Cậu Chủ Hồ Đồ

Chương 37: Cậu chủ, chúng ta ly hôn đi




Mớỉ rạng sáng, trước cửa chi nhánh khách sạn Hoàng Tước đột nhiên xuất hiện một chiếc xe thể thao màu bạc sành điệu, xe dừng lại, cửa mở ra, đôi giày da đen bóng dẫm mạnh lên tấm thảm dày khiến lớp bụi khẽ bay lên.

“Rầm” một tiếng, cửa xe bị chàng trai mỏi mệt vì đường xa đóng sầm lại.

Nhân viên phục vụ, tiếp tân bị khí thế của chàng trai dọa đến nỗi nhìn nhau ngơ ngác, hồi lâu cũng chẳng có người dám bước tới đón tiếp.

Không đợi có người đón tiếp, chàng trai đẩy cánh cửa xoay bằng kính đi vào bên trong.

“Thưa anh, xin hỏi anh đã đặt phòng trước chưa?”.

Tiếp tân cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, vội vàng bước tới.

“Tránh ra”. Cậu không thèm nhìn, rảo bước tới bàn tiếp tân, gõ lên chuông đặt trên bàn, sốt ruột hỏi, “Cái tên họ Thư kia lấy phòng số mấy?”.

Cô gái tiếp tân đứng sau chiếc máy tính ngẩng đầu lên, hít mạnh một hơi vì chàng trai hung dữ trước mặt.

Bộ vest nhăn nhúm không chỉnh tề, cà vạt nới lỏng trước cổ, cúc cổ áo không cài, tay áo xắn lên, đôi mắt đen lạnh lẽo, chiếc cằm thon nhỏ hãy còn vệt râu xanh nhàn nhạt, chàng trai lạnh lùng đứng trước quầy tiếp tân, dường như còn có cả sự rốt ruột nóng nảy vì mất ngủ đêm qua, trông lôi thôi mệt mỏi nhưng lại thêm mấy phần khiêu gợi.

“Thưa anh... xin lỗi, nếu anh và khách là bạn, có thể tự gọi điện liên lạc với nhau được không? Quy định của khách sạn chúng tôi, không thể tự ý cho số phòng của khách được, đây là bí mật riêng tư...”. Cô gái đứng ở quầy tiếp tân mỉm cười vẻ có lỗi, ánh mắt còn dán vào phần cổ phanh ra của cậu ngắm nghía.

Chàng trai nheo mắt lại, “Quy định của khách sạn?”.

“Vâng... thực sự xin lỗi...”.

“Không cần xin lỗi, từ giờ trở đi không có quy định này nữa, nói cho tôi biết, số phòng của Thư Thành Nhạc.”

“Hả? Không... không còn?”.

“Tôi là tổng giám đốc, tôi nói không còn là không còn! Giờ tôi phải biết số phòng của Thư Thành Nhạc, ngay.”

“Tổng... tổng giám đốc!?”.

Thái tử giá lâm à!?

Ánh sáng yếu ớt xuyên qua cửa sổ bằng kính vào trong phòng, trên chiếc giường lớn lộn xộn, đôi chân trần của cô gái thò ra dưới lớp chăn, gió từ điều hòa phả ra có hơi lạnh, chân lại rụt vào trong chăn.

Diêu Tiền Thụ cảm giác có luồng gió ấm áp cứ không ngừng thổi trên tóc, khiến cô cứ ngứa ngáy không nhịn nổi. Hé một mắt ra, trong tầm mắt của cô là gương mặt đang ngủ say được phóng đại của phó tổng Thư.

Cơn nhức đầu sau khi say rượu bị cơn hoảng hốt dập tắt, cô vội vàng ngồi bật dậy, cúi người nhìn cơ thể dưới lớp chăn của mình.

Mặc chiếc áo T shirt rộng thùng thình, còn dưới thì sao?

Cô sờ lên trên, mò xuống dưới...

Không có... chẳng có gì cả!

Quần áo của cô đâu? Cô đảo mắt tìm, chỉ thấy quần áo của mình bị quăng trên ghế so­fa, mà thứ đặt ở trên đống quần áo đó là bộ nội y của mình.

Cô... cô và phó tổng Thư... chẳng lẽ đêm qua hai người họ đã... làm chuyện có lỗi với cậu chủ rồi sao?

Trời ơi! Cô còn chưa ly hôn mà. Sao cô có thể uống cho say khướt rồi làm... chuyện đó với phó tổng Thư?

