Cậu Chủ Hồ Đồ

Chương 8: Cậu chủ, đó là hoa đào nát rồi!




Diêu Tiền Thụ cắn ngón tay, vểnh tai lên nghe động tĩnh bàn bên cạnh.

“Anh Cẩm Ngọc, anh về nước khi nào đấy?”.

“Mới về”.

“Em tốt nghiệp đại học xong thì vội về nước, nhà phải bán một căn hộ đi mới đủ cho em đi du học. Anh chắc vẫn có ý định học tiếp thạc sĩ chứ?”

“Ừ”.

“Anh Cẩm Ngọc, anh vẫn thế, kiệm lời quá”.

“…”.

“Wait, anh này, are you kid­ding me? Anh không đùa Nhược Nhược này đấy chứ?”.

“Đùa cái gì?”.

“Xem mắt ấy. Un­be­liev­able! Em không tin anh có điều kiện tốt như thế mà phải đi xem mắt. Lúc còn ở nước ngoài, bao nhiêu cô gái trong lớp chúng ta muốn ngã vào lòng anh chứ? Đúng rồi, anh có nhớ cái cô người Nga kia không? Il­iana, cái cô rất giống búp bê ấy, cô ấy gửi thư tình cho anh, nói anh là người đàn ông có mùi vị người Trung Quốc cổ ấy, nhưng anh còn không thèm xem, vứt đi như rác. Còn con gái của nghị sĩ Thái Lan Ru­usa…”.

“Tôi vội kết hôn, cần một người vợ”. Giọng nói lạnh như băng của cậu chủ ngắt mạch chuyện cũ, nhưng giọng nữ lại vang lên lần nữa.

“Hả? Đã nghĩ tới nhanh thế á? Mấy cậu chủ như anh không phải sau khi về nước nên chơi bời mấy năm sao, bị true love tóm rồi à?”.

“…”.

“Anh không tò mò sao Nhược Nhược em lại tới xem mắt à?”.

Giọng nữ đột nhiên mềm mại khiến Diêu Tiền Thụ nhíu mày, lén thò đầu ra nhìn trộm sang bên cạnh.

Xem ra hình như cậu chủ chẳng có phản ứng gì, thản nhiên uống café, chẳng mảy may chú ý tới hành vi rút gan rút ruột ra phân trần của người ta.

“Hồi đó em đi Anh là vì mẹ em phát hiện em lén qua lại với một cậu con trai, lúc đó còn nhỏ pup­py love ấy mà, lại nghĩ cậu ấy sao lại hấp dẫn đến thế, muốn ở bên cạnh cậu ấy, kết quả sau khi mẹ phát hiện thì nhất quyết tống em ra nước ngoài, dần dần cắt đứt liên lạc. Lúc ở Anh, anh cũng biết em có bao nhiêu bạn trai rồi chứ?”.

“Không biết”.

“Thật không?”. Bị người ta làm lơ, cô ta cũng chẳng ngại gì, tự cười cười, “Dù sao cũng chẳng có kết quả mà. Rốt cuộc là về nước cũng chẳng ra sao, mẹ em tức lắm, nói bán một căn hộ để tống em ra nước ngoài, cuối cùng chẳng tìm về nổi lấy một thằng rể tốt cho mẹ. Thế nên lại bị ép đi xem mắt”.

Bán đi một căn hộ để ra nước ngoài câu con rể rùa vàng, mẹ cô ấy cũng khoa trương thật? Quá đáng thật, đem hạnh phúc của con gái ra đánh cược? Đúng là cô gái đáng thương.

Diêu Tiền Thụ âm thầm lắc đầu, liếc mắt thấy cậu chủ máu lạnh vẫn ngồi thản nhiên chẳng động đậy gì, vẻ mặt như đang nói, “Cho nên, mấu chốt là?”.

Lại cái thói quen xấu muốn lúc người hầu báo cáo phải lời ít ý nhiều nữa rồi, đối với một cô gái đáng thương như thế, sao lại có cái thái độ chuyện của cô chẳng liên quan gì tới tôi chứ?

“Anh à, chúng ta có thể trao đổi số điện thoại được không?”.

“Làm gì?”.

“Chúng ta đã xem mắt rồi, chẳng lẽ không nên liên lạc nhiều hơn?”.

“…”.

Vẻ mặt lạnh như băng cuối cùng cũng hơi giản ra, cậu chủ lấy di động ra, trao đổi số điện thoại với cô gái.

Diêu Tiền Thụ cau mày.

Cậu chủ cũng thật là hảo ngọt, vừa xong còn kiêu ngạo lạnh lùng là thế mà vừa nghe một câu ngọt ngào thái độ đã thay đổi ngay. Hừ!

Trao đổi số điện thoại xong, cô gái kia gập di động lại, phì cười.

“Anh này, có một chuyện vẫn muốn hỏi anh”.

“Gì?”.

“Anh ghét Nhược Nhược à?”.

“…”.

“Vì anh vẫn cái kiểu rất khó gần, ở nước ngoài cũng rất hiếm khi tham gia họp đồng hương, khó lắm mới nói chuyện được với anh, anh cũng chẳng thèm phản ứng lại. Lúc đó em còn nghĩ, có phải đã chọc giận anh, khiến anh ghét rồi không”.

“… Cũng chẳng ghét”.

“Thật à? Thế thì tốt quá, em… có thể gọi điện cho anh không? Vì chúng ta đang xem mắt mà?”.

