Cậu Chủ Của Tôi

Chương 5: Chương 5





11h30" PM
Nó lăn wa lăn lại trên chiếc giường nhỏ, sau khi học bài xong thì nó ko thể nào ngủ đc, trong đầu nó cứ hiện lên hình bóng của hắn, nhữg cử chỉ hồi chìu của hắn khiến nó rung động rùi àk?. Nó tự hét lên trong suy nghĩ " ko thể nào" nó lắc lắc cái đầu ọi suy nghĩ tan biến, nó nhắm tịt mắt lại, nó ôm chặt gối ôm, bây giờ ko gian trở nên tĩnh lặng, tiếng tích tắc của đồng hồ đưa nó vào giấc ngủ 1 cách nhẹ nhàng........................
6 AM
RENG......RENG.....RENG.........
Nó khua tay đẩy cái đồng hồ vô duyên xuống đất, nó lồm cồm bò dậy, mắt nhắm mắt mở nó nhảy xuống giường và....:
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa!_ nó hét
Nó nhảy tưng tưng bằng 1 chân ( ai bảo ngu! chân bị đau mà nhảy như khỉ) nó suýt xoa:
- Trùi ui! đau wá!
Nó lê từng bước vào phòng vệ sinh, 15p sau nó bước ra với đồng phục chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng, tất cả đã sẵn sàng cho 1 ngày mới. 6h30" là vào học rùi, mà chân nó thì bị đau ko thể nào đi nhanh đc, nó lê lết ra khỏi nhà trọ, way mình khóa cửa, nó lầm thầm:
- Kỉu này trể học mất thui!

Nó đi cà nhắc ra ngoài đường, cố gắng đi nhanh cho kịp giờ học, trông nó tội nghiệp lúm, bỗng:
TIN......TIN......TIN......tiếng còi xe của ai đó vangvlên sau lưng, nó way lại, là hắn đó:
- Chào em! Chân sao rùi?_ hắn mĩm cười
- Chân tui ko sao cả!_ nó gằn giọng
- Có cần anh chở đi học ko?
- Ko cần! Tui đâu dám làm phiền mấy ng!
- Ko cần àk? Vậy thui anh đi nhé!
Nghe hắn nói vậy nó chợt nghĩ đến cái cảnh bị cô giám thị " nả" cho 1 trận vì đi học trễ thì nó bik bây giờ ko phải lúc để làm giá, nó hạ giọng:
- Ê! vậy chở tui đi đc ko?_ nó ngượng đỏ cả mặt
- Lúc nãy ko cần mà! _hắn cười nham hiểm
- Nhưg bây giờ thì....... cần, ko chở nữa àk?_ nó lo sợ
Nhìn mặt nó xìu xuống, hắn bật cười:
- Thôi lên đi! nhìn em mắc cười wá
- Tui mắc cười vậy đấy!
Vừa nói nó vừa leo lên xe, nếu ko hắn đổi ý thì coi như xong, hắn đưa nó chiếc nón bảo hiểm:
- Đội vào đi! Ôm chặt lấy anh nghe chưa!
Nó ko nói gì, im lặng đội nón vào, nó ko thèm ôm hắn " ai mà thèm ôm cái thằng hách dịch này chứ", chiếc xe phóng nhanh trên đường, với tốc độ đó khiến nó mún xỉu trên xe lun, nhưg nó vẫn cương quyết ko ôm hắn, nó chỉ bám chặt vào chiếc áo của hắn thui, ko nắm vào áo hắn thì té ngửa ra sau mất. Chiếc xe dừng lại trước trường nó, bây giờ nó mới thắc mắc tại sao hắn bik trường nó:
- Sao bik trường tui hay zậy?

- Trường này cũk là trường của anh mà, bộ ko nhìn đồng phục của em và anh giống nhau hả?
Giờ nó mới nhận ra là nó và hắn học cùng trường, đúng là oan gia ngỏ hẹp, đi đâu cũk đụng mặt nhau, nó xuống xe:
- Cảm ơn! _ nó đáp lạnh lùng rồi way đi
Hắn cũk chạy đi gửi xe, mỗi ng một ngã........
******
2 tiết đầu trôi wa tẻ nhạt, vào lớp ai cũk ngó cái chân wấn băng của nó, nó làm lơ như ko có chiện gì xảy ra, giờ ra chơi, ngoài hành lang bỗng ồn ào, nó tò mò nhìn ra cửa sổ, nó nhận ra ng đang là tiêu điểm của sự ồn ào đó là Phong, anh chàng hot boy của trường, lớn hơn nó 1 tuổi, anh ấy là ng mà đám con gái ai cũng mún có, nhưng nó thì ko, nó thôi ko nhìn ra ngoài nữa, mắt nó lại típ tục dán vào mấy công thức toán:
- Chào em!
Một tiếng nói vang lên trước bàn nó, nó ngước lên nhìn, là anh Phong, nó ngạc nhiên:
- Ơh.........
- Anh là Phong! nghe nói chân em bị đau àk?
Nó dáo dác nhìn xung quanh, mọi ng đang nhìn nó, nhất là mấy đứa con gái, nhìn nó bằng ánh mắt kinh hoàng, nó lo lắng nhưngcũk mạnh dạn trả lời:
- Chân em bị đau thì có liên wan gì đến anh ?
- Anh....anh.....anh thik em!_ Phong đỏ mặt

- CÁI GÌ?_ nó sock thật rùi
Bây giờ nhữg con mắt kia như ăn tươi nuốt sống nó, có nhỏ đứng ko nổi, có nhỏ còn xỉu tại chổ, nó ko hề thik Phong nhưg nó phải làm sao đây, cố gắng lấy lại bình tĩnh:
- Em đã .... đã .... có bạn trai rùi!_ nó làm liều nói dối
- Vậy àk! _ Giọng Phong pùn hẵn
- Em xin lỗi!
- Nhưg anh mún gặp bạn trai của em, anh mún bik bạn trai của ng anh iu là ng như thế nào!
- HẢ?_ Nó hét lên, nó bik mình sắp phải đối mặt với chính sự nói dối của mình, nó hít sâu:
- Chiện đó em sẽ sắp xếp sau.....
- Ừk! Chừng nào anh chưa gặp bạn trai của em thì anh sẽ típ tục theo đuổi em_ Phong cương quyết
Nói xong Phong bước ra khỏi lớp để lại cho nó sự lo lắng, mọi ánh mắt đổ dồn về nó, rùi nó bik lấy đâu ra bạn trai đây, nó vò đầu bứt tóc, nó mún thời gian way lại để nó tìm cách từ chối khác nhưng đã wá muộn rùi