Cậu Chủ Đợi Một Chút

Chương 32: Âm mưu đằng sau




Phòng họp hội đồng quản trị tập đoàn The Sun, London.

Ông Lâm ngồi trên vị trí chủ tịch đưa mắt nhìn một lượt tất cả cổ đông. Cuối cùng ánh mắt dừng lại ở vị trí giám đốc bộ phận kế hoạch và đầu tư. Tuy đã cố gắng đè nén nhưng sự phẫn nộ cùng địch trong đôi mắt vẫn không thể che giấu.

Người đối địch là một người đàn ông ngoại quốc mắt nâu. Ông ta thản nhiên tiếp nhận ánh mắt thù địch đó của chủ tịch, môi nhếch lên mỉm cười vô cùng tao nhã.

” Chủ tịch, ngài triệu tập cuộc họp cổ đông gấp rút như vậy vì lý do gì vậy? ” Một cổ đông lên tiếng.

Ông Lâm nghe vậy liền điềm tĩnh nói:

” Hôm nay triệu tập mọi người đến đây quả có hơi đường đột. Bởi vì tôi có một việc rất quan trọng muốn thông báo. ”

Ông hơi dừng lại đưa mắt nhìn một lượt:

” Như các vị đã biết, mới đây tôi trở về quê hương mở chi nhánh Lâm Điềm đã tình cờ tìm lại được con gái bị thất lạc. Vốn dĩ tôi định chuyển nhượng 4% cổ phần cho con bé nhưng sợ rằng thực lực của nó chưa đủ để quản lý công ty vậy nên tôi quyết định tạm thời chuyển giao số cổ phần đó cho giám đốc kế hoạch, ông Smith. Smith sẽ thay mặt Tuệ Đường nắm giữ cổ phần đến năm con bé tròn 22 tuổi ”

Một nửa ban cổ đông bên phải lập tức xì xào bàn tán. Chuyện gì kì lạ vậy, 4% cổ phần? Smith hiện là người nắm giữ số cổ phần đứng thứ 3 trong ban quản trị, nếu vậy giờ số cổ phần của ông ta chỉ đứng sau chủ tịch. Rốt cuộc chủ tịch đang dự tính gì?

Smith dường như không hề ngạc nhiên, ông ta đứng dậy nói dõng dạc:

” Cảm ơn chủ tịch đã tin tưởng. Sau này tôi sẽ cố gắng hơn nữa đưa tập đoàn phát triển hơn nữa. ”

……

” Smith, ngài thật lợi hại. Có thể khiến chủ tịch giao ra 4% cổ phần thật không đơn giản ”

” Ngài Smith, cuộc họp cổ đông hôm nay đúng là bất ngờ. Tôi cũng vui thay cho ngài, thực sự không hối hận khi ủng hộ ngài. ”

“…”

Người đàn ông tên gọi Smith nở nụ cười nói tiếng cảm ơn với những cổ đông đang ra sức lấy lòng ông ta.

4% cổ phần đã là gì? Thứ ông ta muốn là cả tập đoàn hùng mạnh này. Đây chính là bước đầu tiên trong kế hoạch thâu tóm đó..

Ông ta ngồi vào xe, nói với tài xế:

” Về nhà chính Lâm gia ”

Bước vào sảnh chính. Smith không ngạc nhiên khi thấy một nhân vật ở đó. Ông thong thả đi tới, chào hỏi:

” Chủ tịch, nửa năm rồi ngài mới quay trở lại đây. Tôi vô cùng vui mừng. Ngài xem, căn nhà này tôi đã cho sửa sang lại một chút, ngài không trách tôi chứ. ”

” Smith, bây giờ tôi không muốn nói bất cứ điều gì với ông. Mau giao người ra đây ” Ông Lâm phẫn nộ nói

Những qua ông đã quá tin tưởng lão ta vì tình bạn bè đã nhiều năm và cả cách làm việc vô cùng chuẩn xác quyết đoán của ông ta. Nhưng ông không ngờ ông ta đã nhòm nhó chiếc ghế CEO từ lâu, lên kế hoạch tỉ mỉ.

