Ngay chiều hôm ấy, có một sự bất ngờ lớn ập đến với Nhất Lâm...
Cậu dù không hiểu Lập Hạ cho lắm nhưng vẫn nghĩ rằng cô ta sẽ chẳng bao giờ học ở những trường đại học không dạy về cái mà cô thích cả. Lập Hạ từ nhỏ đã luôn nói rằng sau này lớn lên mình muốn trở thành một nhà thiết kế, khi lên đại học sẽ cố gắng học ở một trường về thời trang sau đó sẽ tha hồ vẽ vời váy vóc theo ý tưởng của mình. Còn trường của Nhất Lâm và Hạ Nhi là một trường đại học về Kinh tế, bố của Nhất Lâm muốn cậu học về diễn xuất nhưng cậu lại muốn trở thành CEO, còn Hạ Nhi thì muốn học mỹ thuật để có thể biến những câu chuyện bằng chữ của mình thành những nét vẽ nhưng mẹ nó lại bảo bằng được nó thi vào trường này để sau này có thể đi xin một chân ở những công ty lớn. Hạ Nhi cũng có cả mộ niềm đam mê là vẽ vời nhưng do bị mẹ cấm nên chỉ toàn vẽ chui lủi, lâu ngày vì hay phải giấu diếm nên đâm nản lại lao vào truyện chữ, như vậy sẽ dễ được mẹ thông cảm hơn là cái mà bà gọi là "vẽ hươu vẽ vượn". Khi nhóm bốn người họ xuống căn tin, bất ngờ ấy từ đâu chạy tới khoác lấy tay cậu khiến cậu giật mình:
"Sao nào? Chị học ở đây không được sao?"
8 con mắt của 4 người đổ dồn vào Lập Hạ, Thất Thất thấy khó chịu thay, bạn gái người ta còn đứng lù lù ngay bên cạnh mà lại thản nhiên thân thiết như thế, mặt chắc hẳn cũng phải rất dày. Nàng ta thì còn đang khó chịu thay con bé mà nó lại còn tươi tỉnh bắt chuyện:
"Uầy chị Lập Hạ, chị cũng học ở đây ạ??!"
Lập Hạ làm lơ giả vờ không nghe thấy gì, mắt dán chặt vào cậu:
"Nhất Lâm, em bất ngờ lắm đúng không?"
"À...vâng."
Cậu thấy thật phiền khi Lập Hạ cứ bám dính mình như này nhưng đây là chỗ đông người, nếu gạt tay Lập Hạ ra thì chẳng phải làm quê mặt cô hay sao? Cậu không để ý đến, đành nháy mắt xin sự trợ giúp của Thất Thất.
Thất Thất đón được tín hiệu từ cậu liền nhanh nhạy hiểu ý, cô cũng tỏ ra thân thiện hết mức có thể cười gượng một cái, xong xuôi vờ tránh qua chỗ khác nhưng tay còn cố huých vào con bé để nó ngã vào người Nhất Lâm. Hạ Nhi còn không định hình được sẵn chuyện này, ngay lúc Thất Thất đẩy nó bèn ngửa người ra, tư thế nằm ngửa trên đất mẹ sắp bắt đầu. Nhất Lâm hiểu Thất Thất làm thế là giúp mình, cậu đưa tay ra đỡ với ánh mắt ôn nhu, Lập Hạ nhìn hai người tình củm nhìn nhau đắm đuối rồi cậu còn hỏi han nó bèn thấy khó chịu. Nó vừa đứng thẳng dậy, cậu tính đi lên trên lấy đồ ăn thì Lập Hạ lại bám lấy tay mình, bực mình không muốn nói nhiều nên cũng mặc kệ vì thiết nghĩ Lập Hạ chỉ là vẫn quen thân thiết với mình như thể ngày xưa chứ không hề có ý gì cả. Hạ Nhi có chút buồn tủi khi cậu bỏ nó đứng đấy mà không gọi nó hay kéo nó đi theo như mọi khi, Thất Thất thấy vậy bèn mắng:
"Ve vãn gì chứ? Chị ấy với cậu ta thân nhau từ bé rồi cơ, tôi phải tránh ra mới phải."
