Cậu Bẻ Cong Tôi Rồi (Phần 2)

Chương 49: Liệu có phải tình cảm đã nguội lạnh?




Trình Nhất Lâm không cả dám tin vào mắt mình nữa, "ngày yêu đầu"...có lẽ nào, điều mà cậu luôn nghi ngờ bấy lâu nay lại là sự thực?...

Cậu tức giận nhưng không nỡ phá giấc ngủ của con bé, chỉ nhẹ nhàng tách nó ra rồi nằm vắt tay lên trán trằn trọc...

Vậy là Hứa Hạ Nhi bắt cá hai tay? Hay có thể, tình cảm nó dành cho cậu chỉ là trò đùa bởi cả hai đều là con gái, tên nhóc đó xuất hiện chưa được lâu đã chiếm được trái tim của Hạ Nhi? Nếu nó đã có tình cảm với thằng nhóc đó, vậy tại sao còn luôn mồm nói yêu cậu? Khó khăn lắm cậu mới nhận được tình yêu từ Hạ Nhi, không lẽ lại thua một tên nhóc mới quen được có mấy tháng hay sao?

Ánh mắt cậu nhìn sang nó, ánh mắt ấy đanh lại, nhìn về phía nó chỉ toàn thấy được sự lừa dối, hai chữ "dối trá" cứ liên tục xuất hiện trong đầu Nhất Lâm khi cậu nhìn con bé. Tại sao một đứa con gái mà cậu luôn tin tưởng nay lại đem đến cho cậu cảm giác như thế này?


Cậu càng không thể ngờ hơn, Hàn Mộc Dương cũng theo đuổi nó ngần ấy năm trời, cả cậu, cũng không thể bằng được tên nhóc idol ấy. Cậu vốn tưởng Hạ Nhi là kẻ không bị vẻ đẹp trai lạnh lùng soái khí của mấy tên con trai như vậy đánh gục, vậy mà mấy lần thấy hai người ở cạnh nhau đã sớm nghi rồi, ai ngờ nó trở thành hiện thực sớm đến như vậy...

Tim cậu nhói lên từng đợt, sao có cảm giác giống như bị phản bội thế này?...

.............

Trình Nhất Lâm sáng ra giả vờ ngủ say khi mà con bé thức giấc, cậu không muốn đối mặt với nó lúc này chút nào. Hạ Nhi nhanh chóng sửa soạn rồi ra khỏi nhà thật nhanh, nghe tiếng đóng cửa cái "ầm", cậu mới từ từ ngồi dậy, cầm cái điện thoại lên và dứt khoát xoá ngay cái hình nền hiện tại, xong lại hạ máy xuống giường thật mạnh tay rồi hậm hực rời giường đi ra ngoài phòng khách.


.........

Hạ Dực đứng canh nồi thuốc ở trong bếp, bao lời nói biện minh của chị mình hôm trước chợt ùa về, cậu đờ đẫn ra một lúc, tự hỏi rằng nếu hai người đó mà có yêu nhau thật, vậy mẹ mà biết thì sẽ ra sao đây?...

Đang chìm trong một đống suy nghĩ trăn trở thì có tiếng mở cửa, Hạ Dực tắt bếp rồi chạy ra ngoài, thường ngày giấc này cô hàng xóm hay sang cho đồ ăn gì đó nên câu tưởng, lại chạy ra nói to:

"Cô Trương ạ!!?"

Rồi bàn chân cậu chợt khựng lại khi trông thấy một bóng dáng thanh niên cao lớn đang đứng trước mặt mình, bên cạnh là chị cậu đang cởi giày rồi sẵng giọng:

"Thấy chị mày về mà không chào hả!!??"

Hạ Dực vẫn đờ đẫn cả người, lẳng lặng cúi người nhẹ một cái ra hiệu chào. Đúng lúc ấy giọng bà mẹ nó từ đâu vang lên:

"Tiểu Nhi về đấy hả con???!! Ối! Cậu thanh niên nào đây???"


Hạ Nhi vui vẻ khoác tay Vương Khiết rồi cười híp cả mắt lại, anh bị bất ngờ đến mức đơ cả mặt ra, tuy diễn xuất khá tốt mà giờ lại cứng đờ ra không biết nên làm gì.

