Y như lời Nhất Lâm nói tối qua, sáng nay nó mới bừng mắt dậy đã ngửi thấy mùi cơm phảng phất. Nó nhìn bóng dáng hì hục tận tâm nấu từng món ăn mà nghĩ ngay đến mẹ ở nhà, trước khi lên đại học, bà cũng thường hay dậy sớm nấu đồ ăn sáng cho hai chị em chuẩn bị đến trường. Hạ Nhi lò dò ngồi dậy, cậu nói vọng ra, nó nghe như mẹ đang gọi nó:
"Dậy đánh răng rửa mặt đi, đồ ăn sắp xong rồi này."
Nó lóc cóc vừa đi vào nhà tắm vừa ngáp ngủ, cậu nhìn cái đầu tổ quạ kia mà chỉ biết cười, con gái con đứa thế bao giờ không...
Cậu để ngay ngắn bữa sáng dinh dưỡng lên bàn, bát đũa cũng ngay ngắn đợi nó, Hạ Nhi vừa ra thấy cơm liền ngán ngẩm, định bụng chỉ ăn mỗi cái ăn thì cậu mắng:
"Ăn cả cơm đi, đừng có ăn mỗi thức ăn không như thế chứ."
"Xuỳ, làm như mẹ mình không bằng." Nó lẩm bẩm càu nhàu, cậu cầm bát nó rồi lấy cơm thật đầy, ép như ép con:
"Aishhhh tôi ghét ăn cơm vào buổi sáng!!!"
"Ghét cũng phải ăn, không ăn thì lại đau bụng như hôm qua đấy, ăn đi!"
Hạ Nhi đành nghe lời cậu vì sợ cậu tức lên, nhưng mà công nhận đồ cậu nấu ngon quá làm nó ăn không ngừng luôn, vừa hết đã xới thêm đầy bát nữa, cậu chỉ biết lắc đầu cười.
Nhưng Hạ Nhi vẫn cố giữ khoảng cách với cậu, trong bữa ăn tuyệt đối hạn chế nói chuyện với cậu. Nhất Lâm chỉ biết ngồi nhìn con bé ăn ngon miệng, thôi thì thấy vậy là vui lắm rồi, ít ra còn có thể ngồi ăn chung...
Còn Trình Nhất Lâm...cậu có chút tham lam vẫn muốn được thân thiết với nó như mọi ngày, cậu còn tham lam hơn khi muốn gần nó hơn, nói chuyện tình cảm nhiều hơn xưa nữa. Nhất Lâm dọn dẹp sau khi xong bữa, trước khi đi học còn đặt vào túi áo nó một cái túi sưởi mini để giữ ấm cơ thể. Con bé ngại ngùng cứ cắm mặt mà đi, cậu bước nhanh theo nó, khẽ thò tay vào túi áo nó nắm lấy bàn tay bé nhỏ mũm mĩm ấy mà lôi ra, xoa xoa cho ấm dần. Tự hỏi Hạ Nhi máu lạnh đấy à, sao mà tay chân cứ lạnh ngắt mãi thế? Hôm nay trời lạnh lắm, đông mà, sắp đến giáng sinh nữa, liệu nó có thể đưa bàn tay mình cho cậu ủ ấm qua những ngày lạnh này mà không né tránh? Hạ Nhi thấy người ấm hơn nên cũng chịu để tay cho cậu nắm, nó cứ tủm tỉm nín cười:
Cậu ngạc nhiên quay sang nhìn nét mặt con bé, nó đang cười đúng không? Nó đang đỏ mặt có phải không?
Vậy...cậu có thể nói lên sự tham lam của mình lúc này chứ?
"Vậy hôm nào tôi cũng nắm nhé?"
Nó bỗng nhặng lên, xua xua tay trước mặt:
"Không!! Không được! Con gái mà làm vậy kì lắm..."
"Lạ à nha...Hạ Nhi mà tôi biết đây hả? Là Hạ Nhi luôn chủ động ôm ấp nắm tay tôi sao? Em lạ quá, em đang ngại đấy à? Bình thường hầu như em toàn là người chủ động đấy em ạ."
"Bình thường mình không làm vậy chắc?" Cậu cười gian, ý đồ muốn trêu con bé.
"Không phải...nhưng mà..."