"Đúng là đại ngốc, con mụ ấy còn khó chịu với cậu ra mặt luôn đấy, ở đấy mà bênh."
"Khó chịu gì chứ? Aish cậu đúng thật là nhạy cảm quá thành ra ngớ ngẩn mà!"
"Hức, cậu bênh mụ ta mà nói lão nương đây ngớ ngẩn sao? Haiz...mà sao chị ta lại gọi Lục Niên là Nhất Lâm vậy?"
Nó giật mình, giờ nó mới nhớ lại ban nãy Lập Hạ gọi cậu bằng tên thật, kiểu này mà Thất Thất và Mộc Dương rồi sau đó lan ra cả trường biết thì sẽ như nào chứ? Nó phẩy tay:
"À, chị ta từ xưa đến giờ cứ bảo nhìn cậu ta giống người mẫu Trình Nhất Lâm ấy mà."
"Ồ, vậy là không chỉ có mình tôi thấy thế hả? Phù, cứ tưởng mắt mình có vấn đề, tôi thấy Lục Niên giống Nhất Lâm lắm đó chẳng qua là cậu ta đeo kính nên trông ngoan hiền hơn thôi."
"KHÔNG! TÔI KHÔNG THẤY GIỐNG!! KHÔNG GIỐNG
TÍ NÀO!"
Thất Thất sợ quá chỉ biết cười trừ, xua xua tay trước mặt:
"À...haha..í kiến cá nhân thôi mà, căng vậy?"
"TRÌNH NHẤT LÂM LÀ IDOL CỦA LÒNG TÔI ĐẤY! LOẠI NGƯỜI NHƯ CẬU TA SAO CÓ CỬA SO SÁNH VỚI NHẤT LÂM CỦA TÔI CHỨ?!!!"
Bao nhiêu người quay ra chỗ hai đứa, Nhất Lâm nãy giờ cũng nghe thấy hết hai nàng nói chuyện, đến đoạn con bé lên tiếng bảo vệ danh tính của cậu thì khiến cậu phải bật cười, tay cứ đưa lên che miệng. Lập Hạ thấy cậu cứ tủm tỉm nãy giờ thì liếc qua chỗ Hạ Nhi với Thất Thất, cô hỏi nhỏ:
"Sao em cười?"
Nụ cười tắt ngóm, cậu quay mặt đi:
"À không...tại đám con trai kia chửi nhau buồn cười quá nên.."
Cô nhìn về phía đám con trai mà cậu nói ấy, môi khẽ nhếch lên nét cười nhạt, cô lẩm bẩm:
"Nói dối."
Đám con trai chỉ là cãi nhau về một số chuyện mà chỉ người trong cuộc mới hiểu, Nhất Lâm cười vì chuyện của họ ai mà tin nổi cơ chứ.
"Hạ Nhi, ra lấy đồ ăn với tôi không?" Hàn Mộc Dương thấy Thất Thất với nó cứ đứng chí choé nãy giờ mà không ra lấy đồ ăn thì lo không kịp, anh chen ngang vào cuộc cãi vã làm cả hai dừng ngay lại, Thất Thất trêu:
"Ai dà Hàn ca, rủ riêng Hạ Nhi mà không rủ em cơ đấy."
Hàn Ca bơ đẹp Thất Thất, Hạ Nhi gật đầu cái rụp rồi đi theo anh, Thất Thất hậm hực theo sau làu bàu:
"Tại sao mỗi lần con này lên tiếng là cả một mùi khinh bỉ sặc sụa bay đến thế?? Sao mấy người dám lơ là lời nói của lão nương đây hả?!!!"
Hạ Nhi ngoái đầu lại vạch mắt xuống rồi lè lưỡi trêu tức Thất Thất khiến cô bực mà không làm được gì, cứ vừa đi vừa thổi phù mấy sợ tóc con loà xoà cho bõ tức.