"Từ từ rồi con giới thiệu cho, giờ phải để anh ấy vào nhà đã chứ mẹ!"

Nó kéo anh vào nhà, đẩy nhẹ anh ngồi xuống ghế rồi lay lay tay Hạ Dực:

"Em trai cưng! Có gì ăn mang ra đây coi nào!!"

Bà thấy xấu hổ thay, khẽ nháy mắt nhắc nhở nhẹ con gái mình:

"Con bé này...con gái con đứa mà ăn với chả nói..."

Con bé diễn xuất một cách quá đắm chìm và có phần hơi lố lăng, nó ôm lấy tay Vương Khiết, đầu dựa vào vai anh rồi cười tươi đáp lại mẹ:

"Có sao đâu mẹ, đây là bạn trai con, con như nào anh í lại chả rõ lắm rồi còn ngại gì nữa ạ!"

Nói đoạn, nó ngước lên nhìn anh rồi chớp chớp mắt hỏi:

"Phải không anh??"
Vương Khiết bắt đầu vào luồng tuy là vẫn thấy ngại ngại, anh cũng gật nhẹ rồi đưa tay xoa đầu nó dịu dàng, giọng ấm áp khác hẳn mọi ngày:

"Dạ đúng rồi ạ, không sao đâu bác, con gái bác như vậy mới đáng yêu đó ạ."

Mẹ nó còn chưa hết shock, mồm cứ hiện chữ O nãy giờ không khép lại được, thằng em cũng thế, mắt cứ tròn lên nhìn hai người tình cảm. Bà nhìn kĩ anh hồi lâu rồi gặng hỏi lại lần nữa:

"Cháu...cháu là bạn trai của con bé nhà bác sao??"

Hạ Nhi vội chen ngang:

"He he...tại anh ấy bận nên hôm nay con mới đưa về ra mắt mẹ được..."

Bà định mắng vì nó không nói trước lời nào với mình, nhưng quả bạn trai ôn nhu này bỗng dưng cười trừ dịu dàng một cái rồi cái giọng trầm ấm lên tiếng:

"Dạ cháu xin lỗi...cũng tại cháu bận quá nên Hạ Nhi muốn đưa cháu về ra mắt bác cũng không được..."
Bà khỏi phải nói nữa là vui lắm, vui đến mức chỉ còn biết cười cười gật gật rồi hỏi tới tấp:

"Vậy hai đứa quen nhau được bao lâu rồi??!!"

Chẳng ai ngờ đến câu hỏi này cơ, hai đứa chợt đần ra vài giây đợi người kia nói để đỡ đồng thanh bị khác ngày thì bà lại thắc mắc hỏi. Rồi Hạ Nhi đợi anh nói thì anh lại im lặng đợi nó nói, mãi không thấy nửa kia phản hồi thì cả hai lên tiếng:

"Dạ 1 năm ạ!"/ "Dạ một năm ạ!"

Hai đứa vừa dứt lời thì quay sang nhìn nhau ngạc nhiên, Vương Khiết hì khuôn mặt lại càng đỏ hơn nữa. May thay là đồng thanh lại trùng khớp, chứ không thì vỡ lở...

Bà thấy vậy thì trách yêu con bé, ánh mắt dịu dàng nhìn hai đứa:

"Thế mà không kể cho mẹ nghe tí gì cả...bố sư cô."

Nó chỉ cười nhẹ rồi liếc sang nháy mắt với anh, ngay lập tức cái nháy mắt ấy xuyên trúng tim Vương Khiết khiến nó đập nhanh dữ dội. Anh ngại ngùng tránh ánh mắt ấy, bà thấy bầu không khí có chút ngượng ngịu thì đứng dậy đi vào bếp với con trai để hai đứa riêng tư.
Bên ngoài, Hạ Nhi thở phào nhẹ nhõm rồi lí nhí cầm lấy tay anh rối rít:

"Cảm ơn cứu tinh đời tôi!!! Ơn này tôi sẽ không quên đâu!"