"Ừm...sao?" Cậu cười mỗi lúc một đểu cáng hơn, hại nó tức quá đến quên cả ngại luôn.
"Haiz thật là..."bạn gái" ơi, đừng để lộ bộ mặt đó trước mặt tôi chứ, tôi đã tỏ tình với em rồi đấy, làm vậy em nghĩ tôi chịu nổi sao?"
Hạ Nhi thấy cậu chủ động nhiều hơn, đang ngồi trong giờ cũng nắm tay nó, đi trên đường cũng đường đột mà kéo nó sát lại mình, về nhà cũng tự dưng ôm chầm lấy Hạ Nhi khiến con bé giật mình đẩy người khỏi cậu. Cuối cùng cũng nên nói ra thôi, làm sao có thể để chuyện này mãi tiếp diễn như này chứ:
"Lâm này, từ giờ bớt bớt như vậy lại được không?...cậu không thấy bọn mình kì lắm à?..."
"Aaaaa con bé ngốc này...người ta tỏ tình với em rồi đó, người ta thích thì người ta có quyền chứ!!"
"Thế ý cậu là trước đây cậu cũng kì?"
"Không phải thế!!!!...mà là tôi thấy...cậu chủ động...tôi không quen..."
"Ồ, vậy ra em muốn chủ động làm những thứ đó với tôi hả?"
Cậu đột nhiên chuyển ánh mắt nghiêm túc lạ thường, cậu nhướn người đến khiến Hạ Nhi né sang một bên, cậu hỏi nhỏ:
"Cậu nghĩ về tôi như thế nào?"
"Cậu sao?..."
"Ừ..."
Thấy nó suy nghĩ hồi lâu, cậu càng mong chờ:
"Ừm...như kiểu...chị em tốt chăng?"
Trình Nhất Lâm muốn lấy búa đập đầu mình, ai muốn làm chị em tốt với nó chứ?
"Chị em tốt?" Cậu cắn răng cố kiềm chế.
"Phải...à...không hẳn...kiểu cậu chăm sóc tôi như một người chị gái chăm sóc đứa em nhỏ ấy. Cậu...rất hợp làm mẹ."
Lần này cậu nghe tiếng vỡ vụn đâu đây...
Đến chết mất thôi, nó tỏ ra ngại ngùng với cậu như thế mà chỉ là coi như chị em tốt à? Như vậy sao được chứ!!!?
"Aishh tôi chăm sóc cho em không phải như một người mẹ đâu!!! Sao em không nói rằng nhìn giống người yêu ấy!!!???"
"Sao thế?...tôi nói sai sao? Cậu không muốn làm mẹ hả?"
"Đồ ngốc, đồ đại ngốc, tôi muốn làm người yêu của em, bạn trai của em, làm chồng của em cơ!!!!!!!"
"Thật là..." Cậu gầm gừ, thanh âm lạnh cả sống lưng.
"Sao lại không muốn ta? Bọn trẻ con đáng yêu phết mà, dù tôi không biết cách trông và chăm sóc chúng..."
"Tôi mà là con trai xem, tôi bắt em làm mẹ của con tôi luôn rồi!"
Cậu nóng giận chống tay cái "uỳnh" vào tường, đăm chiêu trừng mắt nhìn nó khiến nó hoảng sợ giật cả mình, cậu trầm giọng:
"Vậy cậu đỏ mặt và ngại ngùng vì điều gì? Cậu để tôi phải ảo tưởng cái gì vậy hả?"
Hạ Nhi liệu có nên thành thật nói ra cảm xúc và suy nghĩ trong mình?...
"Cậu đáng ghét, chỉ tại cậu nói những lời đó mà tôi ra nông nỗi này...trước nay tôi có bao giờ như thế đâu cơ chứ..." Mắt nó bắt đầu rưng rưng nhưng lại khiến cậu hạnh phúc ngập tràn, vậy là cũng có để tâm đến lời cậu, suy nghĩ về lời thổ lộ tình cảm ấy và ngại vì nó. Đáng ghét thật đấy, Trình Nhất Lâm là đang dẫn con bé vào lối đi sai trái mà cậu mới vạch ra sao?
"Cậu để tâm sao?" Cậu kề môi sát tai nó, hơi ấm phả vào tai khiến nó lại đỏ mặt.
