Cánh cửa chợt mở ra cậu chủ hớt hải chạy đến lo lắng hỏi han nó đủ điều:
-Tiểu Bảo Bối em làm sao thế?
-Bị thương chỗ nào?
-Đừng khóc nữa mà!
-...
Nó im lặng, nó không thể khóc vì đau... bởi vì nó từ trước giờ bị người khác đánh chưa từng rơi giọt lệ nào nhưng sao lần này trái tim nó lại đau như vậy?
-Cậu... Nó thốt lên
-Hả!? Cậu sau bao nhiêu cố gắng để nó chịu nói giờ bỗng cảm thấy nhẹ lòng bớt đi phần nào.
-Chỗ này...cậu...đau không? Chạm tay vào ngực trái của cậu nó có thể cảm nhận được tiếng trái tim cậu đang đập rất nhanh...
Cậu đỏ mặt một hồi cũng chịu bừng tỉnh nhoẻn một nụ cười đầy mà mị:
-Tiểu Bảo Bối là đang rất đau chỗ này đúng không?
-Ưm...Nó gật đầu
-Xem nào!
-Hả? Xem nào là ý gì!? Chả lẽ...-
-Ư...cậu...
-Sao thế? Để cậu khám chỗ này để nó bớt đau đã!
-Ư...kya...
Cậu bóp rất mạnh vào ngực trái nó khiến nó đã rất đỏ rồi!
-Cậu...chơi em!
-Cho chừa cái tật tạo đà cho sói bật!
-Hả!? Cái mặt rất chi là ngu của nó lại hiện khiến cậu lại một phen bật cười thành tiếng.
-Haha...đồ ngốc này! Búng trán nó một cái cậu đứng lên rồi từ từ lủi đi mất. Để nó một mình trong gian bếp tối...
Nó chỉ biết ôm trán ngồi khóc, gặp cậu là một niềm vui của nó vậy thì nó cũng phải cho cậu niềm vui!
Nó đã quyết định rồi! Sáng mai...nó sẽ ra đi! (T/g: •^• -chị éo tin!-)