Anh cố rút tay ra khỏi rồi ra vẻ lạnh nhạt:

"Mẹ cô đi rồi, không cần nắm chân nắm tay gì nữa đâu."

"Xin lỗi...tại tôi quen tay...à nếu cậu muốn tôi trả công như nào thì cứ nói nhé!! Trong vụ này công lao của cậu to lớn lắm đó!!!"

Vương Khiết ra cái vẻ lạnh nhạt không thèm dù trong bụng reo thầm suиɠ sướиɠ:

"Không cần."

Hạ Nhi nản vì có nhiệt tình với anh cỡ nào thì anh vẫn lạnh như vậy. Vương Khiết nhìn quanh một vòng căn phòng tạm bợ, tự dưng nhớ đến cái tổ ấm của mình với hai đứa trẻ...

Mẹ nó cưng anh như thể muốn nhanh nhanh hốt anh về làm rể luôn rồi, sự ấm áp của mẹ nó khiến Vương Khiết thấy có gì đó thật gần gũi...có gì đó nghẹn ngào ở bên trong. Bà niềm nở với Vương Khiết vô cùng, trong bữa cơm, bà liên tục gắp thức ăn vào bát cho Vương Khiết, rồi ánh mắt hiền từ ấy nheo lại cười với anh. Có lúc, Vương Khiết cứ có cảm giác như mẹ mình đang ở ngay trước mặt vậy.
Hạ Nhi sáng giờ không thấy có tí động tĩnh như tin nhắn hay cuộc gọi nào từ Nhất Lâm thì cũng lấy làm lạ, tuy hôm qua còn né tránh cậu đến thế nhưng dù sao giờ cũng là đã có tình cảm, thậm chí là thừa nhận với cậu rồi nên cảm giác thiếu thốn không tả được. Nhìn cách mẹ mình quý mến Vương Khiết như vậy lại khiến nó nhớ về những lần Nhất Lâm gặp mẹ mình, bà cũng nở nụ cười chan hoà như thế. 

Con bé cứ thấp thỏm với cái điện thoại, cứ lôi ra lại cất vào túi áo mấy lần, cho đến khi bà lên tiếng hỏi:

"Tiểu Nhi! Ăn đi chứ lại còn loay hoay điện thoại gì mãi thế?!"

Con bé giật mình ngớ người ra rồi cười trừ, sau đó nó thấy Vương khiết nhìn mình, con bé lại đổi sắc thái nhanh chóng cười cười nói với mẹ và Vương Khiết bên cạnh mình:

"Ơ mọi người ăn tiếp đi chứ...sao lại nhìn con chằm chằm vậy?..."
Bỗng Vương Khiết mở miệng nhắc nhở nhẹ, giọng am trầm xuống:

"Tập trung vào ăn đi chứ, cất cái điện thoại đi."

Thực ra anh cũng chẳng muốn nhắc, nhưng ban nãy có liếc thấy sắc mặt con bé có gì đó mong ngóng khi nhìn vào điện thoại, một vài suy nghĩ loé lên trong anh, khiến anh thấy hơi khó chịu đành nhắc nó cất điện thoại.

Cái giọng lạnh nhạt đó ấy thế lại ăn điểm trong mắt mẹ nàng, bà thầm nghĩ thằng con rể này có vẻ nam tính và khá chững chạc, nghiêm chỉnh, có thể sẽ trị được cái tính bắng nhắng của con gái mình đây...

.....

Ở bên kia...

Trình Nhất Lâm thì ngồi nhà chán quá đành rời nhà quyết định lái xe đi lòng vòng cho giải toả. Đầu óc cậu cứ trĩu nặng, điện thoại thì tắt nguồn chẳng thèm ngó tới, lần đầu cậu cảm thấy giận con bé đó đến vậy...