Nhất Lâm đang đứng lấy cơm thì nghe tiếng người quen ở ngay cạnh, theo phản xạ quay sang nhìn. Cậu thấy "bạn gái" cậu đang đứng đợi đến lượt lấy cơm vừa khoa chân múa tay làm trò cười vừa nói chuyện thân thiết với tên ấy, tâm trạng liền đi xuống rõ rệt sau khi nãy còn vừa mới cười xong. Cậu định bụng với tay qua kéo nó lại về phía mình mà nghĩ đến những lời Thất Thất nói ban nãy thì phải cố mà làm ngơ, chợt nhớ ra chuyện gì đó liền nói nhỏ với Lập Hạ, cốt để cố không để ý đến hai người đang cười nói với nhau bên kia:
"Chị, ở trường này thì gọi em là Lục Niên đấy, chị mà gọi tên cúng cơm của em là có ngày em bin đuổi học không chừng.."
"Được rồi được rồi, tại nãy chị vui quá nên buột miệng thôi mà, xin lỗi Nhất Lâm." Lập Hà cười như không thấy mặt trời, cái hành động như thể sao chép từ Hạ Nhi vậy, chẳng hiểu sao từ cái khuôn mặt có phần già hơn tuổi và không hề đáng yêu ấy lại có thể cố tung ra những đòn ngúng nguẩy đáng yêu như Hạ Nhi được. Nhất Lâm tuy nhìn gần mà chẳng có lấy chút cảm xúc, trừ khi tưởng tượng đây là Hạ Nhi thì còn may ra.
Cậu cầm khay cơm của mình rồi quay người đi về phía bàn ăn thì chợt thấy ba người bọn họ cùng chụm đầu vào xem cái gì đó, Hàn Mộc Dương và Hạ Nhi đứng sát sạt nhau đến mức tay và đầu đều chạm. Nhất Lâm thấy nhức mắt vì hình ảnh trước mặt, chẳng hiểu sao lại nghĩ ra chiêu cố gắng tỏ ra thân thiết với Lập Hạ để cho Hạ Nhi nhìn thấy sẽ ghen với mình. Nhất Lâm quên rằng con bé không hề giống cậu, chỉ có cậu mới đi ghen khi thấy nó gần gũi với người khác thôi chứ nó thì chẳng thèm bận tâm ấy chứ. Cậu giật lấy khay cơm trên tay Lập Hạ, ánh mắt ra hiệu đi về phía cái bàn ăn còn trống trước mặt kia. Khỏi nói, Lập Hạ tất nhiên là vừa ngạc nhiên vừa suиɠ sướиɠ tột cùng rồi, cô cười tít mắt lại đi theo.
Hàn Mộc Dương và Thất Thất có bảo nó ra ngồi ở bàn khác vì có vẻ cả hai người đều không mấy thoải mái với Lập Hạ kia, Hàn Mộc Dương đặt tay lên vai nó đẩy nhẹ người nó đi đến cái bàn ăn cạnh cửa sổ, Hạ Nhi tránh người khỏi tay anh rồi nói hai người đi về phía Nhất Lâm:
"Lục Niên ngồi kia cơ mà, bọn mình phải ra đấy ngồi chứ!?"
