
Phu nhân đại tướng quân cười phụ họa, trong lòng bọn họ biết rõ ràng, ngay cả có phù chính, thì đích tử đích nữ do thê tử chính thức sinh ra, cũng đè ép trên đầu con của kế thất (*).
(*): Vợ kế.
Chỉ là trước giờ đứa nhỏ Trần Loan này luôn nhiệt tình giúp đỡ mọi người, chưa từng thấy lòng người hiểm ác và xấu xa, nghĩ rằng tất cả mọi người đều lương thiện giống nàng.
Trước khi xuất giá, dạy cho nàng một bài học như vậy cũng tốt. Hy vọng nàng có thể nhìn nhận rõ, sắp tới dù đối mặt với người hay sự việc đều nên đề phòng.
Tiểu quận chúa đến sớm, thấy nàng còn chưa tới thì đến Thanh Phong Các tìm người, mà lúc đó Trần Loan vừa ra khỏi cửa, tình cờ hai người lại đi lệch hướng nhau.
Thế nên Trần Loan không tìm thấy bóng dáng Thẩm Giai Giai.
Lưu Nguyệt đi ra từ con đường nhỏ, ghé vào tai nàng nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, quận chúa đang ở Thanh Phong Các.”
Trần Loan không khỏi bật cười, ngược lại nhìn cảnh tượng khách khứa vui vẻ hoà thuận trước mắt, ánh mắt buồn bã, ý tứ không rõ nhẹ giọng cười nói: “Nơi này có tổ mẫu và Khang di nương là đủ rồi, chúng ta trở về Thanh Phong Các đi.”
Nàng vừa bước vào cổng sân đã thấy Thẩm Giai Giai đang ngồi trên ghế đá trong vườn hoa nhỏ, khuôn mặt xinh đẹp hơi lạnh lùng, không nặn ra nổi chút ý cười. Trần Loan tiến lên ngồi xuống bên cạnh nàng ấy, chậm rãi hỏi: “Có chuyện gì thế? Ai trêu chọc tiểu quận chúa của chúng ta?”
Nha hoàn hầu hạ rất lanh lợi, nhanh chóng bưng lên hai chén trà nóng sương khói mù mịt, lá trà giãn nở thành hình trong nước sôi, mùi hương thơm ngát lượn lờ.
Thẩm Giai Giai liếc mắt nhìn nàng, không ngờ lại đụng phải một đôi mắt đầy ý cười, nàng ấy hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta vì muội mà sốt ruột tức nghẹn muốn bốc hoả, ngược lại là muội, còn có thể nhàn nhã thưởng trà như vậy?”
Trần Loan gõ gõ vào hoa điền giữa trán nàng ấy, thu lại biểu cảm, an ủi nói: “Muội biết tỷ thương xót muội, suy nghĩ cho muội, nhưng chuyện ngày hôm nay, muội thật sự không làm gì được. Nếu có một cách nào đó, muội sẽ không để bọn họ vui mừng như thế…”
Nàng không nói tiếp, nhưng Thẩm Giai Giai đã hiểu ý nàng, chính vì hiểu, nên mới cảm thấy tức nghẹn đến mức hốc mắt gần như đỏ hoe.
Nếu đã không còn cách nào khác, thì cũng chỉ có thể thản nhiên tiếp nhận, lấy lui làm tiến, chỉ là lui một bước này, Trần Loan phải khó chịu tới mức nào?
“Thôi, chúng ta cứ ngồi trong sân của muội, không cần ra ngoài nhìn sắc mặt những người đó, mắt không thấy tâm không phiền.” Thẩm Giai Giai mở chén trà ra uống một ngụm, căm hận nói.
“Tỷ yên tâm.” Trần Loan mỉm cười đưa mắt nhìn nàng ấy như có điều ám chỉ.
Chỉ là cuối cùng vẫn không thể yên ổn vượt qua buổi sáng.