"Sao mà không để tâm được cơ chứ!!! Cậu tự dưng hôn tôi, nói yêu tôi rồi sau đó còn..."
Trình Nhất Lâm biết xấu hổ, ngay đoạn nhạy cảm liền hốt hoảng bịt miệng nó lại. Haiz...ai đời người như cậu mà lại có lúc nổi du͙ƈ vọиɠ lên rồi vuốt ve người nó thế chứ, đã vậy còn muốn nếm thử hương vị của con bé bằng lưỡi mình. Cậu...tự hỏi lòng rằng mình là dê cụ sao? Sao tự dưng có cảm giác tội lỗi đầy mình, cảm thấy như thể mình vừa động cái đôi bàn tay dơ bẩn vào thứ trong trắng kia chứ?
"Lúc đó là say...là say nên mới làm vậy mà!!...phải, nên đổ lỗi cho say thì hơn."
"Do rượu thôi, nặng quá thì ai chả thế..." Cậu ngại muốn độn thổ, con bé còn khó hiểu giương to con mắt ngây thơ to tròn lên nhìn cậu nữa chứ, lại muốn người ta thèm thuồng tiếp à?
"Vậy tức là...lời tỏ tình của cậu...chính là do say sao?"
Trình Nhất Lâm chỉ muốn vào mặt nó rằng nó là đồ ngốc, chỉ có ngốc như nó mới không nhạy bén mà thấy được sự thật lòng trong lời nói của cậu thôi. Bao công sức hôn hít rồi tỏ tình, giờ như công cốc.
Thôi cậu mệt, đầu óc giờ loạn xì ngậu cả lên rồi, mặt mũi nóng lên vì gần mặt nó quá lâu, Trình Nhất Lâm quyết định đánh trống lảng về giường ngủ.
Hạ Nhi ngồi đấy với một mớ suy nghĩ đau cả đầu, nét mặt nó có gì đó hơi buồn một chút, nó thở dài, khẽ liếc bóng dáng cao cao ấy trở về giường:
"Hoá ra tất cả chỉ là do say sao? Sao cậu ngốc thế? Uống say để rồi tỏ tình và hôn một người mà cậu không có tình cảm, cậu điên rồi!"
Nó đứng dậy về giường luôn, trước khi nằm xuống còn ngoái nhìn người ấy say ngủ, thầm trách:
"Tôi ghét cậu, tại sao tôi lại phải đau đầu vì suy nghĩ nhiều về cậu chỉ vì mấy lời nói rồi hành động ngớ ngẩn của cậu khi đang say chứ? Nụ hôn đầu của tôi cũng bị cậu say mà cướp mất, cậu còn khiến tôi phải suy nghĩ suốt hai ngày qua vì lời tỏ tình ấy trong khi trước đó Hàn Mộc Dương cũng tỏ tình, tôi lại chẳng hề hấn gì. Cậu đáng ghét lắm, cực kì đáng ghét..."
Sao nước mắt tự dưng lại rơi thế này, chỉ vì nụ hôn đầu bị cướp đi bởi một người không phải người mình yêu thôi, sao mà phải khổ tâm đến thế? Đôi môi này vốn để giữ cho người bạn trai yêu nó thật lòng, vậy tại sao lại bị lấy mất bởi một đứa con gái cơ chứ, thậm thí cậu ta còn chẳng biết cậu ta có tình cảm thật sự với mình hay không vì những lời đó chỉ là do say mới bộc phát. Nó nghĩ rằng để có thể loại bỏ được những suy nghĩ về buổi tối đó ra khỏi đầu mình, cách tốt nhất là phải nhanh kiếm bạn trai để chỉ có thể nghĩ tới mình người bạn trai đó mà thôi, trong đầu sẽ không còn Trình Nhất Lâm với nụ hôn và lời tỏ tình nữa.
"Bạn trai" sao? Kì thực vẫn muốn làm "bạn gái" của cậu...
