Lúc ấy, tại quán bar XX...
Nhược Vy với khuôn mặt hầm hầm bước vào, túi xách hàng hiệu trên tay được quăng ra một cách cục xúc, nàng ta tiến đến chỗ tên Bartender, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Cái đống ảnh đấy..tại sao lại được gỡ bỏ dễ dàng như thế được nhỉ? Ai là admin của cái diễn đàn đó?" Cô ta cầm ly rượu đập mạnh xuống bàn.
Joe dừng cánh tay đang rót rượu lại, nheo mắt, khuỷu tay chống xuống bàn nhướn người lại gần cô, hắn hỏi chậm rãi:
"Sao cơ? có người gỡ xuống rồi sao?"
"Lúc về em đã hí hửng nghĩ rằng con Hạ Nhi đấy sẽ phải chịu đựng những lời chửi rủa thậm tệ từ bài viết đó lâu lắm chứ, ai ngờ không những bài viết đấy được gỡ bỏ nhanh chóng trong chưa đầy 1 giờ mà tên admin giấu mặt đấy còn viết những lời tốt đẹp dành cho nó nữa chứ. rốt cuộc là con chó nào đã..."
"Nhược Vy, em có để ý trong suốt quãng thời gian cấp 3, ai là người hay ở bên cạnh và bênh vực nó nhất không?"
"Lớp mình á?" Nhược Vy cau mày nhìn hắn, trong một cái lớp mà cả thảy đều ghét Hạ Nhi rồi cô lập nó như vậy, đến thương hại còn không có thì bênh vực đâu ra."
Nhược Vy tức giận vò đầu bứt tai rồi rót rượu đầy ly đưa lên miệng uống một mạch hết sạch, lẩm bẩm chửi thề:
"Mẹ kiếp, chẳng lẽ lại thua nó ngay từ đầu?"
Joe nâng cằm cô lên, môi khẽ nhếch một nét cười, hắn nhìn thẳng mắt Nhược Vy, từng lời như làm vực lại tinh thần trả thù vốn có của cô nàng:
"Nhược Vy mà anh biết lại nhanh chóng đầu hàng vậy sao? Hãy nhớ lại xem hồi đó em đã tự mình giành lấy học bổng từ tay con bé dễ dàng như thế nào. Học với nhau bao năm trời, em thông minh và nham hiểm như nào anh rất rõ, việc cỏn con này sao lại chấp nhận thua chứ? Trò chơi còn chưa bắt đầu mà..."
"Có lẽ tên admin đó..có liên quan đến Hạ Nhi."
Hắn gõ đầu Nhược Vy một cái, tay khoanh trước ngực lắc đầu:
"Hỏi ngốc thật, anh còn tưởng em còn nghĩ ra được kế gì hay ho nữa. Tên admin đó không phải có lẽ nữa mà là chắc chắn có liên quan đến Hạ Nhi rồi, giờ cái quan trọng là phải tìm ra danh tính tên đó thôi."
Nhược Vy khó có thể ngờ một Joe thường ngày có vẻ khá ngờ nghệch mà nay lại sắc bén và tinh ranh đến như này, cô mỉm cười nhìn hắn, dùng tên này để cùng trả thù Hạ Nhi quả là đúng đắn mà. Cô lôi một cộp tiền ra đặt lên bàn trước mặt Joe khiến hắn sững sờ, cô cười nhạt:
"Cái này là cho anh, trước nay em đến đây toàn được anh rót rượu cho miễn phí rồi, em là khách và anh là nhân viên ở đây nên cũng phải trả tiền cho anh như mọi người chứ nhỉ?"
"Như này chưa thấm sao? Yên tâm em mang nhiều lắm..."
Tay Nhược Vy vừa cầm cái túi xách lên để lấy tiền, hắn đã nhanh chóng cầm tay cô giữ lại, giọng trầm xuống:
"Cất đống tiền này đi."
"Em đến đây với vai trò là khách thì em phải có nhiệm vụ trả tiền theo đúng nghĩa chứ, hay anh nể người quen không dám lấy nhiều?"