"Cậu không thấy cậu ta đang vui vẻ với cô gái kia à? Cô ta có vẻ bám dính lắm đấy, cậu ra đấy ngồi thì sẽ bị cô ta gạt cho ra rìa thôi." Hàn Mộc Dương bất lực vì Hạ Nhi ngây thơ đến mức không thể nhạy cảm được với cái tình huống này, anh cũng chung suy nghĩ với Thất Thất, cô gái kia thật sự là có ý đồ gì đó với "bạn trai" của con bé nên chính vì thế lúc nãy Hạ Nhi hăm hở bắt chuyện thì cô ta bơ nó nhanh chóng luôn. Chỉ tội cho Hạ Nhi ngốc nghếch lại còn cho rằng mình là người nên tránh họ vì họ thân với nhau từ bé, chính bởi vì thân với nhau từ bé như vậy thì con bé càng phải dè chừng chứ? Lập Hạ theo Thất Thất và Mộc Dương thấy là rất biết cách để phân tán Nhất Lâm, cậu mà đang nói chuyện hay nhìn nó là y như rằng Lập Hạ sẽ nhảy vào nói một cái gì đó để cậu chú ý sau đó sẽ không tập trung vào nó nữa. Ban nãy ba người có chụm lại để nói cho Hạ Nhi biết về tình hình mà Thất Thất với Mộc Dương thấy được ở cô gái đó với "bạn trai" của Hạ Nhi nhưng dù cho có nói như nào, Hạ Nhi vẫn một mực không chịu lọt tai những lời khuyên bảo ấy, một mực bênh cho hai người họ. Thất Thất thấy nó thế thì thấy thương vì con bé không hề hiểu sự tình, thậm chí còn nghĩ rằng họ thân nhau như vậy là không có gì sai cả. Hạ Nhi nhất quyết đòi ra chỗ Nhất Lâm ngồi làm hai người còn lại bắt buộc phải đi theo con bé, nó hớn hở khi thấy Nhất Lâm và Lập Hạ, cậu với cô ngồi đối diện nhau và đều ngồi sát tường. Hạ Nhi đặt khay cơm xuống bàn rồi định len qua mấy cái ghế ở ngoài để vào ngồi cạnh cậu thì Lập Hạ đứng dậy, tay đẩy khay cơm của mình sang bên đối diện rồi nói:
"Chỗ này nắng quá, sang đây ngồi vậy."
Hạ Nhi đứng đờ đẫn như một con ngốc nhìn Lập Hạ len qua người mình đến ngồi cạnh Nhất Lâm mà không nói gì, sau vài giây định hình lại đầu óc thì mới từ từ cười trừ rồi sang chỗ cũ của Lập Hạ ngồi. Thất Thất khó chịu nhìn Lập Hạ, cô nàng đẩy Hàn Mộc Dương vào trước để anh ngồi cạnh con bé.
Trong lúc ăn, đúng như dự tính của Thất Thất, Lập Hạ cứ hễ thấy nó nói chuyện gì đó với cậu là lại chen ngang, kèm theo đó là những hành động thân mật còn hơn cả hạ Nhi hay làm với cậu. Hạ Nhi thấy cậu cắm cúi ăn còn Lập Hạ thì cứ gắp thịt ngon sang cho cậu ban đầu thì cũng không để tâm lắm nhưng dần về sau lại càng thấy không vui, "bạn trai" giả của mình ở ngay trước mặt mà mình không thể nói chuyện được. Nhất Lâm nãy giờ là nhìn thấy ánh mắt của Hàn Mộc Dương nhìn chằm chằm "bạn gái" cậu nên cũng phát bực, thành ra chẳng muốn ngẩng mặt lên nhìn nó. Thất Thất tuy biết mình lườm người mới quen lại còn lớn hơn mình như vậy là vô lễ nhưng thực sự thấy người này quả thật rất vô duyên, cứ thấy Hạ Nhi nói là lại chen ngang mồm vào không tôn trọng nó gì cả, hơn thế trong giờ ăn còn liên tục nói những lời âu yếm với Nhất Lâm như "Nhất Lâm, nói "Aaaa" nào" khi đưa miếng thịt ra trước mặt cậu, rồi thỉnh thoảng lại dựa vào vai cậu mặc cho lúc ấy ánh mắt của Nhất Lâm không thấy mấy vui. Thất Thất cố nuốt cho xong cơm rồi đứng phắt dậy, Hàn Mộc Dương thấy Hạ Nhi cũng vừa ăn xong rồi thì bỏ bữa cơm đang dang dở của mình lại đấy mà kéo nó rời đi. Trình Nhất Lâm nhìn theo mà trừng mắt, tay khẽ siết chặt dần cái thìa, Lập Hạ cầm lấy tay cậu thật nhẹ nhàng rồi nghiêng đầu nhìn cậu:
"Sao? Ngồi ăn với chị không vui hay sao mà mặt cứ khó ở nãy giờ thế?"
