........
Hai đứa nằm trên giường, mỗi bên một chiếc điện thoại hí ha hí hoáy làm việc riêng. Tự dưng Thất Thất thêm cả hai đứa vào một cái nhóm chat nào đó khiến Hạ Nhi chat chit say sưa từ nãy đến giờ, còn cậu thì thấy tin nhắn hiện ra cũng mặc kệ, chỉ lo tập trung vào mấy ván game đang dang dở thôi. Thất Thất rất biết cách dụ cậu vào luồng, cô thêm Hàn Mộc Dương vào trong nhóm chat, Hàn Mộc Dương vừa vào liền sôi nổi luôn với Hạ Nhi.
Thất Thất đã thêm Hàn Mộc Dương vào cuộc trò chuyện.
Hạ Nhi: Úi dời, thảo nào nãy giờ cứ thấy thiếu thiếu ai =)))
Hàn Mộc Dương: Đọc sơ sơ qua thì toàn hai bà nói chuyện, Lục Niên không tham gia sao?
Thất Thất: Ấy, vừa vào đã nôn nóng hỏi Lục Niên rồi, Hàn ca có ý gì với bạn trai Hạ Nhi đây? ;)
Hạ Nhi đang nhập tin nhắn...
Tô Lục Niên: Ngồi trong xe thì ướt bằng niềm tin à?
Hạ Nhi vừa đọc xong tin nhắn của Mộc Dương, đang gõ dở câu trả lời thì Lục Niên đã trả lời hộ nó nhanh chóng, nó giật mình quay ra nhìn cậu, cậu làm ra vẻ không bận tâm đến nó. Hạ Nhi ngó nghiêng xem cậu đang làm gì với cái điện thoại thì thấy rõ là vẫn đang nhoay nhoáy chơi game, nó ngạc nhiên:
"Này Lâm, cậu là thần à?"
"Sao?"
"Cậu đang tập trung chơi game mà vẫn trả lời tin nhắn nhanh như thế được...wow, cậu không phải người phàm."
"Nói nhăng nói cuội gì đấy?" Cậu nhìn Hạ Nhi bằng con mắt kì thị rồi xoay người để nó đỡ soi cậu chơi game nữa. Thực ra nãy giờ Nhất Lâm có để tâm đến tất cả những tin nhắn dù là chỉ có Thất Thất và nó nhắn qua lại, sau khi thêm Mộc Dương vào phát thì cậu bắt buộc càng phải để ý đến người này. Vừa thấy Mộc Dương hỏi chuyện Hạ Nhi liền ngay lập tức gõ phím nhoay nhoáy để trả lời hộ, xong xuôi thì cười đắc thắng. Sau đó, chuyện mà ai ai cũng đoán được đó chính là: Thất Thất lại nhảy vào trêu:
Hàn Mộc Dương: Hạ Nhi thích tôi ăn mặc như hôm qua hơn đúng không? Vậy từ mai tôi đổi phong cách nhé!
Hạ Nhi đang nhập tin nhắn...
Tô Lục Niên: Chả liên quan.
Nó lườm cậu, giở cái giọng gắt gỏng như bà cô ra:
"Này! Mộc Dương hỏi tôi chứ hỏi cậu à?!!"
"Có ai cấm tôi trả lời à?"
Sự bình thản của Nhất Lâm khiến nó phát cáu, nó nhắn lại.
Hạ Nhi: @Hàn Mộc Dương, đừng để ý đến cậu ta, có gì tôi với cậu inbox riêng vậy!
Nó hí hửng thoát ra nhắn tin riêng với Mộc Dương, cái nhóm kia vì có cậu cản trở mà mãi không thân với con trai được đây này. Nó vừa mới nhắn cho anh còn chưa gửi được thì thấy wifi ban nãy căng đét mà giờ đã không còn vạch nào, sau đó là mất hẳn. Hạ Nhi mếu máo nhìn lên chỗ hiển thị wifi trong điện thoại, kêu gào với Nhất Lâm:
Tay kia Nhất Lâm giấu lẹm cái phích cắm của wifi đi, mặt vẫn ra vẻ chăm chú vào cái điện thoại. Hàn Mộc Dương vào nhắn tin cho nó trước mà thấy con bé đã offline được 1 phút thì hơi hụt hẫng, mới thấy nó bảo vào inbox riêng thì hào hứng lắm, chuẩn bị sẵn bao nhiêu là chủ đề để nói cơ mà. Hạ Nhi hết việc để làm, lui đến ngồi cạnh cậu, tựa đầu vào vai Nhất Lâm xem cậu chơi game. Nhất Lâm chẳng hiểu sao mình lại thấy vui vui khi con bé rời cái điện thoại ra ngồi cạnh mình, cậu hỏi:
"Mất mạng chán nhỉ?"