Hắn giật lấy chiếc túi xách trên tay cô rồi rút ra cái ví tiền, hắn nhét cộp tiền trên bàn vào ví rồi đeo lại lên người cô gái. Nhược Vy ngỡ ngàng nhìn hắn, định mở miệng hỏi hắn về hành động vừa rồi thì hắn xua xua tay đuổi về:
"Anh phải làm việc rồi, mau về đi."
Nhược Vy hôn gió rồi vẫy tạm biệt Joe, hắn cười gượng gạo rồi nắm bàn tay đang vẫy dang dở lại, đột nhiên buông thõng xuống. Hắn hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh, tiếp tục lao vào công việc của mình.
......
Mẹ Thất Thất mời mấy đứa ở lại ăn cơm vì đã tới giúp mình, Hạ Nhi tính ngồi cạnh Thất Thất, cạnh Thất Thất là Hàn Mộc Dương đang xắn tay áo lên cho gọn gàng. Nó định ngồi xuống thì nghe tiếng cậu:
"Hạ Nhi, ngồi đâu đấy?"
Nó giật mình ngoái lại nhìn, thấy ánh mắt cậu cứ trừng trừng nhìn mình lại đâm sợ rồi ngó ngàng xung quanh thì nhận ra Hàn Mộc Dương ngồi ghế ngay cạnh cái ghế mình định ngồi. Nó cười nham nhở rồi làm mặt mếu máo tách Thất Thất ra, nàng ta trêu:
"Ai dà, có cái chỗ ngồi thôi mà ai đó cũng ghen sao?"
Nhất Lâm bơ đẹp Thất Thất làm nàng ta bĩu môi lầm bầm chửi thề, Hạ Nhi rón rén lại gần, cậu khẽ nhắc:
"Còn không mau ngồi xuống?!"
Phụ hyunh của Thất Thất thấy "đôi trẻ" ghen tuông thì nhìn nhau cười, bác gái trêu:
"Giữ bạn gái quá nhỉ? Nhìn hai đứa yêu nhau như này bác đây cũng muốn Thất Thất nó có người yêu, haiz...suốt ngày mấy thứ bê đê vớ vẩn thì bao giờ mới dắt người yêu về đây ra mắt chứ.."
Người phụ nữ ấy liếc về phía con gái mình rồi lườm yêu khiến Thất Thất đang đưa miếng thịt lên miệng mà thấy ánh mắt mọi người đổ dồn thì dừng lại, nhăn mặt kêu:
"Mọi người nhìn gì? Miễn là tầm chục năm nữa con cho hai người bế cháu là được chứ gì???"
Tất cả đều cười ha hả ngoại trừ một người im lặng sau khi nghe mẹ Thất Thất nói câu "mấy thứ bê đê vớ vẩn", mặt cúi gầm và nghe câu nói hài hước của Thất thất thì không thể nào cười được. Nhất Lâm cứ đờ đẫn ra như thế một lúc cho đến khi mẹ Thất Thất vỗ vào vai cậu:
"Lục Niên, cháu không sao chứ? Cháu mệt hả?"
Hạ Nhi cũng dòm sắc mặt cậu, tất thảy những người còn lại cũng tập trung vào Nhất Lâm, cậu cười trừ:
"Dạ không...cháu chỉ đang nhớ xem có bài tập về nhà không?..."
"Sao cơ? Cậu mà cũng lo bài vở thế này cơ á??? Có phải Lục Niên mà tôi biết không đấy?!!" Hạ Nhi sửng sốt há hốc miệng nó đưa tay lên sờ trán cậu khiến mặt cậu nóng lên. Nhất lâm giữ tay nó lại rồi nhoẻn miệng cười:
"Nhớ ra để còn nhắc cậu làm rồi cho tôi chép nữa, tôi bị thiếu điểm đây này."
