Cậu hơi nheo mắt, khó hiểu tại sao nó lại xưng hô với mình như thế:
"Sao cơ?"
Nó suy nghĩ cái gì đó rồi né né cậu, tay chỉ thẳng vào mặt cậu, rón rén lẩn dần đi:
"Hi hi...em thực sự tối qua không có ý chạy trốn đâu ạ...chỉ là...em sợ anh nhìn ra em rồi mách với giám đốc. Hu hu không ngờ anh lại nhận ra em rồi, xin anh đừng lôi cổ em lên phòng giám đốc có được không?" Hạ Nhi chắp tay năn nỉ, cậu thật sự không hiểu những lời nó nói là như nào nữa. Cậu tiến đến gần, cầm lấy hai bên vai nó, cúi mặt xuống nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy kia, cậu trầm giọng:
"Tôi khác đến vậy sao? Khác tới nỗi cậu không thể nhận ra người đã từng giả làm bạn trai của cậu à?"
Nó sợ hãi đẩy cậu ra khỏi mình, trừng mắt đe doạ:
"Này anh ơi, tôi không hề biết anh là ai nhưng nếu anh tuỳ tiện động vào người tôi như thế là tôi đánh đấy! Nhìn tôi giống loại con gái dễ dãi lắm hả??!!!!"
"Cậu không cần giả vờ như thế đâu, tại sao lại phải làm vậy chứ? Cậu ghét tôi đến thế cơ à?"
"Anh buồn cười ghê!! Say hả??"
"Say?"
"Anh say đúng không? Sao cứ bảo tôi giả vờ cái quái gì không biết, anh nói chuyện nghe như kiểu chúng ta quen nhau từ trước rồi ấy nhỉ?"
Chuyện này là sao? Tại sao nó lại nói chuyện như chưa từng quen thế?
Chợt có tiếng chân người vọng tới, con bé hốt hoảng giật người khỏi cậu rồi chạy đi lấy chổi với xô giả vờ đang chăm chỉ dọn dẹp. Thấy chị quản lý quay lại, cậu đau đầu đành kéo vội chị đi ra một góc để hỏi chuyện:
"Chị! Tên cậu ta là gì thế?!!"
"Ai?"
Cậu chỉ tay về phía con bé đang hì hục lau nhà, chị trả lời tỉnh bơ:
"Hạ Nhi. Hứa Hạ Nhi. Sao thế? Để ý con bé đấy rồi à??" Chị cười gian, cậu không bận tâm lại hỏi tiếp.
"Cậu ta có bị sao không?"
"Sao là sao? Hỏi vô duyên!"
"Chị trả lời đi!!!" Cậu nóng vội giục chị.
"À, hình như là bị mất trí nhớ tạm thời hay sao ấy. Chị ở cạnh chỗ trọ con bé thấy mẹ nó kể là mới bị vậy cách đây khoảng vài tháng ấy."
Bên trong cậu như đổ vỡ, mất trí nhớ hoàn toàn là sao chứ? Cậu đã vui sướng biết nhường nào khi gặp lại nó, vậy mà nó lại mất trí nhớ là sao?
"Nhưng mà sao thế? Sao cưng quan tâm con bé đấy thế hả?"
"Không có gì, chị vào lấy tiền đi không cậu ta giận đấy!."
"Sao biết??? Nãy giờ nghe lỏm hả?!!!" Chị vẫn giữ nụ cười nham hiểm ấy, Nhất Lâm xấu hổ phẩy tay xua xua:
"Haiz cái thằng...nhìn công tử bột vậy mà có sở thích kì lạ ghê." Chị lắc đầu cười tủm đi về phía nó.
............
Trong phòng của giám đốc...
Trình tổng đang ngồi vắt chân đọc báo thì cô con gái mở cửa bước vào lao tới bàn làm việc đối diện với ông, cậu dùng ánh mắt nghiêm trọng nhìn bố mình khiến ông hốt hoảng lo lắng, đang đọc báo thì đành phải đặt xuống, hỏi han con:
"Sao thế con gái?"