Một cánh tay choàng qua cổ cô, đôi môi dán lên phía sau cổ, giọng nói khàn khàn trầm thấp của phó tổng Thư từ phía sau vang lên.

“Chào buổi sáng. Tỉnh sớm thế? Ừm?”

Nơi được phó tổng Thư hôn truyền tới một cơn đau nhức tê dại, cô lúng túng tránh khỏi vòng ôm của anh, không muốn tiếp tục suy nghĩ lung tung chẳng có căn cứ, quay đầu lại muốn một đáp án rõ ràng dứt khoát cho xong.

“Phó tổng Thư, đêm qua có phải chúng ta...”.

“Tôi có làm em thoải mái không?”.

Quả nhiên bọn họ đã...

“Két - cạch”.

Tiếng chìa khóa rớt xuống đất từ phía cửa phòng, cô nghe thấy tiếng người mở cửa... cô nghe thấy tiếng bước chân đi vào... cô thấy phó tổng Thư đang nhìn về phía hành lang, nheo mắt mím môi lại, vẻ mặt trầm xuống, nhưng cô lại không dám quay đầu lại...

Phía sau cô có người đúng không? Có phải có người đang trừng mắt nhìn cô, có phải đang nhìn bằng ánh mắt nửa nóng rực nửa tức giận, ánh mắt đó có phải chỉ hận không thể xẻ cô ra làm nghìn mảnh, bằm nát, rồi để năm ngựa xé xác.

“Đại thiếu gia này, cậu dậy cũng sớm thật đấy. Mới sáng ra đã xông vào phòng người khác rất dễ thấy mấy thứ không nên thấy đấy”.

Thư Thành Nhạc nói ra những lời khiến người cô chợt lạnh đi như thể máu trong cơ thể bị rút hết, cô cố gắng chống lại ánh mắt lạnh thấu xương của cậu chủ.

Đôi môi bị cắn chặt tới mức trắng bệch, cậu nặng nề thở, cố gắng thở, dường như cả căn phòng này được tẩm thứ không khí khiến người ta không thể thở được.

Cô chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của cậu chủ, thứ đau đớn như bị tổn thương rất sâu, rất đau khổ ấy là ảo giác của cô chăng?

“Cô làm gì với hắn ta?”.

Lâu sau, giọng nói khàn đục của cậu chủ mới yếu ớt vang lên.

Cô để mặc cho thứ âm thanh chua chát ấy quất lên người mình, như muốn để mình cũng phải chịu vết thương mà cậu đã phải gánh.

“Tôi hỏi loại người hầu như cô lén làm gì với hắn ta!”.

Cậu tìm cô cả một ngày ròng, cũng từng nghĩ cô sẽ đùa giỡn sẽ hờn giận với cậu ra sao, nhưng chẳng thể ngờ được… Cứ ngỡ thân phận người hầu sẽ khiến cô không rời xa, cũng chẳng có khả năng phản bội cậu, chỉ cần cậu nhẫn nại một chút, từ từ bước tới, ám chỉ công khai dụ dỗ lừa gạt, cuối cùng sẽ khiến cô hiểu ra, nhưng sao cậu không biết, cô căn bản chẩng phải kẻ khờ khạo ngốc nghếch, cũng chẳng nhát gan,chỉ là cô chẳng muốn biết gì, cho nên mới có thể giả vờ chẳng có chuyện gì xảy ra.

Từ đầu tới cuối, chỉ có cậu nhiệt tình, đây chỉ là kết hôn giả mà thôi, cô không nhất thiết phải xứng đáng với cậu, tình cảm chẳng cần, mà thể xác lại càng không.

Cô nàng lúc nào cũng đều nghe lời cậu, để kệ cậu sắp xếp ra sao cũng chẳng dám phản ứng lại, ngoan ngoãn vâng lời sao có thể nhẫn tâm, thẳng tay đâm cậu được.

Cô ngồi im trên giường, ở bên người đàn ông khác, không giải thích mà cũng chẳng nhiều lời như ngầm thừa nhận tất cả những gì cậu nhìn thấy, nơi cổ của cô trống trơn, chiếc nhẫn kim cương cậu tặng cô đã gỡ xuống. Tóc mái rủ xuống che đi nét mặt của cô, cậu không nhìn thấy, mà cũng không muốn nhìn!

“Cậu chủ... chúng ta, ly hôn đi”.

"... Cô nói cái gì?”

“Em muốn ly hôn với cậu chủ”.