Dưới bóng cây mát mẻ, vài tia nắng chiếu rọi rơi trên mặt ghế đá lạnh băng, không khỏi nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Trần Loan và Thẩm Giai Giai xoay quanh các chủ đề, nói về những điều thú vị xảy ra tại kinh thành dạo gần đây, ngược lại thời gian cũng trôi qua rất nhanh.
Ước chừng đã gần tới giờ dùng cơm trưa, nhưng phía trước vẫn chưa phái người tới tìm, Trần Loan nhíu mày, lệnh cho Bồ Đào đến nhà chính xem thử.
Sau thời gian uống một chén trà nhỏ, Bồ Đào vội vàng bước vào sân, hành lễ với Thẩm Giai Giai, sau đó ghé vào bên tai Trần Loan, nói: “Tiểu thư, Tam công chúa dẫn người tới, hiện tại phía trước đang ồn ào.”
Ý cười trên mặt Trần Loan cứng lại, nàng và Thẩm Giai Giai đưa mắt nhìn nhau, sau đó hỏi: “Có biết vì chuyện gì mà ồn ào không?”
Bồ Đào nhìn Thẩm Giai Giai, có chút khó nói, mặc dù tiểu quận chúa và tiểu thư nhà mình là bạn tri kỷ, nhưng xét cho cùng, việc xấu trong nhà cũng không thể truyền ra ngoài, nếu nói như vậy sẽ làm mất thể diện phủ Quốc Công, cũng làm mất thể diện của tiểu thư.
“Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?” Trần Loan đứng dậy, lần đầu tiên thay đổi sắc mặt, tất cả sự dịu dàng trong đôi mắt hạnh đều biến thành sự lạnh lùng.
“Công chúa cải trang đến đây, tình cờ gặp phải tam công tử từ học đường trở về. Tam công chúa không để ý tới công tử, lập tức bước đi, ai ngờ thư đồng bên người công tử thấy bên cạnh công chúa chỉ có một nha hoàn hầu hạ, nói rằng công chúa giả bộ như không nhìn thấy công tử, như vậy là bất kính, rồi vặn hỏi đủ kiểu.”
Nói đến đây, Trần Loan hoàn toàn hiểu rõ, Tam công tử Trần Xương Hằng làm con của thiếp thất mười mấy năm, mắt thấy vị trí thế tử phủ Quốc Công đã vào trong túi, dù sao cũng không chịu nổi sự coi thường của người khác, muốn dùng Tam công chúa thoạt nhìn hơi bần hàn để lập uy?
Nghĩ gì vậy? Vừa ngu lại vừa độc.
Ngược lại không khác Trần Diên là bao, mắt chó nhìn người thấp, ngu dốt đần độn, sự nhỏ nhen đã ăn sâu vào trong xương cốt rồi, có sửa cũng sửa không xong.
Chuyện ngày hôm nay, tất nhiên không có cách nào lương thiện.
Tính tình Kỷ Thiền…
Khi Trần Loan và Thẩm Giai Giai đến, sắc mặt Tam công chúa không chút lo âu, ngồi trên ghế trong nhà chính, hai gã thị vệ đứng hai bên trái phải, lão thái thái ăn nói khép nép nhận lỗi hết lần này đến lần khác.
Lần đầu là vì Trần Diên, lần này là vì Trần Xương Hằng.
Các vị phu nhân khác đều được sắp xếp vào chỗ ngồi, trong nhà chính ngoại trừ Tam công chúa Kỷ Thiền và lão thái thái, thì chỉ còn lại Trần Xương Hằng đang đứng sững sờ lộ rõ vẻ ngơ ngác.
Không thể tin được, thiếu nữ xinh đẹp lạ thường này lại chính là đích công chúa nổi tiếng nhất trong các lời đồn tại kinh thành, cành vàng lá ngọc thật sự.
Hôm nay gặp mặt, quả thực khiến người ta kinh ngạc.
Ra ngoài giản dị như thế, khó trách Diên Nhi lại vô tình chọc tức nàng ấy.
