Tối hôm ấy có một con lao công ngủ lại ở phòng nghỉ của công ty, vừa chén sạch mấy gói snack rồi cày hết một quyển truyện tranh, nó ngáp ngắn ngáp dài, cử động thật khẽ để không gây ra tiếng động. Nội quy trong công ty là không ai được ở lại qua đêm trong này trừ bảo vệ, hơn nữa nó sử dụng điện đóm phung phí lại càng không được phép. Nó rón rén ngó ra ngoài xem còn ai không thì mới yên tâm leo lên giường ngủ, đèn bật sáng vì chứng sợ ma vẫn chưa hết sau bao năm trời. Nó đeo tai nghe vào để có âm nhạc cho dễ ngủ hơn, hôm nay do em trai nó ở lại bệnh viện trông mẹ nên nó ngủ tạm chỗ này, khu nhà nó nó không dám về bởi trời tối đường vắng vẻ âm u, đành mặt dày làm trái quy định.
Trình Nhất Lâm để quên điện thoại trong phòng giám đốc nên quay lại lấy, lần đầu thấy mình bất cẩn thế này. Vừa đến trước cổng công ty thì nhìn lên trên tầng thấy có phòng nào đó đèn vẫn còn sáng, cậu nheo mắt lại nhìn hồi lâu rồi quyết định lên xem ai đang không chấp hành nội quy mà bố cậu đã đề đặt. Nhưng vừa bước ra khỏi thang máy của tầng có căn phòng ấy, đèn điện chợt phụt tắt, Trình Nhất Lâm nghĩ người trong phòng đó tắt điện vì nghe thấy tiếng bước chân của cậu nên vội lao tới thật nhanh xem người bên trong đó là ai. Vừa đến trước cửa phòng thì cánh cửa bật mở, đập trúng vào cậu, người trong phòng hét toán loạn lao ra. Cậu giật mình hốt hoảng, luôn miệng hỏi:
Đứa con gái đó vẫn hoảng loạn, nó quàng khăn che mặt khiến giọng nghẹt nghẹt, hở mỗi con mắt ra để nhìn mà xung quanh đen thui không thể thấy gì. Nghe có giọng người, nó lần mò theo cảm giác, giọng nghẹt lí nhí:
"Anh gì ơi...anh có điện thoại làm ơn soi hộ em bên trong phòng để em vào lấy điện thoại với...em sợ quá vứt luôn trong ấy rồi..."
Cậu nghiêm giọng lại:
"Thế ở đây làm gì? Có biết nội quy trong này là gì không?"
"Dạ...em biết...nhưng mà giờ em xin anh soi hộ em cái đèn để em lấy điện thoại với, còn chuyện này nếu anh muốn thì cứ mách đi không sao cả ạ..."
"Điện thoại tôi để quên trong văn phòng giờ mới tới lấy."
"Huhu...vậy anh cho em bám tạm vào tay áo anh được không ạ?...em sợ quá..."
Giọng nó đã run lẩy bẩy lại còn bịt mũi lại nghẹt nghẹt nữa, con bé bỏ khăn ra rồi nói lớn:
"Dạ! Anh cho em mượn tay áo ạ!!"
Giọng nói này khiến cậu nhớ đến ai đó...
Giọng nói ấy như thể khắc sâu vào tâm trí cậu rồi, nhưng sau đó chỉ trách mình chắc do yêu Hạ Nhi quá nên gặp cái gì cũng nhớ đến nó như vậy thôi.
Mà sao đứa con gái này cứ liên tục xưng hô với cậu là anh em lễ phép thế? Bộ giọng cậu giống mấy tên đàn ông lớn tuổi lắm à?
"Này! Sao xưng hô lễ phép thế?"
"Vì trong công ty này em bé nhất mà..."
"Bao nhiêu tuổi mà bé?"
"Dạ 24 ạ."