"... Cô dám nói chuyện ly hôn với tôi?”. Trước mặt tên họ Thư này, cô vội vàng muốn phủi sạch quan hệ với cậu? Thảo nào cô cố chấp muốn kết hôn giả, thảo nào cô muốn hỏi cậu, lỡ có người thích thì phải làm sao đây? Cô đâu phải kẻ khờ, đâu phải kẻ ngốc nghếch. Căn bản là cô đã tính toán hết rồi, còn chừa cho mình đường lui, chỉ coi cậu là cậu chủ, hầu hạ xong thì muốn rời xa.

Cậu cười nhạt một tiếng, hạ mắt nhìn chiếc túi Do­rae­mon dưới chân mình, đó là cái túi lúc cậu còn ở Anh vô tình nhìn thấy, chính chiếc túi Do­rae­mon xấu đau đớn này đã khiến cậu phải dừng chân trong bể người đông đúc nơi đại lộ Lon­don đứng ngây ra nhìn tủ kính cả tiếng đồng hồ, nhớ lúc cô còn ở bên mình, lúc nào cũng rứt những thứ kì quặc trong túi ra cho cậu, cậu nhìn thứ được đặt trong tủ kính rồi khẽ nhếch khóe miệng lên. Dáng vẻ ngốc nghếch ấy hiện ra, cậu suy tính coi có nên mua không, mua rồi có phải có nghĩa cậu là đồ kém cỏi nhớ nhung cô ấy không. Cậu là cậu chủ, cậu là cậu chủ thân phận tôn quý sống trong nhung lụa của xã hội thượng lưu, sao rảnh hơi mà đi nhớ nhung một cô người hầu chẳng là gì với mình, thậm chí cô ấy còn chưa bao giờ chủ động gọi điện thoại cho cậu, sao cậu phải hạ mình nhớ đến cô cơ chứ.

Nghĩ đông nghĩ tây, trăn trở dằn vặt, cuối cùng cậu cũng mua về đặt nó trước mặt cô, nhưng cô không thích, cô vô cùng ghét nó, là cậu bắt ép cô phải đeo, vì cậu muốn nhìn thấy cảnh cô rút từ trong chiếc túi này ra những thứ chỉ vì cậu, lúc nào cũng nghĩ cho cậu, vì cậu muốn chứng minh chỉ cần cô đeo nó, thế giới của cô vĩnh viẽn chỉ có thế quay xung quanh mình.

Lúc này, nó đang nằm trên mặt đất nhìn cậu với vẻ châm chọc, như đang cười nhạo cậu ấu trĩ, cười nhạo cậu ngu ngốc, cậu co chân đá thật mạnh vào cái ý nghĩ nhớ nhung khốn kiếp ấy, “Ly hôn thì ly hôn! Cô nghĩ tôi sẽ luyến tiếc cái loại con gái vô sỉ bừa bãi tìm đàn ông qua đêm sau lưng tôi à? Cậu chủ tôi không có hứng bị cắm sừng!”.

“Rầm”.

Cửa phòng bị đóng sầm lại một cách giận dữ.

Tiếng sập cửa mạnh đến mức khiến chùm đèn thủy tinh phải lung lay cứ quay vòng khuếch đại trong đầu Diêu Tiền Thụ, cách dạy của phó tổng Thư quả nhiên có hiệu quả, cô đã học được cách nhanh nhất để ly hôn với cậu chủ, nhưng lại phải gánh vết thương khác còn lớn hơn, đau khổ hơn trước.

Cậu chủ nhất định sẽ hận cô, ghét cô tới cực điểm.

Là tại cô xấu xa, là cô tham lam yêu thầm cậu chủ, là tại cô càng lúc càng muốn nhiều hơn, là tại cô không dám thừa nhận mình đã phá vỡ quy định của người hầu, cuối cùng còn dùng cách vụng về nhất phản bội lại cậu chủ… giờ cậu ấy nhất định sẽ nghĩ cô là một đứa con gái xấu xa vô sỉ lại không biết tự trọng, nhất định sẽ không đối xử với cô như trước nữa.

Cô lẳng lặng xuống giường, ủ rũ cầm lấy quần áo vào toi­let máy móc thay vào, rồi đi nhặt lại cái túi Do­rae­mon bị cậu chủ đá văng, tính ra khỏi phòng.

“Làm sao? Em lợi dụng tôi xong, chẳng nói chẳng rằng mà đi như thế à?”. Giọng nói của phó tổng Thư khiến cô mệt mỏi giương mắt lên.

