Chiều hôm ấy, Thất Thất rủ Hạ Nhi và một người bạn nữa của cô đi chơi, vừa thấy Hạ Nhi đến đã hỏi:
"Ơ bạn trai cậu đâu?"
"Bạn trai...à Lục Niên ấy hả?? Cậu ấy có việc rồi."
"Hôm nay tôi rủ cả tên anh họ của tôi đi cùng, liệu có phiền không?" Thất Thất ái ngại vì chưa báo trước cho Hạ Nhi biết chuyện này, may thay nó hào hứng lắm, mắt sáng rực lên:
"Càng tốt!!! Đi càng đông càng vui!!!"
Thất Thất ra vẻ cảm động ôm lấy Hạ Nhi, giả vờ sụt sịt:
"Huhu Hạ Nhi cậu đúng là bạn tốt của lão nương này, bảo sao tên Lục Niên đó giữ bạn gái mình ghê đến vậy.."
Hạ Nhi chợt nhớ đến lời của Nhất Lâm hôm qua rằng cậu không muốn giả làm bạn trai nó nữa, nó tính lúc này phải nói rõ sự thật cho Thất Thất biết mới được.
"Thất Thất à...thực ra cậu ấy...bọn tôi không..."
"Không phải...thực ra Lục Niên là..."
"Rốt cuộc cậu ấy làm sao??"
Hạ Nhi đến đây đột nhiên cứng họng lại không thể nói được, giờ mà nói ra là Nhất Lâm sẽ bị đuổi khỏi trường mất. Nó phẩy tay cười trừ:
"À không có gì đâu."
"Thật không đấy? Mặt cậu cứ sao sao ấy?"
"Sao gì?!! Tại mới làm bạn gái cậu ta nên chưa quen cho lắm."
"Ồ ra là hai người mới yêu nhau hả?? Từ bao giờ vậy??"
"À từ...hình như mới được có mấy tháng.."
"Chưa!! Đương nhiên là chưa!!!"
"Haiz..lại chối, cứ nói thật với lão nương đây thì chết à???" Cô cáu.
"Ơ tôi nói thật mà, bọn tôi chỉ mới nắm tay nhau thôi.."
"Yêu đương mà thế đấy, cậu ta là con trai mà kém cỏi thật!!" Hình tượng của Lục Niên trong mắt Thất Thất bỗng sụp đổ, nhìn ngầu lòi lạnh lùng kiêu ngạo như thế mà mới chỉ dám nắm tay người yêu thôi à? Có khi nhìn vậy mà lại yếu sinh lý cũng nên.
Hai đứa con gái đang đứng nói chuyện với nhau rôm rả thì một giọng nam trầm nào đó vang lên từ phía sau, Thất Thất giật mình quay lại, hớn hở:
"Aaaaaa Hàn caaa!! Lâu quá không gặp!"
Là người con trai mà Thất Thất rủ đi cùng, anh cười tươi với Thất Thất rồi nhìn sang đứa con gái bên cạnh:
"Là bạn em tên Hạ Nhi, anh đừng có la liếm cậu ấy, bạn trai cậu ấy ghê lắm đó!"
Hạ Nhi còn bị Thất Thất chặn họng khi định giới thiệu, giờ chưa gì đã bị cô dùng "bạn trai" của mình để nhắc nhở Hàn Mộc Dương nên thấy vô cùng xấu hổ, nó xua tay trước mặt anh:
"Cậu đừng bận tâm, cậu ấy nói linh tinh đó!!"
"Này Hạ Nhi, tôi còn xưng em với hắn ta mà cậu lại dám bằng vai phải lứa hả?? Tính vượt cả mặt lão nương này sao?"
Hạ Nhi ngơ ngác hồi lâu, Hàn Mộc Dương nhìn con bé được một lúc thì nó quay ra tính nói gì nhưng mắt lại vô tình giao nhau, suy ra Hàn Mộc Dương hơi bị bối rối đôi chút.
"Người này con trai con đứa mà đeo khuyên tai lủng lẳng, tóc tai thì màu mè làm như mình là idol không bằng. Đúng kiểu mình ghét!"_Hạ Nhi liếc qua mái tóc với cách ăn mặc của người ấy, mặt hơi cau lại.
"Vâng chào anh."
"Ơ không cần...bọn mình...bằng tuổi nhau mà."
"Ơ, vừa nãy Thất Thất có nói..."