"Tại sao bố lại để cho Hạ Nhi làm mấy cái thứ việc quét dọn trong này hả?!!!!" Cậu lần đầu quát ông khiến ông giật mình không hiểu con mình bị gì nữa, ông nhìn thẳng vào mắt con gái cưng của mình:
"Sao Hạ Nhi lại làm trong này?"
"Bố đừng nói với con là bố không biết chuyện cậu ta làm trong này đi..."
"Ờ thì...lúc tuyển nhân viên quét dọn thì bố nhờ phó tổng Triệu tuyển dụng hộ, hôm ấy bố bận đi du lịch với mẹ con mà..."
Cậu giận dữ đập bàn gắt lên với ông, lần đầu thấy con gái giận dữ đến thế liền lấy làm lạ. Mà kể ra cũng như định mệnh thật, xa nhau ngần ấy năm mà cuối cùng cũng gặp lại nhau ở nơi này chứ, thấy con gái mình tức giận vì ông cho bạn nó làm công việc nặng nhọc thì thấy vui vui, Trình Nhất Lâm của ông giờ biết lo lắng cho người khác quá rồi.
"Quản lý cũ của con chuẩn bị nghỉ rồi, từ mai hãy để cậu ấy lên làm quản lý cho con đi!"
"Rồi rồi, con gái cưng của bố muốn gì mà chả được..."
Ông cười khẩy, khẽ gật đầu đồng ý, Trình Nhất Lâm nhanh chóng rời phòng tìm đến Hạ Nhi, cậu giật cái chổi khỏi tay nó rồi nói, ánh mắt phải nói là lâu lắm rồi mới giao nhau như thế này. Cậu đối mặt với nó, bao kỷ niệm xưa ùa về trong tiềm thức.
Hạ Nhi ngớ người, thấy cậu làm phiền việc mình đang dang dở thì mắng:
"Anh làm cái trò gì đấy?? Không thấy tôi đang bận làm việc à?!!"
Cậu dựng cái chổi ở tường rồi cầm tay nó lôi đi, Hạ Nhi vẫn quen thói cũ cứ theo sau luôn mồm hỏi cậu:
"Anh lôi tôi đi đâu thế hả?!!! Anh nghĩ tôi dễ dãi lắm đấy à? Anh rốt cuộc là có ý gì với tôi? Sao lại làm phiền trong lúc người ta đang làm việc thế hả???!!"
Cậu kéo nó vào phòng chụp hình để có thể riêng tư nói chuyện, trong phòng trống trải, Hạ Nhi ra vẻ đề phòng, hai tay đưa lên ôm vai:
"Anh định làm gì? Này nha tôi nói rồi nha, tôi không phải loại dễ dãi đâu, tôi còn phải để dành cái thân thể ngọc ngà này cho chồng tương lai của tôi đó!! Anh đừng hòng mà động vào!"
"Quả nhiên em vẫn ngốc nghếch như xưa, em vẫn không thay đổi so với cái ngày em còn là một cô bé 18, 19 đó."
"Nàyyyyy!!!! Tôi không đùa đâu đấy! Anh tránh xa ra điiiiii!!!"
"Con ngốc này, tôi mà giở trò với em được thì đã tốt."
"Từ mai cô không phải làm mấy cái công việc quét dọn đấy nữa đâu."
"Kể cũng hài, một đứa lười biếng bừa bộn như em mà có ngày lại đi làm mấy cái công việc như này cơ đấy."
Hạ Nhi ngỡ tưởng mình bị đuổi việc, cái mặt lại trưng ra vẻ mếu máo, nó bám lấy tay cậu vờ nức nở:
"Hu hu em thật đáng chết, dám to tiếng với người có thân phận cao quý như anh đây. Hức...em sai rồi ạ, em còn phải đi làm nuôi mẹ già và con nhỏ, à nhầm...em nhỏ. Xin anh đừng mách giám đốc đuổi việc em có được không?"
"Lại như xưa rồi con ngốc này, lại là cái vẻ mặt mếu máo này, tôi còn lạ gì em nữa."
