Cậu Chủ Bị Bắt Cóc

Chương 19: Có một chữ thương trong hai tiếng thanh xuân




Tôi vẫn nhớ như in buổi chiều ngày hôm ấy, khi mà một cơn mưa mùa thu khẽ đổ. Tôi đứng bám vào cái cột trên xe bus, ánh mắt vẫn chăm chú vào cuốn truyện, trong tai vang lên khúc nhạc buồn ảm đạm. Thỉnh thoảng tôi lại phải ngước lên xem xem đã đến bến của mình hay chưa.

Đứng một lúc, xe thì đông, tôi đành cất cuốn sách vào cặp trong tiếc nuối. Đột nhiên, xe bus phanh gấp một cái, cả người tôi nhào về phía trước, đầu tôi đập phải một bàn tay ấm áp. Tôi giật mình, ngóc đầu lên xem là tay ai thì bất ngờ chạm phải ánh mắt của người con trai ấy. Tôi biết người con trai đó là ai, cậu ấy ở đối diện nhà tôi, vừa từ Canada trở về.

- Cảm ơn cậu_ Tôi nói tiếng cảm ơn nhỏ xíu, quay người lại nhặt cái cặp mà tôi bất cẩn làm rơi.

Chưa kịp đứng vững, xe bus bất ngờ rẽ trái, cả người tôi nghiêng sang phải, cậu ấy kéo tay áo tôi về phía cậu ấy. Bị kéo một cái, tôi loạng choạng vớ được thanh ngang gần cửa, đứng vững hơn. Lại nghe loáng thoáng được giọng cậu ấy:

- Hậu đậu thật...

Chính vì thế, lần này tôi không thèm cảm ơn, liền tặng cậu ta một quả bơ miễn phí.

Bến tiếp tôi xuống mà trời thì vẫn mưa như trút nước. Tôi đành thở dài.

Xe vừa dừng một cái, tôi nhảy ngay xuống xe, đứng vào trong cái lán che ở bến xe bus. May mắn là có mấy cái ghế vẫn còn khá khô. Cũng đã là bảy tám giờ tối, trời cũng tối om, bố mẹ tôi lại công tác xa không về, khu này tôi cũng không thân quen nhiều người, đành ngồi bó gối ở đấy chờ mưa ngớt bớt mới về. Tôi chẳng khoẻ mạnh gì, không thể đội mưa về được. Sáng trời mát, tôi không thèm mang ô đi học, ai biết được là tối sẽ mưa cơ chứ... Số tôi đúng là chẳng may mắn gì hết, lần sau nhất định phải mang ô mới được.

Cậu ta xuống cùng bến tôi, nhưng mà cũng chẳng mang ô, thế là đành ngồi chờ mưa ngớt cùng nhau. Vì không quen biết gì nên chúng tôi im lặng, chẳng dám nói chuyện. Được một lúc, điện thoại cậu ta rung lên, tôi nhìn loáng thoáng là mẹ cậu ta gọi.

- Con nghe đây mẹ_ Giọng cậu ta nhẹ nhàng nhàng mà ấm lắm, ánh mắt cũng vô cùng hiền hòa.

-......

- Vâng...

-......

- Con tắt máy đây...mẹ đi cẩn thận đấy.

Nói xong cậu ta chờ một lúc sau mới bỏ điện thoại xuống. 

Cậu ta quay sang nhìn tôi làm tôi giật mình. Sau đó tôi nhận ra mình đã nhìn cậu ta được một lúc, đành xấu hổ quay đi.

Mưa suốt một tiếng liền mà vẫn không có dấu hiệu tạnh, bụng tôi réo lên vì đói. Trời, xấu hổ chết mất. Tôi nhìn sang chỗ cậu ta, thấy cậu ta đang nhìn mình, đành ngượng ngịu quay mặt đi. Mưa vẫn tiếp tục dai dẳng không dứt, tôi thở dài một hơi rõ dài. 

Tôi thấy cậu ta lôi một hộp gì đó từ trong cặp ra, nhìn tôi, rồi bảo:

- Tôi có bánh đấy, cậu muốn ăn không?

Tôi ngó trước ngó sau, chắc chắn không có ai mới dám hỏi lại:

- Cậu bảo tôi hả?

- Ừ.

- Cậu cho tôi thật à?

- Thế cậu có ăn không?

- Có có, tất nhiên là có.

Tôi vội cầm lấy hộp bánh. Ăn được một miếng, tôi chợt nhớ ra hình như cậu ta cũng chưa ăn, bèn hỏi:

- Cậu không ăn à?

- Tôi không thích ăn bánh ngọt.

- Thế không phải cậu mua à?

- Tôi mua cho mẹ, nhưng mà mẹ tôi đi công tác rồi, để ở nhà không ai ăn cũng hỏng.

- À. Thế cậu ăn gì, mai tôi mua trả lại cậu.

- Thôi, cậu không cần mua đâu, tôi cũng không thích ăn gì.

- Không được, tôi cũng không thể ăn không của cậu được. 

- Thật sự không cần đâu.

- Thế thì...Mai cậu có rảnh không? Tôi biết một quán trà ở gần đây, uống rất ngon, tôi mời cậu.

- Nhưng...

Vẻ mặt cậu ta khá khó xử, nhưng cuối cùng cũng gật đầu. Tôi cười nhẹ một cái, bảo:

- Nhà tôi ở đối diện nhà cậu đấy, mai tôi sẽ sang gọi cậu.

- Ồ, được.

Cậu ta có vẻ khá là bất ngờ, ồ một cái.

Điện thoại của tôi vang lên một bản nhạc, là mẹ gọi cho tôi.

- Con nghe đây.

- " Con về nhà chưa?"

- Con đang ở bến xe bus, trời mưa mẹ ạ, sáng nay con quên không mang ô.

- "Cái con nhóc này, suốt ngày quên với nhớ".

- Hihi. Mưa cũng sắp ngớt rồi,một chút nữa con về luôn mà.

- "Nhớ về nhà sớm đấy, cẩn thận không lại ốm".

- Vâng, mẹ nghỉ ngơi sớm đi, con cúp máy đây. 

- "Được rồi, mẹ cũng cúp máy đây."

Tôi cúp máy, mưa cũng ngớt dần đi. Ánh đèn vàng hắt hiu trên phố, ánh lên trên mặt đường đầy nước, trông đẹp đến lạ. Tôi ngẩn người nhìn như thế một lúc, bỗng thấy trước mặt mình hơi tối, hóa ra là cậu ta đứng lên. Cậu ta nhìn tôi hỏi:

- Cậu có về luôn không, bây giờ cũng muộn rồi.

- Ừ, mưa cũng ngớt không ít.

Thế là chúng tôi cùng đi về. Vì vừa mưa xong, trên đường còn đầy nước, không ít lần tôi giẫm phải vũng nước. Cậu ta đi bên cạnh tôi mà cứ vừa đi vừa cố nhịn cười, bảo tôi:

- Cậu hậu đậu thật!

- Chỉ tại tôi không đeo kính thôi.

- Hóa ra là cậu bị cận.

- Thì đó. Không phải do tôi hậu đậu đâu.