"Tôi thì khỏi hỏi đi, vở bài tập của tôi luôn đầy đủ cho cậu chép chùa." Hạ Nhi vỗ ngực mình tự hào khoe với cậu, hai vị phụ huynh kia lại được dịp "Ồ" lên"
"Ồ!!! Lục Niên à, bạn gái cháu tốt như vậy, mai sau lấy về làm vợ là nhất cháu đó nha!!"
Mặt cậu đỏ gay, Thất Thất còn chọc:
"Hạ Nhi cậu nhìn xem, cậu ta chắc hẳn đang tưởng tượng đến cảnh sau này hai người lấy nhau nên mới đỏ mặt vậy đó..haha phải không Tô Lục Niên?"
Trình Nhất Lâm ngại muốn đào hố chôn mình xuống, ấy vậy mà Hạ Nhi còn cười nắc nẻ nhìn mình, cậu đành lườm nó đe dọa, con bé câm nín luôn, mắt lờ đi chỗ khác.
"Thôi được rồi, chúng ta không trêu Lục Niên nữa. Cháu xem, bạn gái cháu còn không ngại mà mình đàn ông con trai gì lại dễ ngại ngùng thế?...Thôi cả nhà ăn cơm đi không nguội hết giờ!" Bác trai lên tiếng giải vây cho cậu, cậu ngại chỉ biết cười ngượng rồi gật nhẹ cái đầu, cơm đưa lên miệng dồn dập đến tí thì nghẹn. Hạ Nhi thấy thế liền đẩy cốc nước của mình sang cho cậu, chỉ cần có thế, tim Nhất Lâm lại được dịp rung rinh.
Xuyên suốt bữa cơm, không khí gia đình làm cậu cảm thấy ấm cúng ngoại trừ ánh mắt của một người cứ thỉnh thoảng lại lén nhìn Hạ Nhi của mình. Hàn Mộc Dương theo cậu bắt gặp được một vài khoảnh khắc là có nhìn "bạn gái" mình với một ánh mắt như chứa biết bao nỗi buồn sâu trong tâm hồn, anh nhìn Hạ Nhi rồi lại vội lờ đi khi bị con bé nhìn lại. Đột nhiên từ đó khiến cậu chẳng hiểu sao lại có thêm ác cảm với Hàn Mộc Dương mặc cho anh ta có phải người tốt hay không.
.....
Kết thúc bữa cơm, hai đứa cùng đi bộ ra bến bắt xe để về, vừa đúng lúc ra khỏi cổng nhà Thất Thất thì trời ào ào đổ mưa, tính trú lại mà thấy cũng tối rồi nên Hạ Nhi đòi về luôn. Hai đứa định bụng bắt taxi cho nhanh đỡ phải đội mưa chạy ra đứng bến xe bus thì Hàn Mộc Dương từ trong nhà chạy ra cổng, tay cầm chiếc ô đưa ra cho Hạ Nhi, anh không nhìn Nhất Lâm lấy một cái:
"Cậu cầm lấy, tuy bến xe có ở ngay bên kia đường nhưng chạy ù sang cũng đủ ướt đấy."
Hạ Nhi hớn hở định đưa tay ra nhận thì Nhất Lâm ngăn lại, cậu gạt nhẹ cái ô của Mộc Dương ra, cố gắng cười thân thiện hết mức có thể:
"Xin lỗi, chúng tôi lại định bắt taxi về rồi, không ra bến xe bus đợi xe nữa nên không cần đến ô của cậu đâu."
Hạ Nhi thấy cậu nói liền nhớ ra mình đã đổi ý không đi xe bus, nó cười cho anh đỡ thấy ngại:
"À đúng rồi, bọn tôi không định đi xe bus nữa, cảm ơn cậu nhé, xe đến rồi bọn tôi đi đây!"
Một chiếc taxi dừng lại, nó vẫy tay tạm biệt rồi cùng Nhất Lâm bước vào. Bên ngoài, cổ họng ai đó như nghẹn lại, nhìn theo bóng dáng chiếc taxi chạy xa dần khuất trong làn mưa mịt mù xám xịt mãi rồi để mẹ Thất Thất gọi thì mới đi vào nhà.