Trình Nhất Lâm không đáp một lời, lúc này thứ cậu cần là nó chứ không phải bất cứ một lời nói nào từ nó hết. Cậu bước đến, ánh mắt lờ đờ ngắm nhìn người nó từ dưới lên trên làm nó có chút rùng mình lùi dần ra sau theo phản xạ. Chợt ý thức duy nhất của cậu lúc này là đôi môi kia xuất hiện, cậu nhào tới, hai tay ôm lấy mặt nó nâng lên, nhanh chóng cúi xuống, nghiêng đầu rồi ngậm lấy đôi môi ấy. Hạ Nhi tròn mắt lên nhìn, cậu mạnh bạo đưa lưỡi mình quét lưỡi nó, yêu nghiệt mút lấy đôi môi ngọt mềm mà cậu thèm muốn bao ngày qua. Cậu mở rộng môi mình rồi hôn người ấy thật mãnh liệt với những xoáy lưỡi lả lướt quanh lưỡi Hạ Nhi khiến nó thấy thật khó thở. Cậu cảm nhận nhịp từ nó, nhịp thở gấp gáp khiến cậu càng đê mê mà muốn nhấn chìm, Hạ Nhi chặn tay nơi ngực cậu cố gắng đẩy cậu ra lại càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ du͙ƈ vọиɠ ở cậu. Nó sợ hãi trào nước mắt, tại sao Nhất Lâm lại làm chuyện này với nó, cậu giờ không còn là cậu nữa rồi, nó không thể đoán được suy nghĩ gì đang hiện lên bên trong Nhất Lâm nữa. Cậu mút nhẹ môi của nó rồi kéo lại về phía mình, cắn nhẹ, sự ham muốn bấy lâu nay đến giờ đã được cảm nhận, đôi môi nó ngọt ngào và mềm mại vô cùng khiến cậu say đến choáng váng không điều khiển nổi bản thân mình nữa. Nhất Lâm lại cảm nhận được cả tiếng tim mình, nó vẫn còn tỉnh táo để đập liên hồi kia đấy, nó làm cảm xúc cậu mãnh liệt hơn, cơ thể nóng rực lên rạo rực ham muốn. Hạ Nhi bị hôn đến như sắp ngạt thở, nó hoảng loạn dùng hết sức đẩy mạnh khiến cậu ngã lùi ra sau, tránh xa khỏi mình. Nó nhìn cậu với ánh mắt chứa đấy sự khinh bỉ và ghê tởm, ánh mắt xa lạ ấy khiến tim cậu đau vì bóp nghẹt tim cậu, nó nghĩ Nhất Lâm điên rồi, nó nghẹn giọng khóc lóc trước mặt cậu rồi chạy đi mất. Trình Nhất Lâm đưa tay lên rờ môi mình, cho cảnh tượng vừa rồi tua lại trong đầu như một thước phim, cậu tát nhẹ vào mặt cho tỉnh...lần này...có lẽ là chấm dứt thật rồi...
Nó bấm chuông, lại thấy Thất Thất chạy một mạch từ trên phòng xuống để mở cửa. Vừa thấy gương mặt giàn giụa nước mắt của con bé, Thất Thất dồn dập hỏi vì lo:
"Mày sao thế này??? Lại cãi nhau gì với Lục Niên đấy à?!! Mau nói tao nghe đi!!!" Cô lay lay vai nó càng khiến nó oà lên khóc to hơn, may thay bố mẹ Thất Thất đi vắng, cô dìu nó lên phòng, lo cho con bé vì thấy nó buồn đến mức này. Cô ấn nó ngồi xuống giường rồi ngồi ngay cạnh bên, từ từ hỏi:
"Kể tao nghe nào, sao lại khóc?"
"Cậu...cậu ấy..hôn tao..."
Thất Thất bàng hoàng, được người yêu hôn đáng ra phải vui chứ. Chợt cô nảy ra ý nghĩ đen tối gì đó, hốt hoảng hỏi giục Hạ Nhi:
"Sau đó cậu ta làm gì mày đúng không??!!! Cậu ta làm mày đau đúng không???!"
"Không..."
"Thế sao lại khóc ghê thế? Hay do cảm động quá vì nụ hôn đầu?...."
Biểu hiện của Thất Thấy thật hài hước khiến lòng nó cũng vơi đi, nó chỉ im lặng, cô thấy nó lạ lắm, bao lâu nay hiếm khi có cái gì là con bé sẻ chia tâm sự cùng, lẽ nào là không coi cô là bạn nó sao?
"Mày có gì giấu tao phải không?"
"Không có..."