Cậu lắc nhẹ đầu, môi cười nhếch khi nhìn ra ngoài cửa sổ thấy được Hàn Mộc Dương vẫn đang cầm tay Hạ Nhi và nó thì vẫn chưa rút tay ra khỏi, cậu cố gắng giữ mình trở lại trạng thái ban đầu rồi nhìn thẳng mắt Lập Hạ mà hỏi:
"Tối nay chị rảnh chứ? Em muốn đi đâu đó, dạo này không có bài tập gì nên nhàn rỗi quá đâm chán."
Lập Hạ kinh ngạc khi thấy Nhất Lâm chủ động rủ mình đi chơi, trong lòng chắc mẩm đã có thêm chút cảm tình vì thấy nãy giờ cô khoác tay cậu còn không thèm rút, giờ thì lại còn rủ đi chơi cùng. Cô vén tóc qua vành tai rồi bẽn lẽn:
"Ừm...tối nay...có lẽ rảnh đó, Nhất Lâm muốn đi đâu?"
"Em chưa nghĩ ra, đi đâu cũng được."
"Haiz...dạo này có một bộ phim mà chị rất muốn xem nhưng lại chẳng có ai đi cùng cả, đi với bạn thì kì lắm vì nó là phim tình cảm nam nữ..."
"Kiểu gì chả có trên mạng, chị yên tâm."
Lập Hạ hơi hụt một chút vì tưởng Nhất Lâm sẽ ngay lập tức nói để cậu đi cùng, cô thở dài:
"Haiz...phim chiếu rạp thì phải ra rạp xem mới hay chứ...hay Nhất Lâm đi với chị nha??"
"Ơ, nhưng mà...phim tình cảm thì phải để chị đi cùng bạn trai chị chứ? Em là con gái, đi cùng chị người ta cười cho đấy!"
"Không sao, em có thể đóng giả làm..."
Nhất Lâm biết tiếp theo Lập Hạ sẽ nói gì nên nhanh chóng chặn họng cô lại:
"Không được, em không đóng giả làm bạn trai chị được đâu!! Em là con gái mà."
"Ừ, em là con gái, vậy mà em vẫn diễn tròn vai "bạn trai" của Hạ Nhi mà không làm bạn bè xung quanh nghi ngờ được đấy..." Lập Hạ cười nhạt, nghĩ đến chuyện làm "bạn trai" của Hạ Nhi thật khiến Nhất Lâm đỏ mặt, cứ ngại ngại mà mãi chẳng nói được câu gì.
Ánh mắt cậu lại liếc ra ngoài cửa sổ, ba con người ngồi trên bậc thềm kia vẫn đang ngồi tụm lại nói gì đó, cậu thấy Hạ Nhi đang trêu đùa với Mộc Dương rồi đem bàn tay anh lên so với bàn tay mình, bàn tay lớn áp lên bàn tay nhỏ. Cậu ngứa mắt, đồng ý luôn mà không suy nghĩ:
"Thôi được! Việc này cứ giao cho em."
Lập Hạ vui mừng khôn xiết chỉ muốn nhảy cẫng lên, cô ôm chầm lấy Nhất Lâm khiến cậu thật tình muốn đẩy ra mà vì nơi đông người nên không thể. Sau vài giây thì mới nhẹ nhàng gạt tay cô ra, may thay vừa lúc trống đánh vào giờ nên rời đi được:
"Vào giờ rồi em vào lớp đây, hết giờ đợi em ở ngoài cổng nhé!"
"Nhất Lâm à, đáng ra em nên nói là em sẽ đợi tôi ngoài cổng trường mới phải chứ..."
"Ok, chị sẽ đợi!"
Cậu không kịp nghe, cứ thế chạy đi mất làm Lập Hạ bị quê một vùng, cô cười trừ rồi đi vào lớp.