Cậu Chủ, Tha Cho Em Đi!

Chương 8: Nó nghỉ việc




Nó chìm vào giấc ngủ của nó, nhưng sao hôm nay nó thấy giấc ngủ này thật u ám, khó chịu. Nó trằn trọc trên chiếc giường, giấc mơ đêm nay, không, phải nói là cơn ác mộng này, chắc sẽ theo nó đến suốt cuộc đời. Nó trằn trọc trên chiếc giường...........

-Aaaaaaaaaaaaaa.......................-nó bật dậy, hét lên

Mồ hôi chảy đầm đìa, nó ngồi đấy trong bóng đêm vô hạn, bây giờ nó thấy trống trải, chán nản, vô vọng. Nó muốn rũ bỏ hết tất cả để làm lại từ đầu. Nó muốn khóc lắm, muốn khóc thật to để quên đi hiện tại, nó muốn khóc để nước mắt xóa đi mọi thứ nhưng tại sao nó lại không thể khóc được, nó ngồi đó, vô hồn nhìn vào bóng đêm vô tận cứ như muốn nuốt chửng lấy nó.........

~Sáng hôm sau~

Nó uể oải bước xuống nhà, trên bàn ăn đã đầy đủ cao lương mĩ vị để nó ''nạp thêm'' cho cái dạ dày đang kêu đói này. Nó bước đến và ngồi xuống đối diện Vũ và từ tốn ăn.

-Anh ở một mình à?-nó khẽ lên tiếng

-Ừ....-Vũ lạnh nhạt nói

-Vậy...em về đây ở được không?-nó ngập ngừng

-Đương nhiên! Nếu vậy thì quá tốt!-Vũ tươi cười nói

Nó khẽ mỉm cười, hôm nay nó sẽ đưa đơn xin nghỉ và chuyển đến nhà Vũ, không, bây giờ phải gọi là nhà của nó nữa. Nó sẽ chuyển về đây, sẽ giúp Vũ đưa công ti lên, hai người sẽ chăm sóc cho nhau, giúp đỡ nhau những lúc hoạn nạn,....Cuối cùng, một mái ấm mà nó mơ ước cũng thành hiện thực, chỉ tiếc là thiếu bố và mẹ nó....

~Trên đường đến trường~

Nó đến trường và cùng Vũ đi trên siêu xe, nó bước xuống cùng Vũ khiến nhiều người bàn tán vô bàn tán ra. Chợt hắn xuất hiện, đứng trước mặt nó...

-Cô đã đi đâu?-hắn nói, giọng nói như có thể đóng băng mọii thứ

-Về nhà!-nó nói rồi chìa ra một tờ giấy, hắn liếc nhìn, sắc mặt tối sầm

Nó nhìn hắn, hắn nhìn nó, bốn mắt chạm nhau, ai cũng có một tâm tư khó nói, một cảm giác khó hiểu nhưng sao lại không biết cảm giác đó là gì....

Hắn cầm lấy tờ giấy, nó cụp mắt xuống và bước theo Vũ, hắn đứng im và nhìn nó đang dần rời xa mình, tại sao hắn lại thấy trống vắng trong lòng như vậy chứ? Hắn tức giận và xé tan tờ giấy trong tay mình, khuôn mặt hắn lạnh như tiền, đôi mắt vô hồn đưa đi kiếm tìm một bóng dáng, nhưng sao mà tìm thấy trong cái biển người này chứ? Hắn mệt mỏi đi về lớp...

-Em muốn chuyển về nhà thật sao?-Vũ lên tiếng

-Vâng, em muốn về và giúp anh những việc phù hợp với sức mình!-nó nhún nói

-Ừ, thôi được, vậy em chuyển sang học cùng anh đi!-Vũ khẽ nói

-.......-nó im lặng không trả lời

Vũ nhìn nó rồi im lặng, anh không muốn mất đi một người thân nào nữa cả cho nên khi tìm thấy nó, Vũ đã tự hứa sẽ không để nó biến mất khỏi vòng tay mình nữa....

Nó bước vào lớp, hắn đã vào và ngồi đó từ lâu, bộ ba kia thì nhìn nó với ánh mắt khác lạ, bây giờ nó không biết phải làm gì. Không khí trở nên ngột ngạt và khó thở. Cuối cùng tiết học cũng kết thúc, nó lên xe Vũ và đi đến nhà hắn, nó mở cửa bước vào, bà Phương và ông Nam đang ngồi uống nước, thấy nó họ mỉm cười...

-Cháu......muốn nghỉ việc...-nó cúi mặt nói

-Ừ, cô biết rồi! Chú vào giúp Tuyết thu dọn đồ đạc đi!-bà Phương nhìn bác Tuấn và mỉm cười nói với nó

Nó và bác Tuấn bước vào phòng thu dọn đồ đạc, nó nhín căn phòng một lần nữa và quay bước ra đi....

————————————————————

Thành thật xin lỗi vì Gió đã không ra chap mới trong thời gian gần đây, do Gió bận việc học nên có lẽ thời gian rachap mới sẽ chậm hơn và truyện sẽ ngắn hơn một chút, nếu có gì thì mọi người để lại cmt để Gió biết lỗi mà sửa, bật bí tập sau: hắn sẽ tỏ tình với nó còn nó có đồng ý hay không đọc khác biết :3