Trình Nhất Lâm nằm cấu gối, mặt khó ở nhăn nhó nhìn chẳng ngầu chút nào, thi thoảng còn tự lấy tay tát nhẹ vào má mình nữa chứ:
"Mày ngu lắm Trình Nhất Lâm, tự dưng lờ đi không trả lời như vậy là có khi Hạ Nhi lại hiểu lầm đó!! Giờ có thể Hạ Nhi đang nghĩ rằng mày không hề yêu cậu ta thật lòng, tất cả chỉ là phát sinh từ rượu mà ra thôi. Aaaaaa bực quá mà!! Em ơiiii tôi khó nói quá...tôi muốn nói với em những lời đó là thật, tôi hôn em cũng là do kiềm chế quá lâu mà không cưỡng lại được bởi quá yêu em...mấy thứ tôi đã làm..đều xuất phát từ việc yêu em mà ra đấy Hạ Nhiiiiiii!!!!!"
Nghĩ thì dễ nhưng đâu có dám làm chứ, thôi thì...như cuộc tình nào chẳng cẩu huyết, cố lên!
Không gian đang im ắng, muốn ngủ cùng quá mà không biết có nên nói không, cậu lấy hết can đảm hết ngó nó lần này đến lần khác, thấy nó vẫn miệt mài đống ngôn lù vớ vẩn gì đấy thì cuối cùng cũng dám gọi:
"Này con lợn!"
Nó trừng mắt quay sang lườm cậu lạnh toát người, gằn giọng:
"Nói lại xem?"
"À Hạ Nhi ơi..."
Tự dưng đổi giọng ngọt xớt, nói xong mà tự thấy ngượng mồm, haiz...
"Gì?"
"Nếu giờ...tôi muốn ngủ chung như trước kia, liệu có được không?"
"Không!"
"Chắc dỗi vì bị gọi là "lợn" chứ gì? Em thật dễ đoán."
"Người gì đâu vừa xinh xắn đáng yêu lại vòng nào ra vòng nấy, thân hình mảnh mai bao nhiêu người để ý."
"Gớm, em bé bé xinh xinh mũm mĩm như bây giờ khéo có khi còn quyến rũ tôi hơn cái thể loại vòng nào ra vòng nấy kia ấy chứ."
"Cậu im đi, nịnh nọt vô ích!"
"Á à lạnh lùng gớm, nhưng mà lạnh với ai chứ với tôi thì không thành công đâu."
Cậu sử dụng cách trước kia, kệ không cần hỏi vẫn lao sang nằm, mặc kệ bị xua đuổi như đuổi tà:
"Khôngggggg!!!! Biến điiiii!!! Cậu về giường cậu mà nằm!!!!!!"
"Không thích, tôi muốn ôm cậu ngủ cơ."
"Cậu lại say đấy à? Quái, hôm nay cậu có uống rượu đâu?..."
"Ngốc, tôi say em đấy."
"Cậu ôm tôi ngủ thì được sao tôi thì không? Con gái với nhau..."
"Kệ cậu, một là nằm dịch dịch ra, hai là về giường, đừng có ôm ấp!!"
"Cô bé ơi, tôi nằm cạnh mà cấm tôi không được ôm ấp thì khác nào thấy mồi ngon ngay miệng mà phải nuốt nước bọt nhẫn nhịn không được thưởng thức. Tôi yêu em đấy em ạ, em cấm vậy cũng bằng thừa!"
Cậu nằm dịch lại gần hơn rồi gập laptop nó lại để ra bàn, con bé đang viết dở nên gắt um lên:
"Cậu điên à??!!!!! Tôi còn chưa lưu bản thảo đâu, cậu làm vậy là mất hết rồi đó!!!!!"
Cậu ôm lấy eo nó, mắt nhắm lại hưởng thụ, cười nham nhở như mấy tên chồng mới sáng ra đã níu không cho vợ dậy ấy. Hạ Nhi rưng rức trong lòng nhưng cũng may vì chưa viết nhiều lắm, nó lườm cậu rồi nằm xuống, dùng tay đánh bộp vào tay cậu một cái rõ đau.
Giá như mọi chuyện cứ mãi như thế này nhỉ? Không né tránh, không khó xử và chỉ có tràn ngập sự vui vẻ và tự nhiên giữa hai người. Cậu muốn nó ôm lắm nhưng con bé chắc vẫn để tâm nụ hôn của cậu, cũng phải, nụ hôn đầu mà, quan trọng với nó lắm chứ. Còn về phần cậu, sau một hời gian dài phải kìm nén đôi môi ấy mỗi khi có ý định cho đến ngày hôm đó được tận hưởng, cảm giác như kiểu bay vọt lên thiên đường vậy, đôi môi mềm mềm ngọt ngào ấy chỉ khiến người ta muốn hôn mãi thôi, cả làn da cùng với mùi hương trên cơ thể nó, tất cả đọng lại khiến cậu chắc chắn không bao giờ quên được.