Cậu thở dài, vờ tỏ ra chán nản trêu nó:
"Haiz...tôi có ý tốt đề bạt với giám đốc cho cô làm quản lý mới cho tôi vậy mà cô nỡ lòng nào to tiếng với tôi như thế. Buồn ghê chứ, đành phải tìm người quản lý khác hiền lành nhẹ nhàng hơn mới được."
Con bé giãy nảy, nghĩ kế để khỏi bị đuổi việc một lúc rồi hạ giọng, cố gắng nhỏ nhẹ hết sức. Nó vừa nói vừa sụt sịt gọi là: "Khổ nhục kế".
"Hức...là em không bình thường nên mới to gan dám lớn tiếng với anh...vậy mà anh lại để bụng. Hức, thôi được...hức...mai em sẽ đi kiếm công việc khác."
"Con bé này, vẫn cứ là em khiến tôi phải đầu hàng mà mềm lòng với em mà."
"Ai cho đi, tôi đã nói với giám đốc là chọn cô làm quản lý mới cho tôi rồi, tôi không muốn đề bạt người khác đâu, rách việc!"
Mắt nó sáng rực lên, đang từ khóc lóc giả khổ bỗng chuyển sang hớn hở nhanh chóng, nó nhìn cậu, cố hỏi lại lần nữa cho chắc ăn:
"Dạ anh nói sao cơ ạ? Em nghe không rõ!!"
Cậu cười nhạt, thực ra là không giấu nổi nụ cười của mình:
"Từ mai em là quản lý mới của anh, rõ chưa?"
"Dạ!!!!!! Đội ơn chúa!! Em đội ơn anh!!!!!"
Được xưng hô với nó như thế này thích thật đấy, thôi thì cậu sẽ nói dối nó cho đến khi nó nhớ lại hết mọi chuyện thì thôi. Cậu tự dưng lại muốn tham lam đôi chút, giờ có thể cứ để nó nghĩ rằng mình là con trai rồi từ đấy tiếp cận dần dần mà tỏ tình lại lần nữa có được không? Đã từ rất lâu rồi, cậu thật sự muốn ở bên cạnh nó như thể một người con trai đáng tin cậy để che chở, giờ nhân cơ hội nó đang không nhớ ra cậu là Nhất Lâm ngày ấy thì nên cứ để nó nghĩ mình là con trai rồi xưng hô đáng yêu như này chứ nhỉ? Nghe nó gọi thế mà cậu cứ cảm tưởng như giọng nói cô bé người yêu mình văng vẳng bên cạnh vậy.
Hạ Nhi sướng quá suýt quen thói cũ là ôm chầm lấy đối phương nhưng sau đó do nhớ lại tối qua người này nói đã có con rồi nên không dám ho he ôm ấp, sợ dây vào mấy vụ đánh ghen thì khổ.
....
Trình Nhất Lâm thì khỏi phải nói rồi, sướng điên sướng dại, sướng đến mức về nhà cứ cười tủm tỉm trên phòng không cả xuống ăn cơm. Mẹ cậu không thấy xuống ăn thì tự tay đem đồ ăn lên cho con gái, sẵn tiện hỏi nàng ta có gì mà vui đến vậy. Trình Nhất Lâm không ngại mà khoe:
"Mẹ ơi, mẹ còn nhớ bạn cùng phòng trọ với con ngày xưa chứ?"
Mẹ cậu ngẫm nghĩ một lúc:
"Tên Hạ Nhi đúng không nhỉ?"
"Đúng rồi!!! Từ mai Hạ Nhi sẽ là quản lý mới của con đấy!!!"
Bà mẹ thấy con gái mình hào hứng vậy nên chắc hai đứa phải thân thiết lắm, bà cũng vui lây, đặt đồ ăn xuống bàn rồi nhắc cậu:
"Thích nhé! Thôi giờ ăn đi, mẹ phải đi có chút việc, có gì mời Hạ Nhi đến đây chơi nhé!"