"Bằng tuổi mình sao? Không biết cô bạn đồng niên này làm chức vụ gì trong này nhỉ?...mà khoan, có nên hùa theo trêu tí cho vui không ta?" Cậu cười nham hiểm, chẳng hiểu sao lại nổi hứng trêu đứa con gái này, cậu đó cười khẩy, nói:
"Xuỳ, 24 sợ ma là chuyện bình thường..."
Chẳng hiểu sao Trình Nhất Lâm lại nghĩ đến cái vẻ mặt bĩu môi của Hạ Nhi, cậu nhớ đến lần trêu nó làm nó bĩu môi lẩm bẩm nói cậu này nọ. Cậu theo cảm giác tiến về phía cô bé đó rồi cười cợt nó:
"Sợ ma mà sao còn tắt đèn đi làm gì? Thấy ngu chưa?"
"Em đâu có tắt! Là mất điện mà, tự dưng bị mất điện đấy chứ!!"
Bỗng nó im một lúc rồi xoay người về phía mà theo cảm nhận là đang có người đứng cạnh, nó hí hửng:
"Ớ, anh đang đứng ngay đây phải không?"
"Đâu có, anh có đứng gần em đâu! Chắc cái mà em thấy là ma rồi..."
Người con gái này có phản xạ y hệt như Hạ Nhi của cậu, vừa doạ phát liền gắt gỏng um lên:
"Đừng có đùa như thế!!! Chẳng vui chút nào cả!!"
Cậu không trêu nữa vì không muốn mất nhiều thời gian với người này, cậu chạm vào người nó, con bé giật mình hét lên:
"MAAAAAAAA!!!!"
Cậu phải "Suỵt! Suỵt" mấy lần con bé mới im miệng, cậu khẽ gắt:
"Im nào, nhỡ bảo vệ lên đây thì sao?!"
"Ma vừa chạm vào người em, ma nó vừa mới chạm vào người em đấy!!" Nó hốt hoảng túm bừa vào người đứng cạnh, nó nắm đúng vào áo cậu khiến cậu lại ngốc nghếch mỉm cười vì nghĩ đến ai đó khi sợ cũng y như này.
Cậu muốn về nhà nhanh nên quyết không trêu nữa, đành thú nhận trấn an con bé:
"Khổ quá không phải!! Là tay anh, tay anh..."
"Thật á?!!"
"Ừ, khổ quá ma mẽo gì! Giọng em khéo ma nó nghe xong còn sợ chả dám chạy ra hù ấy chứ..." Cậu cố nín cười, người bên cạnh không biết thân biết phận đánh cậu một cái:
"Thôi đi!!! Mau mau mò đường đưa em vào trong lấy điện thoại với, em không muốn ở lại đây thêm chút nào nữa đâu!!"
"Hạ Nhi, là do tôi lậm em quá hay sao mà bị người ta đánh cũng nghĩ ngay đến em mà không bực bội thế này? Tôi chắc điên vì em rồi."
"Nào đi!" Cậu ra lệnh, tay mò mẫm xung quanh, đến khi mò đến chỗ cái giường, con bé mới khua tay loạn xạ vơ lấy cái điện thoại rồi bật đèn flash rọi xuống nền nhà để tìm đường ra mà không cả rọi xem người cứu mình là ai nữa. Trong cái ánh sáng yếu ớt từ chiếc điện thoại sắp hết pin, cậu thoáng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc mà cậu ngày đêm mong nhớ, chắc hẳn chỉ là do nhớ nó quá nên nhìn ai có vóc dáng như vậy liền nghĩ ngay đến nó thôi nhỉ?
