Thế là Minh Như nhanh chóng thay bộ đồ đẹp nhất của cô, một bộ đầm trắng với cái mũ thỏ trông yêu chết được mà! Cô nhanh chóng nhảy chân sáo đi vào thành phố cùng cậu.
Nhìn chiếc xe màu đen sang trọng cô rón rén bước vào như sợ sẽ bị hư mất.
Nhìn bộ dạng của cô lúc này anh không kiềm nổi mà, nắm tay cô kéo nhanh xuống. Làm giả như một vụ tai nạn, hai người môi sắp chạm vào nhau, hơi thở của nhau đều có thể dễ dàng ngửi thấy.
-A xin lỗi! Nhanh như cắt cô quay mặt ra chỗ khác trong khi mặt đã đỏ bừng từ khi nào, thật khiến anh muốn cắn wá! ≧ω≦
Chiếc xe phóng với tốc độ bàn thờ chưa chi đã đến thành phố.
Mắt không ngừng nhìn ngắm nghía xung quanh,bao nhiêu là nhà cao tầng nằm san sát nhau, nó tưởng tượng rằng mình sẽ đứng lên tòa nhà cao nhất để hét lên tên cậu "Lâm Minh Hiếu "
-Dừng lại ở đây đi! Cậu chủ ra lệnh với người tài xế
-Vâng!
Cậu mở cửa xe để cô hầu ngốc đi trước, thật khiến tim Như lỡ một nhịp mà!
-Oa...! Ngáp ngắn ngáp dài duỗi cơ vì ở trong xe cô đã cố gắng để ngồi đúng với cậu, lưng thẳng, chân vắt chéo, mắt dáo dác nhìn chung quanh nhưng thật là khó chịu a! Cậu thật thiên tài.
Trong khi cô duỗi cơ rồi nghĩ bâng quơ thì có một người đang nhìn cô rất chăm chú, hai má chốc chốc đỏ ửng cả lên.
-Cậu xem, cái nhà kia to quá!
-Cậu xem! Cái con chim ấy nó bay qua cái tháp cao cao kia kìa thích quá!
-Kem kem kem!
-Con mèo kia giống con Pumma quá kìa cậu!
-Con chó vừa đi qua trông mắc cười quá cậu nhỉ, y như cái xúc xích!
-...
Có một con chim nhỏ ríu rít bên cạnh thật sung sướng, không như ông bác quản gia già suốt ngày đọc lịch trình công việc nhàm chán đến độ nhức hết cả óc.