Cậu gật đầu lia lịa, hí hửng khôn cùng. Xong lòng tham chưa dừng ở đấy, cậu...thật tình vẫn muốn được ở bên Hạ Nhi giống như 5 năm về trước. Muốn cùng nó thức dậy, cùng nó ăn sáng và quan trọng là...cậu muốn ngắm nhìn khuôn mặt ấy mỗi khi nhắm nghiền say ngủ.
Hạ Nhi chẳng khác xưa là bao trừ mái tóc đã được cắt ngang vai, trông có khi còn trẻ hơn xưa rất nhiều. Nhưng hoàn cảnh của nó lúc này...thâth sự đáng thương đến vậy sao?
Trình Nhất Lâm không chần chừ, vội vàng lái xe thật nhanh đến công ty tìm gặp nó hỏi chuyện.
Trời tối, Hạ Nhi vẫn quen việc là đi thu dọn đống chiến trường ở mấy phòng chụp tuy là đã hết thời làm lai công, đang đau lưng cúi gập mấy lần để nhặt rác thì có tiếng bước chân người đi tới. Nó đứng dậy, tay vòng ra sau đấm đấm vào lưng như mấy bà già, mắt hơi nheo lại.
Trình Nhất Lâm đi ngang qua thấy có người liền lùi lại, thấy nó đang nhìn mình chằn chằm thì bước tới, cậu trách:
"Sao lại phải dọn? Không phải anh đã nói là em không cần làm mấy việc này nữa sao? Em là quản lý của anh cơ mà!"
Con bé ngớ người vài giây, sau đó "Ồ" lên khi nhận thức được"
"Hì hì...quên béng mất...ơ nhưng mà, từ mai em mới phải làm cơ mà."
"Thôi! Bây giờ luôn đi!! Em bây giờ theo anh đến chỗ ở mới!"
Con bé mặt ngơ ngác, "chỗ ở mới" là sao? Nó gãi gãi đầu:
"Ơ...sao lại chỗ ở mới ạ?"
"Em là quản lý của anh đúng không? Vậy em phải ở bên cạnh anh chứ?"
Con bé không biết gì về cái việc này lắm, bản thân chưa từng nghĩ đến việc làm quản lý bao giờ, chỉ thấy là việc này nhận được lương nhiều hơn cái công việc quét dọn kia nên nhận lẹ. Hạ Nhi ậm ờ mà không để ý rằng nó đang biết người này dưới thân phận là một người đàn ông, đáng lý ra nó nên cảnh giác chứ, đằng này lại:
"Vậy tức là em sẽ ở nhà anh ạ? Có giống như làm osin cho anh không?"
"Đúng là con bé ngốc, tại sao lại không cảnh giác đi chứ. Một người đàn ông lạ rủ em đến nhà mà em chẳng mảy may chút hoài nghi sao?"
Hạ Nhi xem ra là không có chút khái niệm nào về cái ngành này.
"Sướng hơn làm osin nhiều, đến nhà anh rồi sẽ rõ!"
"Hạ Nhi ơi, em làm ơn dè chừng tôi một chút đi! Làm ơn hãy hoài nghi mà hỏi anh có ý đồ gì đi mà, em cứ ngây thơ ngu ngốc như này tôi sợ mất em quá em ạ!."
Cậu nghe tiếng nó lầm bầm gì đó, con bé che miệng cười khúc khích nghe có vẻ khoái:
"Hí hí, vậy là từ nay tối không phải ở lại cái nơi u ám này nữa."
Cậu lên tiếng thắc mắc làm con bé giật mình, mặt dửng dưng giả vờ như không hề có chuyện gì xảy ra:
"Cái gì? Sao tối nào em cũng ở lại đây?"
Nó nhe răng cười nham nhở, lắc lắc đầu tỏ ý bí mật không nói, cậu càng được nước tò mò hơn, cậu gắt:
"Mau nói nhanh không tôi mách giám đốc!"