Trình Nhất Lâm ở Mỹ 5 năm trời không bao giờ xoá được hình bóng nó trong tâm trí dù chỉ là một chút, nhiều khi đêm nằm nhớ lắm mà không làm được gì, lắm lúc còn buồn bã vì nhớ đến cảnh hai người họ hôn nhau dưới ánh đèn ấy. Cậu nghĩ, chắc có lẽ giờ này, Hạ Nhi và Hàn Mộc Dương đang hạnh phúc lắm nhỉ? Có khi tầm khoảng một hai năm nữa lại nhận được tin mời đến đám cưới hai người cho xem. Có những lần cậu lấy cớ về nhà vì nhớ nhà nhưng thực chất là muốn gặp nó để nhìn nó một chút cho đỡ nhớ thôi, nhưng cậu không thể, cứ hễ đứng dậy định đi gặp nó là lại như có gì đó níu cậu lại, cậu sợ sẽ không kiềm chế được mình sau bao ngày nhung nhớ người ấy nên không thể đi được. Giờ thì chỉ còn biết thầm hỏi rằng người đó giờ này sống tốt chứ? Có còn ăn uống lung tung như trước không? Có hay khóc nhè như trước nữa không và liệu có bao giờ nhớ đến cậu như cậu vẫn luôn nhớ đến nó? Đến giờ phút này, điều cậu mong nhất vẫn là có thể gặp lại nó dù chỉ là nhìn thoáng qua thôi cũng được. Đúng là nó đã khắc sâu vào tim cậu khiến cậu có làm mọi việc để trốn tránh rồi xoá bỏ nó ra khỏi đó thì vẫn không có tác dụng, cậu đã yêu nó nhiều quá rồi...
Chợt cô bé đó hướng ánh đèn lên trên một chút, trúng ánh mắt cậu khiến cậu chói mắt mà nhắm chặt lại, quát lớn:
"Làm trò gì vậy hả?!! Có biết làm vậy là sẽ bị hỏng mắt không?! Lớn rồi chơi "khôn" thế?!!!"
"Ơ em không biết, em xin lỗi ạ."
Xin lỗi cũng không thật lòng nữa, cái tính ghét ghê đấy.
Cậu giật lấy cái điện thoại từ tay nó rồi mắng, soi cái ánh đèn flash lên mặt nó:
"Đây tôi cho thử trải nghiệm xem khó chịu như nào!! Đùa..."
Trình Nhất Lâm khựng lại, chân hơi lùi ra sau, đang nói bỗng dừng ngay lại khiến con bé tò mò:
"Ơ, anh sao thế ạ?"
Người trước mặt cậu...liệu có phải?...
Cô bé đó vội giật lại cái điện thoại, lợi dụng sơ hở chạy vọt ra ngoài vì sợ bị cậu nhìn ra mặt mình rồi mách với giám đốc, mãi mới xin được việc, giờ bị đuổi có mà chết à?
Nó chạy ra khỏi thì có điện, cậu dáo dác lao ra nhìn xung quanh rồi gọi lớn:
"HẠ NHI!!!"
Đáp lại cậu là tiếng vang từ chính giọng nói của mình, cậu ngồi phịch xuống đất, tay đưa lên ôm đầu rồi vò mái tóc làm nó rối lên, cậu khẽ trách:
"Đồ ngốc, tại sao 5 năm trời rồi mà em vẫn cứ chạy lăng quăng trong tâm trí tôi thế này?...vừa rồi chắc do tôi vì nhớ em quá nên mới nhìn nhầm người ta ra em rồi...Hạ Nhi, vì em mà tôi sắp hoá điên rồi đấy!"
Cô bé kia sau khi trốn khỏi đó được thì suиɠ sướиɠ lắm, nhưng rồi nghĩ đến cảnh phải về khu nhà ấy, kì thực không dám bắt xe về...thôi thì ra bệnh viện rồi nằm trông mẹ cùng đứa em trai cho lành.
Nó ngồi trên xe, thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ:
"Phù, may thật đấy, tí nữa thì để cho hắn ta thấy mặt mình rồi...đời đúng không ai khôn bằng con này mà. Hí hí"
Cô bé cười nhăn nhở, nghĩ đến tên cao lớn vừa rồi trêu mình vụ ma quỷ thì thấy bực thật đấy, nói ma thì ai chẳng sợ, sao lại dám đi so sánh nó với con hắn ta kia chứ? Thật là...