"Đó là anh họ của tôi, do tôi phải gọi hắn là anh nên tôi muốn cậu cũng phải gọi thế!" Thất Thất ngang ngược vênh mặt, Hạ Nhi huých vào tay cô một cái.
Hạ Nhi không có hứng thú với người này, tên này đích thị con nhà giàu đây, những người như nó không đủ đẳng cấp để nói chuyện được cho nên đành cười qua loa, sau đó quay ngoắt 180 độ.
Hàn Mộc Dương có vẻ như rất được mắt các cô gái trẻ, đi ngoài đường thấy nàng nào cũng ngoái lại nhìn rồi lôi điện thoại ra chụp, có người còn tưởng cậu là idol nào nữa kia. Mái tóc nhuộm màu khói, khuyên tai lấp la lấp lánh khiến Hạ Nhi càng nhìn lại càng không ưa nổi, hễ Thất Thất mà bỏ đi đâu đó để mỗi hai người ở với nhau thì nó đều chạy đi theo, nhất quyết không ngồi cùng nói chuyện với tên này. Hàn Mộc Dương để ý ánh mắt của đứa con gái này rất lạ, một lúc khi Thất Thất chạy đến chỗ kín người nghe điện thoại của mẹ, Hạ Nhi không chạy theo được đành ngồi cạnh anh đợi thì anh mới lên tiếng:
"Cậu...có chuyện gì không vui sao? Mặt cậu trông không được tươi tỉnh cho lắm."
"À không...à ừ...bị buồn ngủ."
"Ừ..."
Bầu không khí giữa hai người lại im lặng, quả thật Hạ Nhi không thể nói chuyện được với người này mà. Hàn Mộc Dương cũng ái ngại vì thấy Hạ Nhi có vẻ lạnh lùng nên đành im, hai người cứ thế ngồi chờ Thất Thất quay lại.
Hàn Mộc Dương không thể không thắc mắc về cái thái độ của nó, con gái ai chả thích người như anh, sao có mình nó là có vẻ khó chịu với mình thế? Hàn Mộc Dương thi thoảng lại liếc qua nhìn biểu cảm của nó khi nói chuyện với Thất Thất, rõ ràng là khác hoàn toàn so với lúc nói chuyện với mình mà. Hay là bởi, Hạ Nhi muốn chỉ có hai đứa đi chơi riêng mà Thất Thất lại rủ anh nên con bé thấy không vui nhỉ? Nếu vậy thì có lẽ nên cáo từ thôi.
"Thất Thất, anh có việc phải về trước, tiếc quá..."
"Xuỳ, về thì về luôn đi còn bày đặt tiếc quá..." Hạ Nhi bĩu môi.
"Chào cậu.." Hàn Mộc Dương nhìn nó rồi vẫy tay, nhận lại chỉ là cái nụ cười gượng gạo không cảm xúc của nó.
Hàn Mộc Dương thấy người con gái này có gì đó khá kì lạ, hay có lẽ nào con bé cũng bị ảnh hưởng bởi Thất Thất, không có hứng thú với con trai mà chỉ muốn nhìn tụi con trai yêu nhau thôi sao? Anh lắc đầu:
"Thất Thất, lại một đứa con gái nữa bị mày đầu độc rồi đấy em..."
.....
"Này Thất Thất, cái người ban nãy...có phải là gay không?"
Câu hỏi của Hạ Nhi khiến Thất Thất đang uống trà sữa thì bị sặc, phun cả trân châu ra ngoài. Nàng ta ôm bụng cười như bố đẻ em bé, thỉnh thoảng còn nấc lên nữa, Thất Thất bình tĩnh lại rồi đi đầu nó, kì này nhất định phải trêu nó một phen. Thất Thất tỏ ra nghiêm túc:
"Cậu không nhìn ra sao? Hắn đúng là giống con trai như đúc nhỉ?"
"Ơ thì gay mà chẳng là trai..."
"Haiz...hắn ta giống bọn mình." Thất Thất vuốt trán làm ra vẻ đang suy nghĩ, Hạ Nhi càng thêm tò mò:
"Là sao???"
"Thì đấy, bọn mình là gái hay trai?"
"Con gái..."
"Hắn cũng là con gái."
"Wtfffff??? Lại thêm một người nữa giống Lâm sao??!! Sao đời mình toàn gặp phải mấy cái trường hợp như này không thế??"
"Điêu!!"