Có gì đó bên trong như đổ vỡ khi mà cậu nghĩ đến việc Hạ Nhi sau lưng mình còn có người khác ở bên, nghĩ đến việc con bé lừa mình, nói yêu mình nhưng sau đó còn là câu nói dành cho một người khác nữa. Vì nó yêu cả Nhất Lâm lẫn một người con trai khác, rất có thể con bé sẽ trở lại đúng hướng, nó sẽ về lại đúng con đường của mình và sự sai lệch bấy lâu nay nó sẽ nhận thức ra, và rồi rời cậu mà đến với thứ tình yêu đúng đắn ấy. Trình Nhất Lâm không hề sợ rằng mình không thể giữ nổi con bé, cậu chỉ sợ tình cảm mà nó dành cho cậu thực ra chỉ là một tình cảm bạn bè thân thiết không hơn không kém, nhưng do là nó ngốc nên nghĩ nhầm thành đó là tình yêu. Vậy không phải là tình yêu cậu dành cho nó bấy lâu nay lại chỉ là một chiều thôi sao?...
Cậu có phần thất vọng...rốt cuộc thì Hạ Nhi vẫn chỉ là đứa ngốc mãi không chắc chắn được đâu mới là tình yêu của mình thôi đúng không?...

Xe cứ chạy thật chậm trong thành phố, mưa phùn làm ướt nhoè kính xe, tâm trạng cậu lại càng trùng xuống...

.....

Hạ Nhi cũng muốn tiễn Vương Khiết ra đến tận cổng khu trọ, nhưng khi vừa ra khỏi cửa và thấy mưa, con bé hốt hoảng quay sang nói:

"Ôi thôi chết mưa!! Hay cậu cứ ở đây thêm chút nữa rồi về?? Giờ vẫn còn sớm, đợi thêm vài phút nữa là tạnh ngay í mà..."

Hạ Nhi vừa dứt câu thì...

*ÀOOOOO*

Con bé cứng họng, Vương Khiết nhìn cái bản mặt đơ ra đấy mà không khỏi buồn cười, anh che tay cố giấu đi nét cười trên mặt mình. Hạ Nhi chán nản nhăn nhó nhìn ra ngoài trời mưa rồi ề à cái giọng ra nói với anh:

"Thôi cậu ở đây đợi tạnh mưa đi...chứ mưa to vậy mà để cậu về luôn tôi không nỡ..."
Mặt Vương Khiết vô thức phác lên nụ cười dịu dàng, anh nhìn nó rồi hỏi với giọng trêu đùa:

"Vậy nếu không tạnh thì tôi ở đây luôn được không?"

"Được chứ!! Cậu với Hạ Dực tầm cũng gần tuổi nhau, ngủ cùng nhau chắc có nhiều chuyện để nói lắm đó!"

"Nhưng nhà tôi còn hai đứa nhỏ, sao để tụi nó ở nhà một mình được?"

Hạ Nhi bắt đầu đa đầu nghĩ cách, cuối cùng thì vẫn là cách tiễn anh về tận nhà:

"Thế tôi tiễn cậu về tận nơi, đi!"

"Tôi tự đi được mà."

Hạ Nhi não chợt nhảy số, mắt nó sáng lên như bóng đèn vừa được bật:

"À! Không thì thế này đi! Cậu cứ ở đây, tối nay để tôi qua đó trông tụi nó cho!!"

"Sao để cô trông được chứ..."

"Sao đâu mà, tôi quý hai đứa nhóc đó như em ruột của mình ấy!!"

Con bé hồn nhiên trả lời, Vương Khiết mặt bỗng đỏ ửng lên, bỗng dưng thấy ấm lòng lạ thường. Anh bật cười, tay anh vô thức đưa lên xoa đầu con bé:
"Cảm ơn vì đã yêu quý chúng, nhưng mà chúng không có tôi ở bên cạnh là không chịu được. Thôi tôi tự về được, có gì tôi sẽ bắt cô trả công sau."

Hạ Nhi bỗng nhanh chóng gật đầu ngoan như một chú cún con, khiến ánh mắt anh trở nên dịu dàng trông thấy, đâu đó hiện lên những tia hạnh phúc...

Anh xuống cổng ra taxi đang đợi dưới nhà, con bé vẫn ở trên hành lang nhìn xuống vẫy tay kịch liệt chào tạm biệt anh, anh tự dưng không dám quay lại nhìn, vì nếu quay lại nhìn nó thì anh sợ trái tim mình sẽ trở nên khó bảo mất...

........

