Cậu Bẻ Cong Tôi Rồi (Phần 1)

Chương 79: Liệu có phải là em?




Sáng hôm sau, chị quản lý đến công ty với một tin vui báo cho mọi người, vừa thấy Trình Nhất Lâm, chị liền vẫy tay gọi lại, nói lớn:

"Mọi người ơiiii!! Tin vui tin vui!!!"

Ai nấy đang làm việc liền dừng tay lại, ánh mắt chú ý đến chị quản lý kia. Gương mặt chị rạng rỡ khoe với mọi người:

"Mọi người ơi, hôm qua Tiêu Dĩnh này đến bệnh viện siêu âm rồi, là hoàng tử đó nhé!"

Bao người xung quanh trầm trồ bàn tán, ai ai cũng ồ lên:

"Oaaaaa, chúc mừng nha!! Nhất chị rồi đó!!" Một cô nhân vân đứng gần đấy bật ngón cái về phía chị. Cậu đứng cạnh cũng tự mỉm cười theo, tay lay lay chị:

"Vậy chị phải nghỉ một thời gian sao? Em với chị mới quen nhau mà đã phải tạm chia tay rồi, không biết người quản lý mới có vui tính được như chị không nữa..."

Chị vỗ vào vai cậu, nháy mắt:


"Ôi dào lo gì, kiểu gì Trình tổng chả đem đến cho cưng một cô quản lý đẹp hơn bà béo đây ấy chứ!"

Cậu gượng cười, chị quản lý rời khỏi chỗ đó rồi ngó nghiêng tìm kiếm ai đó, thấy vậy cậu liền hỏi:

"Chị tìm gì thế?"

"Cưng có thấy con bé lao công đâu không? Muốn gặp để khoe phát mà chẳng thấy."

""Con bé"?? Người lao công đó trẻ lắm hả chị?" Cậu hay thấy rằng những người lao công thì thường tầm khoảng 30 hoặc ngoài 30 tuổi, vậy mà hoá ra lại nhỏ đến mức chị quản lý phải gọi là con bé nữa cơ.

"Ừ, bằng tuổi em. Khổ, hoàn cảnh khó khăn phải vào đây làm mấy việc dọn dẹp đấy, chị thương nó lắm." Chị thở dài, cậu bỗng nhớ lại buổi tối hôm qua, hoá ra người sợ ma rồi ở lại trong công ty là con bé lao công đó sao? Tự dưng có chút cảm thấy tò mò về con bé đấy, cậu hỏi:


"Dáng người trông như thế nào vậy chị?"

"Aishhh cái thằng này, người như em mà lại có hứng thú với con bé lao công đấy à?" Chị huých tay vào người cậu, nháy mắt trêu chọc. Cậu tự dưng đỏ mặt mà không hiểu lí do, chị rời khỏi để đi tìm nó, cậu chẳng hiểu sao lại lén lút đi theo.

Chị mở cửa bước vào cái phòng chuyên để những vật dụng bỏ đi hay còn được gọi là cái kho đựng đồ của công ty ấy, vừa thấy nó bèn chẹp miệng:

"Aish cái con bé này, chị tìm mày nãy giờ để báo cho mày tin vui mà không thấy mày đâu cả, mày làm gì mà chui rúc trong này thế?!!"

Giọng nói ấy vang lên, một lần nữa khiến tim cậu vô thức đập thình thịch, không hiểu sao nghe giọng thôi mà mặt lại cảm thấy ấm nóng, chẳng lẽ lại có ý với cái con bé lao công?

"À mẹ em vừa gọi, mẹ bảo chủ trọ đang đòi tiền nhưng mà em lại chưa được nhận lương...không biết có bị người ta vứt đồ ra ngoài đường không nữa..."


"Gì chứ? Bà ta mà dám vứt đồ nhà em ra ngoài, chị đây nguyện khô máu sống chết với bà già đấy luôn!" Chị quản nóng tính đập bàn, con bé lấy tay quạt quạt cho chị ta hạ hoả:

"Em sợ thế chứ chắc gì người ta đã vứt. Mai em xin nhận lương sớm không biết có được không nhỉ?"

Chị lôi một cộp tiền trong túi xách ra giúi vào tay nó, thái độ quả quyết:

"Cầm lấy đi, cầm lấy trả viện phí cho mẹ luôn nữa này!"

Nó nhất quyết không nhận, ấn ấn cộp tiền lại vào tay chị, nó nhặng xị lên:

"Không!! Em không nhận đâu! Chị mà cứ bắt em nhận là em giận đấy!!!!"

"Con bé này buồn cười thật đấy! Chị em thân thiết thì giúp nhau thôi, sao khách sáo với chị thế?!!!"

"Chị cho em tiền đi xe bus về thì em nhận nhưng cái này tuyệt đối không được đâu!!"

Bỗng điện thoại chị quản lý đổ chuông, chị bắt máy rồi vội vã cầm lấy túi xách chạy ra ngoài. Chị để quên cộp tiền ở trên bàn, con bé hớt hải cầm lấy rồi chạy ra theo, chẳng may vừa mở cửa liền đâm sầm vào cái gì đó mềm mềm rồi ngã sóng soài.
Trình Nhất Lâm đứng hình toàn tập, hoàn toàn không còn tin vào mắt mình nữa...

Trước mặt cậu, người con gái mà cậu luôn luôn thương nhớ rồi lưu giữ hình bóng nó trong tim, nay lại xuất hiện trớ trêu như này...

Linh tính cậu quả thật không thể đùa được, đúng là chỉ có mình nó mới khiến mặt cậu đỏ bừng nóng ran, tim cậu đập thình thịch như vậy. Kể cả khi mà chưa hề biết đó là nó, chẳng hiểu sao vẫn luôn luôn bị ảo giác rằng người con gái này có giọng nói và dáng người khiến cậu liên tưởng đến Hạ Nhi...

Cậu như chết lặng, cảm giác như thể mình đang không còn ở hiện thực nữa, xung quanh hoàn toàn chỉ là hư ảo mà thôi. Cậu nhìn nó chằm chằm, tim đập rồi người còn khẽ run lên như muốn bật khóc. Sau khi trở về rồi không hay biết tin tức gì về nơi ở của con bé, cậu đã có lúc cảm thấy tuyệt vọng đến không ngờ, thật chỉ mong có thể gặp nó trong mơ rồi nắm tay nó như ngày xưa ấy mà còn không thể, mong muốn nó tình cờ xuất hiện trước mặt mà nó cũng ảo không thể nào xảy ra. Giờ nó ở ngay trước mặt, kì thực chỉ dám nghĩ rằng mình đang mơ mộng. Cậu dùng ngón tay đâm mạnh vào lòng bàn tay mình đến mức bật máu, thấy đau mới biết đây là thật, cậu từ từ cất giọng khi con bé đang loay hoay đứng lên:
"Hạ...Hạ Nhi sao?"

Con bé ngước mắt lên nhìn cậu, nó cũng cứng họng như không thể nói nên lời, môi nó khẽ run lên, nó lùi người lại, vẻ mặt thật y chang cậu lúc này.

"Hạ Nhi...liệu có phải là em đó không? Hãy nói cho tôi biết rằng tôi không phải là đang mơ đi..."

Nó nhìn cậu chằm chằm, lí nhí mãi mới nói được một câu:

"Là...là anh à?"