"Tao để ý rất lâu rồi, rõ ràng tao là bạn mày mà chẳng thấy mày có gì tâm sự hay chia sẻ cho tao biết cả...thất vọng thật đấy."
"Tao và Lục Niên không hề yêu nhau..."
Thất Thất sững sờ:
"Cái gì??? Không yêu nhau sao lại tình cảm ghê thế??!! Vậy hai người là gì??"
"Chỉ là giả thôi, tao và cậu ấy đóng giả để qua mắt mọi người..."
"Để làm gì chứ??!! Vậy xưa nay là hai người lừa dối tao sao!!!?"
Thái độ Thất Thất bực bội ngày càng rõ khiến nó lại càng thêm lo, nó nắm lấy tay Thất Thất, giọng hối lỗi:
"Bọn tao vì có lý do riêng nên mới phải làm vậy...xin lỗi..."
"Lý do gì chứ?? Còn không mau kể hết ra!"
"Đây là bí mật, mày hứa sẽ không nói với bất kì ai chứ, kể cả là Hàn Mộc Dương?."
Thất Thất không do dự mà giơ luôn ba ngón thề thốt, nghiêm giọng lại:
"Vậy là cuối cùng mày có tin tưởng tao không? Nếu có thì hãy kể với tao còn nếu không thì tốt nhất cứ giữ bí mật ấy cho mình hai người biết được."
Nó thở dài, sắc mặt đã ổn dần hơn ban nãy:
"Cậu ta...tao không thể yêu được, vậy nên việc Lục Niên hôn tao khiến tao thật sự rất sợ hãi."
"Tại sao lại không được! Tao thấy cậu ta tốt đến vậy cơ mà. Hôm nay vì sợ mày giận mà còn lên kế hoạch gọi tài xế đến trước cổng đón để đưa cả mày đi chơi coi như lời xin lỗi ấy, mà còn cả vụ hôm qua, cậu ta lừa mày thôi, cậu ta không có đi uống trà sữa với ai cả, cậu ta chỉ là muốn trêu chọc mày nên mới vậy. Thực sự tao thấy cậu ta rất tốt luôn, hồi chiều tao với Lục Niên có nói đến việc muốn kiếp sau được sống trong thân phận là gì, tao ngỡ tưởng sau khi cậu ta bị mày giận như vậy thì muốn kiếp sau trở thành con gái để có thể hiểu mày hơn, ai dè cậu ta vẫn muốn dù có ở kiếp nào cũng vẫn là con trai, hỏi lý do thì hoá ra là vì vẫn muốn yêu mày. Người bạn trai tốt như vậy tại sao lại không được chứ? Bộ...hai bên nhà có hiềm khích gì sao?"
Hạ Nhi như nghe tiếng tim ngừng...Trình Nhất Lâm...yêu mình sao?
Hoặc cũng có lẽ cái yêu mà cậu nói cũng là một phần trong vở kịch của hai đứa mà thôi, cậu làm vậy như là múa rìu qua mắt thợ vậy.
"Không...cậu ta chỉ nói vậy để qua mặt thôi, lý do bọn tao không thể đến với nhau còn khó khăn hơn mối thù giữa hai gia đình ấy."
"Vậy là do sao?? Nhưng tao thấy Lục Niên lúc nào cũng ghen lồng lộn lên khi mày ở cùng người khác, thậm chí chỉ vì biết tin mày đi bar với tao mà lo lắng chạy ngay đến cõng mày về cơ mà...vậy rốt cuộc là do cái gì mà không thể yêu nhau chứ?"
Hạ Nhi nuốt nước bọt trấn an để mình có thể bình tĩnh mà giãi bày ra được, nó nhìn thẳng mắt cô, chậm rãi:
"Thứ nhất, tên cậu ấy không phải là Lục Niên..."
"Hả!!!?? Ngay đến cả tên cũng là giả sao???"
"Thứ hai, giới tính của cậu ấy cũng sai nốt..."
Thất Thất ra hiệu cho nó dừng lại, cô nhìn nó với ánh mắt hoài nghi:
"Giới tính sai?? Í mày là sao chứ? Cậu ta là gay à?? Hai người bị ép buộc đến với nhau rồi phải tỏ ra là yêu nhau trước mặt mọi người sao??! Vậy làm gì mà phải đến mức đổi cả tên cơ chứ..."
Hạ Nhi chùn giọng xuống:
"Cậu ấy mà là con trai...thì đã tốt."
Cô bật dậy, tròn mắt lên kinh ngạc trước lời nói của nó:
"Sao cơ??!!!!!"
"Cậu ấy...là con gái..."
........