Hạ Nhi hết nhiệm vụ đem bạn trai về ra mắt mẹ thì lại ra trạm xe bus để về với cậu. Con bé cứ nghĩ đến chuyện hôm qua là da gà da vịt nổi hết lên, tay vô thức rờ lên xoa xoa tay mình để dịu bớt. Tay nó vô sượt qua dấu vết của cậu, nó hơi rát và rợn rợn, cảm tưởng như một lần nữa lại trải qua chuyện đó, cảm tưởng còn mới nguyên như ngày hôm qua.
Con bé về đến nhà, thấy nhà cửa vắng tanh thì có phần thấy hụt hẫng, cả ngày trời cậu đã không nhắn tin hỏi han gì nó rồi, giờ về nhà lại không thấy, liệu có nên gọi thử cho cậu?...

Hạ Nhi quyết định cầm điện thoại lên và gọi cho người ấy, trong lúc chờ bên kia bắt máy chẳng hiểu sao lại cảm thấy có phần nóng lòng khó tả...

Đầu bên kia mãi không thấy có tín hiệu gì, nó mấy lần gọi đều vậy thì thấy nản đành thôi. Con bé tiu ngỉu đi lấy hộp mì tôm ăn mà nuốt cũng chẳng thấy ngon lành gì, nhà cửa cứ im thin thít, thiếu hơi người đó quá rồi...

Tối muộn, Hạ Nhi vẫn nằm trên ghế sofa thấp thỏm đợi cậu về, muốn xin lỗi vì hôm qua đã lảng tránh cậu. Nhưng mà mấy tiếng cứ trôi qua, cho đến hơn 12 giờ Nhất Lâm mới vác cái xác vô hồn về tới nhà...

Con bé đang lờ đờ suýt ngủ gật, nghe tiếng cạch cửa thì bật ngay dậy, thấy Nhất Lâm thì chạy vội ra đứng chắn trước mặt, cái bản mặt nó hớn hở tươi tỉnh hẳn lên:
"Tôi đợi cậu về mãi đó!!! Về nhà không thấy cậu đâu chán muốn chết à!"

Nó vờ phụng phịu, nhưng lần này nó lại đón nhận một cái phản ứng khác vô cùng.

Cậu dùng tay gạt nó qua một bên rồi cứ vậy bước đi mà không nói gì, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi còn thở dài ngao ngán. Con bé cứ nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu, nó định mở miệng hỏi cậu sao thế thì cậu chắn ngang:

"Về phòng ngủ đi."

Giọng cậu nghe lạnh nhạt khác hẳn mọi lần, con bé khó hiểu chạy theo cậu vào tận phòng, hỏi lớn:

"Sao thế Lâm??? Cậu mệt à??!"

Nó còn chưa kịp chạm vào tay cậu, cậu đã kịp ngăn lại rồi gạt tay nó đi chỗ khác. Cậu còn không thèm nhìn nó lấy một cái, cứ vậy đuổi nó đi:

"Về phòng đi."

"Khôngggg tôi muốn ngủ với cậu cơ!!..."

Lần này đến chiêu ngọt ngào cũng không có tác dụng, Nhất Lâm vẫn cứ vậy, cậu gắt lên:
"Đã bảo là về phòng đi rồi mà!!"

Hạ Nhi xị mặt ra, cái mặt nó chảy dài quay người đi về phòng. Cậu liếc nhìn nó một cái rồi thở dài, tự nhủ bản thân mình đã làm rất đúng...

Hạ Nhi tự dưng thấy thiếu hơi người yêu thì khó ngủ thật, con bé cứ trằn trọc mãi, nhắn tin hỏi cậu mà cậu mặc kệ quăng điện thoại đi không thèm trả lời. Nó tủi tủi nằm buồn lôi điện thoại ra ngắm ảnh hai đứa, giờ mới nhận ra là cái nào cũng là cậu thể hiện tình cảm chứ không phải mình, có phải là do mình đã giữ mình quá rồi không?...

Bên kia thì ngủ say từ bao giờ, trong giấc mơ, người ấy thậm chí còn mơ thấy viễn cảnh xấu của mình và nó...