Cậu Chủ, Tha Cho Em Đi!

Chương 6: Gặp lại Hoàng Vũ, bí mật sắp bại lộ




Nó vừa đi vừa thắc mắc không biết cái người kia là ai? Tại sao người đó lại biết nó? Mà cảm giác mới nãy là gì cơ chứ? Nó bước về chỗ trong khi trong đầu vẫn còn một đống câu hỏi, nó ngồi xuống ghế và suy nghĩ, bọn hắn nhìn nó với ánh mắt viên đạn....

-TIỂU TUYẾT, ĐỒ ĂN CỦA BỌN TÔI ĐÂU HẢ????-đồng thanh tập một

Nó vẫn im lặng suy nghĩ và làm như không nghe, không thấy bọn hắn

-TIỂU TUYẾT!!!!!!!!!!!-đồng thanh tập 2

Nhưng đáp lại bọn hắn vẫn là một tràng dài im lặng, nó vẫn suy tư nhìn ra ngoài

-TIỂU TUYẾT! CÔ CÓ NGHE TÔI NÓI KHÔNG HẢ?-đồng thanh tập 3

-Hả....à.....có chuyện gì vậy?-nó giật mình lúng túng nói

Cả bốn người nhìn nó với ánh viên đạn, nó sợ hãi đứng dậy và loay hoay tìm một điểm trong nhiều điểm, nó cứ loay hoay đi mà không biết rằng mình đã bị lạc ra khỏi cantin, nó cứ bước đi và nhìn xung quanh, sao kkhungcảnh lại lạ vậy? Nó nhìn xuống sân, dưới đó đang có một toán người bao vây một chàng trai, nó tặc lưỡi bước đi nhưng rồi nó lại dừng lại và nhìn............người cầm đầu cả băng nhóm đó là Hoàng Vũ, anh chàng nó mới gặp hồi nãy, nó chạy xuống dưới và cố chen vào trong để xem, đúng là Hoàng Vũ, mái tóc bạch kim của anh cùng cái ánh mắt lạnh lùng đó khiến nó càng chắc chắn hơn.

-Ê, mấy người làm gì vậy?-nó bước đến trước mặt Vũ

-Tiểu Tuyết? Em làm gì ở đây?-Vũ tròn mắt nhìn nó

-Câu đó tôi hỏi anh mới đúng! Anh làm gì ở đây? Tại sao anh biết tôi?-nó nhìn Vũ với cặp mắt thách thức

Vũ thở dài rồi ra hiệu cho cả bọn giải tán rồi kéo nó đi lên cantin, mọi hành động đó điều lọt hết vào tầm mắt của bọn hắn. Cả bọn nở nụ cười nhạt nhìn hắn. Sát mặt hắn thay đổi, khuôn mặt tỏa ra một sát khí khiến ai bắt gặp được cũng điều lạnh sống lưng. Vũ vẫn kéo nó đến bên một cái bàn được đặt ở ngay chính giữa phòng.

-Đồ ăn trưa của cậu chủ!-một cô gái đem bữa trưa ra cho Vũ

-Lấy cho tôi một phần nữa cho cô gái này!- Vũ cười nói

-Vâng, thưa cậu chủ!-cô gái nói rồi lui vào, một lúc sau cô xuất hiện và đưa cho nó bữa ăn trưa

Nó méo miệng nhìn bữa trưa, nói thật cô hầu gái đó cứ như là sợ nó 100 năm mới ăn được một bữa hay sao mà đem ra một bàn đầy ắp "sơn hào hải vị". Nó lắc đầu ngao ngán nhìn bữa trưa rồi nhìn Vũ đang ngồi ăn ngon lành. Nó cầm dĩa lên và chuẩn bị ăn thì hắn xuất hiện trước mặt nó.

-Bữa trưa của tôi đâu?-hắn nhìn nó, một cái nhìn khiến nó dựng tóc gáy vì sợ

Nó đứng dậy và lẽo đẽo đi theo hắn

-Anh là Hoàng Vũ, lớp 12a2, có gì lên gặp anh nha!-Vũ nói vọng theo

Nó bước theo hắn về lớp sau khi cả năm người đều đã lấp đầy cái bao tử trống rỗng, hắn. Nó vừa đi vừa suy nghĩ đến Vũ, sao những lần gặp Vũ, nó lại thấy ngạt thở, tim nó thắt chặt lại? Mà cái cảm giác ấm áp đó là gì? Nó quay ngược lại đến lớp 11a2, nó cứ chạy như vậy, nó muốn biết được sự thật....

-HOÀNH VŨ, ANH CÓ Ở ĐÂY KHÔNG?-nó đứng trước cửa nói to, mồ hôi lấm tấm trên trán

-Tiểu Tuyết? Em đến đây chi vậy?-Vũ ngạc nhiên nhìn nó

-Nói cho tôi biết sự thật đi!Nhanh lên-nó nói

Vũ đi ra cầm tay nó và kéo ra khỏi trường.....

-Ê, đi đâu vậy?-nó ngạc nhiên hỏi

-Tìm hiểu sự thật-Vũ lạnh lùng, một cảm giác thoáng vụt qua khiến Vũ càng chắc chắn nó là người đấy.........