Cậu toan quay người đi ra ngoài, doạ mách, nó hoảng sợ níu cậu lại, mặt mếu máo:
"Ôi anh ơi, anh mà mách giám đốc là chết em đấy!! Tại chỗ nhà trọ của em buổi tối nó vắng tanh, hơn nữa an ninh lại không được tốt, em buộc phải làm trái quy định ngủ lại đây thôi...em cũng không vào viện được vì em trai em nhất quyết đuổi em về để nó ở lại qua đêm trông mẹ...hu hu anh nỡ lòng nào..."
"Cô gái của tôi, tại sao trong 5 năm qua em lại phải chịu khổ đến như thế?"
Cậu thấy cổ họng đắng lại, tim cũng thắt lại đau nhói, nó thực sự túng quẫn tới nỗi dù sợ ở một mình mà vẫn cố gắng chịu đựng ở lại đây qua đêm sao? Nếu như cậu ngày ấy, không để mọi người biết được cậu yêu Hạ Nhi, không yêu chiều nó quá để Lập Hạ phải ghen đi nói chuyện cậu là con gái với Hạ Dực thì Hạ Nhi của cậu đã đâu phải chịu đựng cái hoàn cảnh này.
Cái ngày cậu ở đã Mỹ được hai tuần, nhiều lần vô thức ngồi xem lại ảnh nó rồi lại nhớ, rồi lại vô tình vào xem lại tin nhắn giữa hai đứa ngày nào thì bỗng thấy có tin nhắn chưa đọc. Tin nhắn được gửi là Thất Thất, cô kể cho cậu biết bao nhiêu chuyện từ việc Hạ Nhi sau nụ hôn của cậu liền khóc lóc chạy bộ đến nhà mình, rồi Hạ Nhi buồn như nào khi mà thấy cậu không cầm tay nó nữa mà cầm tay chị Lập Hạ, rồi người ấy tủi thân ra sao khi cậu làm lơ mình. Cuối cùng, cô kể cậu nghe về chuyện điều tra ra được tin nhắn của Lập Hạ gửi cho Hạ Dực khi Hạ Nhi cầm nhầm điện thoại của em trai mình...tất cả mọi chuyện, có lẽ đều là do cậu mà ra...việc người ấy phải sống trong cái cảnh này chắc hẳn cũng tại ở cậu.
Bây giờ, cái cậu nên làm có lẽ là bù đắp cho nó nhỉ?
Chợt nghĩ đến người con trai năm ấy tỏ tình rồi hôn nó dưới ánh đèn công viên, cảnh tượng khiến cậu đau buồn buộc phải quyết định đi Mỹ thật nhanh chóng, người khiến cậu trước ngày đi vẫn cố trốn tránh đứng trước cổng trường nhìn nó một lần nữa rồi mới chịu rời đi...người con trai ấy không biết giờ ra sao rồi...
"Vậy bạn trai em đâu? Sao em không gọi bạn trai đến đón cho đỡ sợ?"
"Aishhh em làm gì có chứ!" Nó phẩy tay.
Chẳng lẽ là do mất trí nhớ tạm thời nên quên luôn cả Hàn Mộc Dương sao?
"Mà anh hỏi thế làm gì? Có vợ con rồi thì đừng có tà lưa gái trẻ. Hứ!" Nó hất hàm, cậu phụt cười, hoá ra là vẫn còn nhớ ra rằng cậu có đứa con 5 tuổi cơ đấy, thật quá tin người. Cậu vẫn tiếp tục trêu:
"Vợ anh còn xinh đẹp hơn em gấp bội, anh tà lưa em làm gì?"
"Xí, bọn đàn ông bây giờ có vợ con rồi toàn đi nɠɵạı ŧìиɦ thôi, không thể tin tưởng được!! Anh đừng có khinh, em thế này thôi chứ đầy người thèm mà không được đấy nhé!!!!"
"Phải rồi, đến tôi còn bị em bẻ thẳng thành cong là đủ hiểu rồi đấy!" Cậu che miệng nín cười, con bé vẫn giữ cái vẻ mặt ngạo mạn tự hào của mình kia, chém gió đúng là sở trường của nó mà.