"Chả thế nữa, wifi nhà cậu đểu thật!"
"........."
"Lâmm..."
Hạ Nhi giở giọng nhõng nhẽo đòi cậu dừng chơi quay sang chú ý đến mình, vừa nghe cái giọng não nề này một cái, Nhất Lâm liền rùng mình. Cậu nhìn lướt qua mặt nó rồi lại cắm mặt vào điện thoại:
"Gì?"
"Cậu nỡ lòng để tôi ngồi xem cậu chơi thế hả?"
"Không thích thì cậu có thể đi ngủ." Cậu dửng dưng, nó cầm tay Nhất Lâm nài nỉ:
"Đừng chơi nữa mà, tôi là khách, cậu cứ cắm mặt vào điện thoại như thế khi nói chuyện là không tôn trọng khách đâu..."
"Giờ muốn gì?"
"Dừng điện thoại lại rồi chơi với tôi..."
"Phải kiềm chế, kiềm chế, kiềm chế...Nhất Lâm mày phải thật bình tĩnh và kiềm chế, không được mềm lòng ngay tức thì."
"Điiiiiii!!! Nếu không tôi mà chán quá tôi sẽ khóc ra đây huhu..." Nó làm mặt xấu, hại cậu tưởng tượng thôi cũng đủ buồn cười, một mực mím môi lại để nhịn. Nó nhăm nhe cái điện thoại cậu, nhân lúc cậu không cảnh giác giật lấy rồi giữ trong tay để phía sau mình, cậu chẹp miệng khó chịu vì đang chơi dở, ngồi hẳn dậy một tay giữ vai nó để tay kia cố với lấy cái điện thoại ở sau lưng Hạ Nhi. Nó cười gian tỏ vẻ đắc thắng vì cậu vươn tay xa quá mãi không lấy được. Cậu ngồi lại sát gần, cúi mặt về phía người nó rồi ngó ra sau với lấy cái điện thoại của mình. Cuối cùng cũng tóm được dễ dàng vì tay nó quá ngắn và lực cũng yếu hơn cậu nên không giữ được lâu, cậu ngẩng mặt lên thì đập vào mắt là khuôn mặt của Hạ Nhi ở cự li cực gần. Trong một giây phút ngắn ngủi khi Nhất Lâm nhìn lướt qua đôi môi nhỏ nhắn kia, biết bao nhiêu suy nghĩ không mấy đúng đắn hiện ra trong đầu. Cậu giữ nguyên tư thế, một tay vẫn giữ chặt vai nó nãy giờ, ngồi thẳng dậy thì đối mặt với nó. Hạ Nhi mở to mắt ra nhìn, đột nhiên nó thấy ánh mắt cậu nghiêm túc lạ thường, nó thấy cậu nuốt nước bọt, mặt cậu tiến đến gần rồi hướng mắt xuống dưới, khoảng cách giữa hai cái mặt giờ còn ngắn hơn cả một gang tay. Cậu hơi nghiêng đầu khi môi mình chỉ còn cách môi nó chừng 10cm, dần dần tiến đến gần hơn cho đến khi ước chừng còn vài centimet ngắn bằng ngón út, nó mới rụt đầu lại né tránh:
"Cậu làm gì thế?..."
Trình Nhất Lâm giật mình thoát khỏi cơn mộng tưởng sai trái nãy giờ, mặt cậu đỏ chín lên rồi nóng bừng tưởng chừng như sắp nổ tung bành vì ngại. Cậu luống cuống đưa tay ra vờ đập muỗi bôm bốp mấy nhát, vì tim đập nhanh mà nói không nên câu:
"À..muỗi...tôi..tôi thấy muỗi ở sau cậu...nên muốn đập."
"Có hả? Hèn chi cậu im thế, hoá ra để rình đập muỗi."
"Tôi...đi vệ sinh một lát."