Thư Thành Nhạc khoác áo ngủ, xuống giường bước tới trước mặt cô, cô cúi đầu không nhìn anh, mà anh cũng chẳng ép buộc, “Em hối hận rồi sao?”.

Phải... cô đã hối hận rồi, ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy cậu chủ đi vào, ngay từ khoảnh khắc nghe tiếng cậu chủ hỏi, ngay từ khoảnh khắc cậu ấy không do dự nhấc chân đá túi Do­rae­mon của cô đi, ngay từ khoảnh khắc cậu đồng ý ly hôn với cô.

Bộ vest nhăn nhúm, đàu tóc rối bù, vệt râu xanh nhạt mệt mỏi của cậu chủ đều khiến tìm cô đau đớn khổ sở. Cô thầm nghĩ, có phải cậu ấy đã tìm mình rất lâu, có phải cậu ấy đã tìm mình cả đêm, có phải cậu ấy đã hoàn toàn thất vọng về mình rồi không.

Thứ lóe lên ngay cạnh chân giường khiến cô phải ngồi xuống, chiếc nhẫn kim cương lấp lóa nằm thảm thương trên mặt đất, cô cầm lấy nó nhưng không dám đeo vào, cẩn thận cho vào trong túi, cô sụt sịt nói với Thư Thành Nhạc: “Phó tổng Thư, tôi không biết phải nói sao với anh cả... giờ tôi khó chịu quá... tôi không muốn như thế... nhỡ cậu chủ không còn cần người hầu như tôi nữa thì phải làm sao đây?”.

“Vậy thì đừng làm người hầu của cậu ta nữa. Đến bên tôi, làm người phụ nữ của tôi. Được không?”. Anh kéo đầu cô tựa vào gần mình.

Trước mặt cậu chủ, lúc nào cô cũng ý thức rằng mình là người hầu, rồi sau đấy mới là một người phụ nữ... nếu làm phụ nữ, có phải cô sẽ thấy nhẹ nhàng hơn nhiều không?

“Tại sao cứ phải làm người hầu của kẻ khác? Không có cậu chủ, em cũng có thể sống được. Không có người ra lệnh cho em, không có người khó chịu với em, càng không có người ngăn cản em ở bên người khác, không tốt sao?”.

Có tốt không? Cô chưa từng sống cuộc sống như thế, cô không biết… cô đã sống vì cậu chủ lâu quá rồi, đột nhiên phải sống vì mình, cô sẽ chóng mặt, sẽ đau khổ, sẽ khó chịu...

Cô muốn từ chối, lại bị phó tổng Thư ngắt lời, “Giờ em không cần trả lời tôi. Nếu cậu chủ của em thực sự không cần em thì tôi cần. Nếu em thích làm người hầu như thế, thì cứ làm cho tôi, tôi cần”.

Nhà phó tổng Thư thiếu người hầu như thế à? Kiểu người không chuyên nghiệp như cô cũng có thể làm được sao?

Xe Thư Thành Nhạc dừng lại trước khu nhà cao cấp, Diêu Tiền Thụ tháo dây bảo hiểm xuống xe, cổ tay lại bị nắm lấy.

“Có cần tôi vào với em không?”. Anh lo cậu chủ kia sẽ đối xử không tốt với cô...

“Không...không cần, tôi đi một mình được”. Anh vào nhà, cô chỉ thấy càng xấu hổ hơn.

Anh gật đầu, thả lỏng tay ra, nhưng nghĩ tới chuyện gì đó lại nắm chặt tay cô, “Em sẽ ly hôn với cậu ta chứ?”.

Giọng nói đầy chờ mong của phó tổng Thư khiến cô cau mày, rồi gật đầu. Cô làm chuyện có lỗi với cậu chủ như thế, sao còn có mặt mũi tiếp tục làm vợ cậu ấy, may là cậu chủ đã tiếp quản khách sạn thuận lợỉ rồi, may là cậu chủ không cần kết hôn giả nữa, may quá, cậu chủ đã không còn cần cô nữa rồi...

Thấy cô gật đầu, Thư Thành Nhạc mới bỏ tay ra, "Được. Tôi chờ em”.

Chờ cô? Chờ cô làm người hầu à?

Nhưng cô là người hầu riêng của cậu chủ, cô chẳng khác gì Hắc Thủ Đảng, đều thuộc về cậu chủ, trừ khi cậu chủ tự nói rằng không cần cô, không thì cô sẽ chẳng đi đâu hết.