"Không sao, vợ con anh đang ở bên nước ngoài, anh với em quan hệ chỉ ở mức đồng nghiệp, quản lý với diễn viên, không sao cả!"
Hoá ra là Trình Hưng đã cho con gái mình dấn thân vào điện ảnh, đúng như hai đứa đã từng trêu nhau ngày xưa, khi mà cậu giả làm bạn trai nó thì y như thật mà.
"Oaaaa anh là diễn viên hả????" Nó ngạc nhiên há hốc miệng như con nít thấy những thứ mới lạ.
"Ừ, ngày xưa còn là người mẫu nữa cơ bé con ạ."
"Thật sao??? Uầy, tên anh là gì thế để tí em lên mạng xem!!!"
"Tôi nói tên ra thì liệu em có nhớ lại không?"
"Trình Nhất Lâm."
Cậu thấy nó suy ngẫm một hồi, tay vuốt cằm ra vẻ như mấy ông già đang vuốt râu ngẫm nghĩ. Rồi con bé thốt lên một câu khiến cậu nản luôn:
"Ồ!!! Để em về xem!"
"Quả nhiên là em không thể nhớ nổi. Thôi như vậy cũng tốt, tôi sẽ dùng danh tính này để được ở bên em vậy."
"Được rồi, giờ thì đi theo anh, anh dẫn em đến chỗ ở mới."
Hạ Nhi hào hứng hớn hở vâng lời như con cún con.
Cậu mở cửa để con bé ngồi vào trong xe, ngồi ghế cạnh mình rồi đi vòng để vào trong, cậu nhướn người qua thắt dây an toàn cho nó. Những kí ức về những tháng này gần kề nhau lại ùa về, giờ đây lại được gần sát bên nó y như là đang nằm mơ vậy. Cậu nghe rõ cả nhịp thở của Hạ Nhi, bỗng mặt cậu đỏ lên, người nóng rực, tự động thao tác nhanh chóng với cái dây an toàn để rời mình ra kẻo lại khiến nó sợ hãi thì chết, dù gì cũng là đang tiếp cận nó dưới danh nghĩa là đàn ông cơ mà. Bao ngày tháng qua, cậu lúc nào cũng nhớ đến mùi hương trên người nó, nhớ đến mức nay vừa sáp lại gần đã không muốn tách xa người ra chỉ vì mùi hương trên cơ thể nó quá câu dẫn cậu, chủ cần phảng phất chút thôi là có khi đã khiến cậu nổi lên chút du͙ƈ vọиɠ rồi.
Hạ Nhi thích thú với hạt mưa tí tách rơi hắt vào kính cửa, ngốc nghếch đưa tay lên lau lau mặc dù đang ngồi trong xe mưa không thể hắt vào. Nó thấy mình hành động ngớ ngẩn bèn rụt rụt lại, mắt liếc qua xem cậu có đang để ý không, xong thấy cậu vẫn đang tập trung lái xe thì thở phào nhẹ nhõm.
"Em hành động như thể chưa bao giờ trải qua chút sóng gió nào vậy, lúc nào cũng ngốc như một đứa trẻ thế sao? Chúng ta đều đã 24 rồi, tôi thì rất hay suy nghĩ về nhiều thứ đến đau cả đầu mà sao em vẫn luôn lạc quan, hồn nhiên như thế? Hành động ngớ ngẩn y như xưa vậy? Quả nhiên em vẫn chỉ là Hạ Nhi ngốc của tôi năm nào mà thôi."
Ngẫm lại thì đúng cậu chỉ có thể có những ảo giác về nó khi ở cạnh nó thôi chứ không phải là ở cạnh ai khác, hình bóng ấy, giọng nói ấy rồi ngay cả tiếng nhai snack nhồm nhoàm từ khi nào đã in sâu trong tâm trí cậu để rồi khi đứng trước mối nghi ngờ rằng người con gái đó là nó, ngay lập tức những điều đáng yêu ấy lại ùa về.
Khi yêu... bỗng dưng cả thế giới chỉ nhỏ bé nằm gọn ở duy nhất một người.