Trong lòng hắn ta khó tránh khỏi thấp thỏm, lưng càng dựng thẳng hơn.
Trần Loan tiến lên vài bước, hỏi lão thái thái: “Tổ mẫu, có chuyện gì thế? Đã xảy ra chuyện gì?”
Lão thái thái liếc nhìn Trần Xương Hằng bằng ánh mắt đầy thất vọng, nặng nề thở dài, nói với Kỷ Thiền: “Là phủ Quốc Công dạy dỗ không nghiêm, mới khiến Xương Hằng va chạm công chúa, cầu xin công chúa hãy nể mặt lão thân, đừng để việc này trong lòng.”
Đôi mắt xinh đẹp của Kỷ Thiền hơi nheo lại, uy nghi hoàng gia lộ rõ không thể nghi ngờ, nàng ấy cũng không vì vậy mà dịu giọng, ngược lại hai má đỏ bừng, hiển nhiên là thật sự tức giận.
“Phủ Quốc Công của bà quyết tâm gây khó dễ với bổn cung đúng không? Lần trước ngay cả một tiểu nha hoàn cũng dám hắt nước bẩn lên người bổn cung. Lần này lại bị người ta ức hiếp lên tận đầu, Tam công tử của quý phủ thật can đảm, hễ tóm được người là lại giở trò thị uy.”
“Từ khi sinh ra đến nay, bổn cung chưa bao giờ gặp phải người kiêu ngạo và vô lễ như vậy!”
Nàng nói rất chậm, mỗi một chữ đều ẩn chứa sự tức giận.
Lão thái thái luôn miệng nói không dám, hung hăng trừng mắt về phía Trần Xương Hằng, trầm giọng quát: “Còn không mau lại đây nhận lỗi với công chúa?”
Trần Xương Hằng ngẩng đầu liếc mắt nhìn nữ tử đang ngồi dựa vào ghế, tâm trạng không khỏi kích động, nhanh chóng cúi đầu, giọng nói dịu dàng nho nhã: “Xương Hằng không biết lễ nghĩa, va chạm công chúa, xin công chúa thứ tội.”
Lúc này Trần Loan mới có vẻ hiểu ra, mím môi nhẹ giọng cầu xin thay Trần Xương Hằng: “Tam công chúa thứ tội, tam đệ này của muội trước giờ luôn lịch sự khéo léo, hôm nay nhất định không phải cố ý.”
“Bổn cung thấy hắn ta chính là cố ý!” Mắt phượng của Kỷ Thiền đảo qua, nói tiếp: “Lần trước chuyện thứ muội kia của muội rơi xuống nước, bổn cung nể mặt muội và lão thái thái nên mới không so đo quá nhiều. Hôm nay người hiền bị người ta ức hiếp, phủ Quốc Công định nhẹ nhàng nói vài câu lừa gạt bổn cung cho qua chuyện, mà không có một lời giải thích nào sao?”
“Loan Nhi, muội đừng vội xin tha cho hạng người này!”
Ngay cả Trần Loan cũng không nể mặt, có thể tưởng tượng được nàng ấy bị chọc tức tới mức nào.
Đây là tiểu công chúa được sủng ái nhất hoàng gia, chỉ nhàn nhạt nói vài câu đã khiến lão thái thái cảm thấy hơi áp lực, không biết nên trả lời thế nào mới phải.
Chậu băng tản ra hơi lạnh, khiêu vũ cùng cơn gió bên ngoài đại sảnh, rồi lặng lẽ quét qua người, nổi lên một lớp mụn nhỏ li ti.
“Công chúa bớt thời giờ đến đây, là khách quý, hiện tại đã đến giờ ăn trưa, chi bằng công chúa dời bước đi dùng bữa trước?” Ngay sau đó, Trần Loan lại nói: “Công chúa yên tâm, chắc chắn phủ Quốc Công sẽ đưa ra thái độ về vấn đề này.”