Ông ta bòn rút công quỹ, lôi kéo bè cánh trong ban cổ đông gây dựng thế lực riêng. Ông nhờ ông ta thay mặt trông coi ngôi nhà này, kết quả ông ta khống chế người làm, tự ý cho người sửa lại theo ý mình. Bây giờ còn lợi dụng tình thế bắt cóc con gái ông để ép ông chuyển nhượng cô phần một cách danh chính ngôn thuận.

Smith giữ nụ cười bên môi, nói:

” Ngài chủ tịch đừng sốt sắng như thế. Không phải ngài cho rằng 4% cổ phần đã đủ để chuộc lại cô con gái cưng của ông chứ? Hahaha ”

“Ông…!” Ông Lâm tức giận tới run người:

” Lòng tham vô đáy! Ông đã ra điều kiện thì phải giữ lời. Thả con bé ra ”

Smith bật cười thành tiếng:

” Hahaha. Ngài chủ tịch, tôi mới chỉ nói ra điều kiện chứ không nói chỉ có một điều kiện. Ngài không nên hiểu lầm. ”

Hoàn toàn không còn lý lẽ để nói với lão già nham hiểm này

” Ông muốn gì? ”

” Tôi muốn gì à? Tôi cảm thấy toà nhà này đúng là tuyệt tác. Hay chủ tịch tặng nó cho tôi. Dù sao ngài cũng không thiếu biệt thự?”

Nghe vậy, ông Lâm nhăn mày. Đây là nhà chính cũng là trụ sở chính của Lâm gia ở Anh. Nó đại diện cho hình ảnh của tập đoàn. Lão cáo già này muốn hạ thấp danh tiếng The Sun Group.

Bắt gặp vẻ do dự của ông Lâm, Smith cười chế giếu:

” Tôi chỉ nói đùa, ngài không cần quá căng thẳng. Con gái ngài ở cho tôi vẫn rất an toàn. Điều kiện bây giờ tôi chưa nghĩ ra, đợi sau này nghĩ ra rồi tôi sẽ nói cho ông biết. Tôi đi đây, chào chủ tịch. ”

Ông Lâm trừng mắt, căm giận nhìn theo ông ta nhưng cuối cùng đành im lặng. Không phải ông không có khả năng cho người điều tra tung tích của Tuệ Đường mà là không thể…



Chiếc ô tô đen sang trọng đưa Smith rời khỏi Lâm gia, quay đầu đi ngược hướng trở về nhà ông ta.

Smith ngạc nhiên khi thấy có người ngồi trong phòng khách, ông ta hỏi:

” Con về nhà lúc nào? ”

Ngồi trên ghế sopha là một người đàn ông trẻ tuổi. Trên tay anh ta kẹp một điếu thuốc đang hút dở. Cả người tản mát một loại bá khí nam tính vô cùng tự nhiên.

Anh ta liếc nhìn Smith thản nhiên nói:

“Con về từ chiều. ” Ngừng lại một chút anh giễu cợt nói:

” Sao hôm nay hai sát thủ theo bên người cha lại ở nhà? Còn canh giữ căn phòng trên tầng ba nghiêm ngặt, ngay cả con cũng không cho vào. ”

Smith nghe vậy liền lấp liếm: ” Con đừng tò mò! Biết nhiều quá cũng không tốt ”

Người đàn ông không hề để ý đến câu nói cảnh cáo đó:

” Con đã thấy cô ấy. ”

Smith sửng sốt:

” Con nói gì?”

” Cô gái đang ở tầng ba. Con đã thấy cô ấy ở nhà họ Lâm lúc con đi tìm cha. Con đoán … cô ấy chính là con gái bị thất lạc của chủ tịch Lâm phải vậy không? ”

” Con…! ” Smith trừng mắt nhìn thằng con trai:

” Đây là chuyện của cha. Đừng xen vào ” Nói rồi ông ta đi thẳng lên tầng ba.

Người đàn ông nhếch môi, ánh mắt như giễu cợt nhìn theo cha lên lầu. Khoé môi nhếch lên, dập tắt mẩu thuốc trong tay.