Trình Nhất Lâm tội nghiệp lắm, dù không biết ngày sau sẽ ra sao nhưng giờ chỉ biết cứ tham lam mà chiếm lấy nó, tham lam muốn nó ngày càng phải gần gũi hơn với mình. Hạ Nhi thấy cậu cứ dụi đầu vào vai nó thì ngại ngùng hỏi:
"Lâm này...tôi muốn hỏi lại cậu câu này được không?..."
"Hỏi đi."
"Cậu...vậy cậu..cậu rốt cuộc là...yêu trai hay gái?..."
Lại là câu hỏi này, thôi thì bên nhau như lúc này cũng tốt, không thể trả lời rằng cậu yêu nó khi đang nằm ôm nó như thế này được, cậu phì cười:
"Cái đó quan trọng à?
"Quan trọng chứ! Vì nếu cậu yêu con gái thì cậu chính là đồng..."
"Thôi nào, yêu đương gì, tôi muốn bọn mình mãi như thế này có được không? Cậu không yêu ai cả và tôi cũng vậy." Cậu ngắt lời nó.
"Dù cho chỉ có mình tôi đơn phương yêu em cũng được, miễn chỉ cần em đừng yêu ai mà chỉ ở bên cạnh tôi là tôi hạnh phúc lắm rồi."
Trình Nhất Lâm quả thật ích kỉ, nhưng nếu trong cuộc tình này cậu mà không ích kỉ như thế thì liệu hai người sẽ ra sao chứ? Cậu không muốn thấy lại những ngày qua, những ngày muốn đắm chìm vào đôi mắt ấy cũng không được, muốn chạm vào người con gái ấy cũng không thể nốt. Con bé cũng xúc động bởi xưa nay chưa từng có người bạn thật sự cần nó đến thế, cảm thấy nó quan trọng đến thế thành ra rưng rưng suýt thì khóc rồi. Cậu thấy người nó khẽ run, đầu cậu tựa nơi vai nó mà thấy run rẩy lạ thường, cậu hỏi:
"Sao người cậu run thế?"
"Cậu mãi mãi làm bạn với tôi như thế này nhé! Chúng ta mãi mãi là bạn tốt như này, đừng bao giờ nói mấy lời như tối hôm đó có được không? Giữa chúng ta chỉ có tình bạn thôi, được chứ?"
Nó thút thít, tim cậu như muốn xé thành trăm mảnh, đến cuối cùng nó vẫn chỉ đơn thuần muốn là bạn, chỉ muốn bên cậu như một người bạn tốt. Tình cảm này cậu sớm muộn đã biết không thể có kết cục, chỉ là vì mù quáng mà cố đâm đầu vào thôi, từ giờ nên giữ tình đơn phương ấy trong lòng, tự hứa sẽ không động đến rượu rồi làm tổn thương con bé nữa. Cậu đau lắm, tim như bị thắt chặt ấy chứ, nói vậy là bị từ chối thẳng thừng rồi. Chừng nào muốn ở cạnh và thân thiết với Hạ Nhi thì chỉ nên tỏ ra như một người bạn tốt, bằng không cái cậu nhận lại được sẽ chỉ là sự ghét bỏ và tránh né của nó mà thôi. Tới lúc ấy, người thiệt thòi thật sự sau từng ấy thời gian là cậu, vừa không thể yêu thêm ai được lại vừa không được động vào nó. Thôi vậy...từ giờ trước mặt nó hãy nên cư xử như một người bạn, còn cái phần tình yêu kia, cậu sẽ cất giữ nó trong lòng...
Đơn phương là thế, dù rất thích, rất muốn bày tỏ nhưng bản thân không cho phép. Vì anh sợ rằng một mai hai ta sẽ không còn là bạn mà là người dưng. Bởi anh và em, như hai đường thẳng song song không một tia hy vọng.