Cậu cau mày, trầm tư suy nghĩ, cuối cùng nhả ra một chữ, “Được”.

“Vậy nếu lần sau gặp mà cảm giác cũng không tệ lắm, chúng ta… có thể hẹn hò không?”.

“…Ừ”.

“Anh này, có tiếng gì đúng không? Anh có nghe thấy không? Sau em như có tiếng gì ấy”.

“Con chuột nghiến răng”.

“Hả? Nhà hàng này có chuột à?”.

‘Hừ”. Cậu đưa cốc café lên miệng, “Thỉnh thoảng thôi”.

Thỉnh thoảng sẽ có con chuột ngốc phá bĩnh, chạy tới chạy lui, đã quá ngốc lại còn thích tự cho mình là thông minh, cứ lởn vởn trước mặt cậu.

Cái con ngốc thích phá bĩnh, chạy tới chạy lui, vô cũng ngu ngốc ấy đang thực hiện kế hoạch thứ hai.

Tổng quản bảo mẫu đã trịnh trọng nói rằng, sau khi cậu chủ xem mắt đối phương xong, phải điều tra đầy đủ gia thế của cô ta, càng chi tiết càng tốt, ngay cả cô ta sinh ở bệnh viện nào cũng phải điều tra ra. Vì tay nghề của bà đỡ sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới việc rốn của cô ta có đẹp hay không.

Diêu Tiền Thụ tranh thủ khi cậu chủ đứng dậy thanh toán hóa đơn, kéo thấp mũ lưỡi trai, đuổi theo cô gái về nhà một mình kia.

Cái cô tên Nhược Nhược kia tuyệt nhiên khác Diêu Tiền Thụ, cô ta có thể đi đôi giày gót cao chót vót như đi trên đất bằng, không hề lảo đảo.

Cô ta mua toàn hàng hiệu, cũng chẳng thèm thanh toán bằng tiền mặt, cứ xòe thẻ ra.

Từ mỹ phẩm tới quần áo giày dép, từ tầng một tới tận tầng bốn, quần áo trên người cứ qua một cửa hàng lại đổi một bộ mới.

Sau nửa tiếng đồng hồ, cô ta xách tới tám túi, vẫn hít thở ngon lành, mà cô người hầu lẻn đi theo sau đã thở hổn hển sắp chết tới nơi.

Mệt muốn chết, hôm nay cô mới phát hiện ra một chuyện còn mệt hơn chuyện đi với Hắc Thủ Đảng, đó là việc đi theo đối tượng xem mắt của cậu chủ.

Lại thêm nửa tiếng nữa, cô nàng Nhược Nhược cuối cùng cũng hơi tê chân, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, rút di động ra gọi.

Hả? Cô ta vừa mới chia tay với cậu chủ, không đến mức quá nhớ nhung mà gọi cậu ấy tới đây nhanh như thế chứ? Oài…

“A lô! Anh ở đâu? Hết giờ làm chưa? Đang ở với ai đấy?”.

“Sao lại không quan tâm chứ? Giờ em hỏi mấy câu cũng không được à?”.

“Em mặc kệ, em mua nhiều đồ lắm, anh lái xe tới đón em đi”.

“Em chờ ở đây tới khi nào anh đến mới thôi!”.

“Hừ!”.

“Cụp”.

Tiếng cúp máy dứt khoát, hoàn toàn khác hẳn với sự dịu dàng lúc gặp mặt cậu chủ, Diêu Tiền Thụ ngớ ra, âm thầm đồng cảm với người bị cô ta cúp điện thoại.

Đáng thương quá trời. Có lẽ là người cùng số phận với mình. Giọng điệu ban nãy của cô ta uy dũng hệt như mệnh lệnh của cậu chủ.

Cô đang lắc đầu đồng cảm thì hai bà cô bán hàng bên cạnh buôn chuyện với nhau.

“Cô gái lúc nãy đúng là tiêu hoang, roẹt một cái gần một vạn”.

“Ấy này, dùng thẻ của người khác, đương nhiên là hoang rồi”

“Sao bà biết?”.

“Xời, tên kí trên hóa đơn rõ ràng là tên của đàn ông mà”.

“Không phải thẻ của cô ta à? Này, thế bà quét cho cô ta à? Nhỡ không lấy được tiền thì làm sao?”.

“Cái bà ngốc này, mật khẩu bấm cái là đúng ngay, chắc chắn là bạn trai sao lại không lấy được tiền chứ. Bởi vì thẻ không đúng tên mà không bán hàng cho cô ta mới là đồ ngốc!”.

“Cũng đúng nhỉ, ha ha. A, rơi rồi! Ngại quá, à… cái vị không biết là nam hay nữ kia ơi, có thể phiền ngài nhặt giúp tôi hóa đơn được không”.

Diêu Tiền Thụ nhìn trái nhìn phải, cuối cùng chỉ vào mình, “Tôi?”.

“Đúng đúng đúng, là ngài đấy ạ, có thể phiền ngài được không, ha ha…”.

“…”. Cô đội mũ lưỡi trai đeo mũi giả có hơi xấu, nhưng không tới mức không biết là nam hay nữ chứ, xì, đúng là mắt nhân viên bán hàng tốt thật.

Ngồi xổm xuống, cô tâm không cam, tình không nguyện nhặt tờ hóa đơn trên đất lên, đang muốn đưa cho nhân viên bán hàng, đột nhiên, cái tên ghi trên cột kí tên thẻ khiến cô hoảng hốt…

“Cái gì?! Thư Thành Nhạc?!”.