Ánh mắt Kỷ Thiền lưỡng lự giữa nàng và lão thái thái, sau đó không tình nguyện đứng dậy, lạnh lùng nói: “Hy vọng là vậy, nếu không bổn cung chỉ còn cách bẩm báo để phụ hoàng và mẫu hậu làm chủ.”
Ai cũng biết Đế Hậu yêu thương tiểu công chúa này biết bao nhiêu.
Trần Loan gật đầu, sau đó xoay người lạnh lùng quát Trần Xương Hằng, nói: “Đến từ đường quỳ gối, không có lệnh của công chúa, không được phép đứng lên.”
Trần Xương Hằng trợn tròn hai mắt không thể tin nổi, vô thức muốn mở miệng phản bác vài câu, công chúa người ta còn chưa lên tiếng, sao nàng dám ra lệnh cho mình như vậy?
Quỳ ở từ đường, chỉ có người phạm sai lầm lớn mới phải làm như thế, mà hắn ta lại không phạm phải sai lầm gì to tát. Do thư đồng bên người cứ luôn đổ thêm dầu vào lửa, nên hắn ta mới không vừa lòng mà quở trách vài câu, nào phải tội gì quan trọng?
Hơn nữa, nếu thật sự phải quỳ, cũng không nên là Trần Loan mở miệng.
Biểu cảm trên mặt hắn ta lộ liễu một cách trắng trợn, Trần Loan rất có hứng thú nhìn qua, chậm rãi lạnh lùng quát: “Còn không đi?”
Ánh mắt Trần Xương Hằng không tốt, vừa định nói gì đó, nhưng lại bị ánh mắt của lão thái thái làm cho kinh ngạc.
Dù không tình nguyện vẫn phải ngoan ngoãn đi quỳ.
Trên bàn ăn, những nữ quyến đó đều là người khôn khéo, vừa nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Tam công chúa, dù cố ý hay vô tình mọi người đều tránh xa Khang di nương, thậm chí còn có rất nhiều người âm thầm xem kịch vui.
Hôm nay những người đến đều là chính thất và đích nữ, trời sinh có phản cảm với loại thiếp thất hồ ly tinh vốn đặc biệt trơ trẽn. Hiện giờ lại thấy con của thiếp thất chọc Tam công chúa không vui, tự nhiên vui sướng khi người gặp họa.
Lão thái thái vỗ vỗ tay Trần Loan, mệt mỏi không chịu nổi, nói: “Con ngồi bên cạnh Tam công chúa, cẩn thận khuyên nhủ, đừng làm to chuyện.”
Tốt nhất có thể việc lớn biến nhỏ, việc nhỏ hoá không.
Trần Loan gật đầu hiểu rõ, làn váy bồng bềnh, khi đi ngang qua chỗ Khang di nương và Trần Diên, nàng hơi dừng lại, khơi dậy làn gió thơm, hai người ngoái đầu nhìn lại, nàng khẽ mở môi mỏng, giọng nói cực thấp: “Chuyện hôm nay, vẫn chưa kết thúc đâu.”
Nụ cười miễn cưỡng của Khang di nương vụt tắt như thủy triều, Trần Diên sửng sốt một hồi, chợt nghiến răng: “Là ván cờ do tỷ thiết kế?”
Nàng ta đột nhiên nghĩ đến rất nhiều chuyện, từ việc mình trêu chọc Tam công chúa, sau đó rơi xuống nước. Lần này đệ đệ lại xảy ra chuyện, có phải tất cả những chuyện này đều không phải trùng hợp hay không?
Trần Diên không khỏi rùng mình.
Trần Loan mỉm cười nắm tay nàng ta, dù bị nàng ta hất ra cũng không thèm để ý, chỉ khẽ thở dài khuyên nhủ an ủi: “Đừng thiếu kiên nhẫn như thế, mọi người đều đang nhìn đấy.”
“Ta nói, chuyện ngày hôm nay đến đây, vẫn chưa kết thúc đâu.”