Cậu vội vàng chạy vào nhà vệ sinh để cảm xúc ban nãy nguội dần, nhìn thấy mình trong gương với khuôn mặt đỏ ửng rồi trông ngại ngùng y như một tên ngốc đang yêu vậy, cậu bèn mượn nước để rửa mặt cho thật tỉnh táo trở lại. Hạ Nhi chợt thấy Nhất Lâm thật lạ, cảnh tượng ban nãy...có phần giống với những cảnh lãng mạn trong truyện mà nó viết có đề cập đến. Tự Hạ Nhi nghĩ đến cũng thấy thật ngại, nó thấy cậu đi ra khỏi phòng vệ sinh thì liền lảng tránh, ánh mắt vụng về liếc cậu rồi nhanh chóng lờ đi. Nhất Lâm ngại ngùng ngồi xuống giường, hai đứa tách nhau ra xa hẳn, không ai dám mở miệng nói câu nào. Hạ Nhi không chịu được cảnh tượng im ắng này, nó lên tiếng để sự ngại ngùng giữa hai đứa tan biến:
"Tôi buồn ngủ quá!"
"Ờ..ờ...tôi cũng buồn ngủ." Cậu cười ngượng, tay với ra chỗ công tắc tắt đèn đi, quay lưng lại với nó cho tim mình bình tĩnh trở lại. Hạ Nhi chẳng hiểu sao lúc này lại có chút do dự không dám nhào đến ôm tấm lưng người ấy như mọi khi, cứ nằm nghĩ ngợi gì đó mà mãi không ngủ được. Lần đầu con bé trằn trọc không ngủ nổi vì một lí do khác không phải do sợ ma mà là vì cậu, vì là tác giả của mấy thứ ngôn tình sến súa nên cảnh tượng vừa rồi với nó là khá nhạy cảm, là những cảnh đem đến cho người đọc một xúc cảm nóng hổi và tim có thể đập thổn thức theo nhân vật trong đấy. Hạ Nhi lo sợ một cái gì đó, trong đầu chợt thoáng một suy nghĩ:
"Cậu ấy chỉ là rình đập muỗi thôi, đừng nghĩ lung tung nữa Hạ Nhi! Mày có vấn đề hả?"
Đầu óc đang rối như tơ vò chỉ vì hình ảnh mặt gần mặt và môi kề sát vừa rồi mà cả hai cứ nằm nghĩ về đối phương và tự trách móc cái suy nghĩ của mình, cậu nghe thấy tiếng nó trở mình bèn hỏi:
"Chưa ngủ sao?"
"Ừ hứ, chắc do lạ chỗ."
"Không sợ ma đấy chứ?"
"Làm quái có ma nào mà sợ..."
Cuộc nói chuyện dừng lại như thế, cậu không nghĩ được câu nào để hỏi nó nữa cả. Hạ Nhi thấy khó chịu với bầu không khí im ắng như này, nó càu nhàu:
"Aishhh sao tự nhiên bọn mình lại im thế nhở?!!"
Nó cố gắng tỏ ra tự nhiên như mọi lần, trạng thái chẳng mấy chốc lại trở lại như cũ, nó nằm dịch đến gần cậu, nũng nịu:
"Aaa tôi muốn ôm tiểu thư.."
Quả nhiên nó lại thấy thoải mái hẳn, không còn thấy ngại ngùng bí bách như ban nãy nữa. Nhất Lâm giật mình quay lại thấy con bé nằm ngay sau mình thì môi dần hé lên nét cười, cậu quay về phía nó, để mặc cho con bé vòng tay qua ôm mình. Cánh tay Hạ Nhi ngắn ngủn nên không thể ôm trọn được cậu, thấy nó cứ phải vươn tay ra để ôm mình có phần hơi khổ cực, cậu không hề do dự mà ôm lại. Cánh tay cậu dài ôm trọn con bé, người cậu ấm trao hơi ấm cho Hạ Nhi có cơ thể hay toát lạnh. Hạ Nhi dễ chịu đến đỏ cả mặt, mắt hơi nhắm lại cảm nhận sự dễ chịu này. Trong lúc đang hưởng thụ sự ấm áp từ cậu, nó buột miệng nói:
"Aaa ấm quá, thích thật đấy!"
Cậu cũng mỉm cười sau khi nghe câu nói ấy từ nó, điều mà cậu lo sợ thì vẫn phủ nhận vì cậu nghĩ rằng điều này chỉ là những cảm xúc đơn thuần giữa hai người bạn thân mà thôi. Nhất Lâm nhìn xuống con bé đang say ngủ trong lòng mình, thầm nghĩ giá như mình có thể hồn nhiên như đứa con gái này thì tốt biết bao...