Sáng nay lúc tỉnh dậy Tuệ Đường thấy cô đã được chuyển đến một căn phòng khác cũng lộng lẫy không kém. Cô không hiểu rốt cuộc bọn họ có kế hoạch gì mà lại bắt cô làm con tin, nhốt cô ở đây.

Ngày ba bữa họ đều đem thức ăn vào phòng nhưng cô chẳng hề có cảm giác muốn ăn. Hơn nữa nơi này nhiệt độ rất thấp, căn phòng tuy có máy sưởi nhưng Tuệ Đường nhưng do không quen, cô có cảm giác người rất mệt.

Cạch.

Cánh cửa gỗ mở ra. Người đàn ông hôm đó lại tới. Tuệ Đường hơi sợ, nép vào góc giường.

Ông ta nhìn Tuệ Đường tươi cười, hỏi han:

” Cô bé vẫn ổn đấy chứ? Hình như cháu không hợp khí hậu ở đây, sắc mặt rất xanh xao. ”

Tuệ Đường cảnh giác nhìn ông ta, một chữ cũng không nói.

Smith không hề để ý thái độ đó, nói đầy ẩn ý:

” Hôm nay ba cháu đã bay về Anh. Ngài ấy quả là vô cùng yêu thương cháu, dùng cổ phần có trong tay làm điều kiện trao đổi. Nhưng……” Ông ta ý vị sâu xa nhìn Tuệ Đường:

” …. Ván cược chính thức ngày mai mới bắt đầu. Ta thực sự rất trông đợi… nhất là cháu! ”

Tuệ Đường nghe những câu sau của ông ta mà hoàn toàn không hiểu ông ta muốn nói về điều gì, mọi thứ cứ mông lung và mơ hồ trong đầu cô. Nhưng chắc chắn đó không phải điều tốt đẹp gì!

Cô chưa học về chuyên ngành ngoại ngữ, tuy nghe hiểu người đàn ông này nói chuyện nhưng vẫn gặp chút khó khăn trong giao tiếp. Cô thử nói bằng cách diễn đạt đơn giản nhất:

” Ngài bắt cóc tôi vì lấy cổ phần công ty vậy giờ sao vẫn không thả tôi về? ”

” No, no. Mục đích chính của tôi không phải số cổ phần đó. Cứ chờ đi cô bé, tôi sẽ cho cô thấy. Chúc ngủ ngon! ” Smith nửa cười nửa không, nói xong liền quay lưng bỏ đi.

Tiếng đóng cửa lại lần nữa vang lên.

Tuệ Đường thở dài nằm xuống giường. Liên tục mấy ngày không ngủ được khiến khuôn mặt nhỏ nhắn giờ càng trở nên gầy gò, sắc mặt hơi tái. Cô nhắm chặt mắt cố quên đi nỗi sợ hãi hoang mang luôn kìm nén ở trong lòng.

Cô không ngờ chuyện mình bị đưa đến Anh có liên quan tới cổ phần công ty. Công ty đó là tâm huyết suốt bao năm của ba giờ lại chỉ vì cô mà có nguy cơ bị kẻ xấu chiếm đoạt. Nghĩ đến ba, cô cảm thấy vô cùng đau lòng. Cô vừa xuất hiện đã khiến họ vướng vào chuyện rắc rối như vậy.

Rơi vào tình cảnh này, Tuệ Đường hiểu cô không thể tỏ ra yếu đuối mà rơi nước mắt. Trước kia, cô luôn đứng đằng sau Tiêu Đình. Anh trở thành lá chắn vững vàng nhất che chở cho cô.

Không có Tiêu Đình bên cạnh, cô mới hiểu được bản thân dựa dẫm và nhớ mong anh tới mức nào.

Cô đưa tay khẽ vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út, khẽ thì thầm:

” Cậu chủ anh đợi một chút nữa thôi. Em nhất định sẽ trở về ”

Tuệ Đường không hề biết rằng, đón chờ cô ở phía trước là cơn sóng gió lớn ập đến khiến lời hứa hẹn ngọt ngào ấy không thể thực hiện …