"Haiz con bé này, người đó là người mà có lần tôi định giới thiệu cho cậu đó. Cậu thấy không, hắn ta tuy mặt ngu như vậy chứ thực ra soái lắm, làm công là quá chuẩn luôn!!"
"Cậu có vấn đề thật rồi, tôi còn tưởng cậu nghiêm túc muốn giới thiệu bạn trai cho tôi nữa!." Nó giận Thất Thất nên hậm hực bước đi thật nhanh, Thất Thất khoái chí bụm miệng cười.
......
Đêm đó, Nhất Lâm vì không thấy mẹ ở nhà nên đành vác xác về cái phòng trọ, cả ngày trời không gặp thì có gì đó hơi nhớ nhớ Hạ Nhi, nghĩ đến nó bèn tự mình đi mua gà rán cho con bé.
Nhất Lâm vừa về thì thấy nó ngồi thù lù một đống trước cửa nhà, lại là mất điện, nó lại chùm trăn lên người kín mít với hai cái đèn pin trên tay. Thấy Nhất Lâm, nó bĩu môi, giọng thều thào:
"Giờ mới về..."
"Ừ, tôi lâu lắm không về nhà nên ở lại hơi lâu, còn cậu hôm nay không ra ngoài sao?"
"Vừa về...mất điện còn chưa kịp tắm nữa..."
Cậu bật cười, quả thực trông thấy Hạ Nhi là liền cảm thấy vui vẻ hơn hẳn mà, đám giúp việc ở nhà thật sự làm cậu đau đầu. Cậu bước vào trong nhà, đưa tay nắm vào cái chăn, giục:
"Vào trong đi, định ngồi đấy ngắm ma à?"
"Cậu đừng đùa kiểu đấy nữa, nghe sợ chết đi được!!" Nó nhanh chóng đứng dậy bước nhanh vào trong nhà, đóng cửa lại.
"Nhát gan, thử hỏi đêm nay tôi mà không về xem, chắc cậu bị bọn ma nó hù cho ngã lăn quay trước cửa mất."
"Cậu đừng có đùa thế nữa!!..."
"Tôi ở đây rồi mà cậu còn sợ à?? Có tôi thì ma nàm dám lẩn vào trong phòng chứ??" Trong bóng tối, Nhất Lâm lặng lẽ ngồi lại gần nó trên giường của mình, Hạ Nhi dường như cảm nhận được cậu ở bên, lập tức lại thấy bớt sợ hẳn.
"Hôm nay tôi đi chơi với Thất Thất, cậu ấy đưa đến một người người giống cậu."
"Sao? Nhớ tôi quá nên nhìn người ta giống liền nghĩ ngay đến tôi đúng không?"
"Còn lâu!! Cậu ta giống cậu vì cậu ta cũng là con gái nhưng bên ngoài y hệt con trai."
"Cậu cẩn thận tên đó đấy, có khi nó bê đê chứ không như tôi đâu!!." Giọng Nhất Lâm bỗng dưng gắt lên như thể cảnh cáo làm nó giật mình co rúm lại.
"Tôi còn chẳng ưa gì tên đấy, ăn mặc rồi tóc tai ăn chơi như kiểu hoạt động trong showbiz không bằng ấy."
"Ừ, thế thì tốt, chứ cậu ngu ngơ thế này mà dính phải mấy đứa như thế có ngày nó bẻ cong cho thì chết!"
Vừa dứt lời thì thấy tay đau rát, ra là bị Hạ Nhi nó tức đánh cho một cái. Cậu nhăn nhó xuýt xoa, nó cười khinh bỉ:
"Xí, đáng đời."
"Đúng là bạn bè của Thất Thất, không phải gay thì cũng là gái nửa mùa mà." Cậu chẹp miệng.
"Mà Hạ Nhi, cậu nhớ cẩn thận với tên đấy đấy, Thất Thất hơi quái dị nên tôi sợ bạn cậu ấy cũng thế lắm." Chợt Nhất Lâm dồn ánh mắt lo lắng sang cho nó, Hạ Nhi trêu:
"Úi dồi, lo lắng cho tôi quá nhỉ?"
Nhất Lâm xấu hổ đánh trống lảng, cậu nhìn bát mì ăn hết vứt chỗ bồn rửa bát thì mắng nó cho bớt xấu hổ đi:
"Cậu xem cậu là con gái mà lười biếng thế hả??? Có cái bát đôi đũa ăn xong mà cũng không chịu rửa là sao?!!"
"Aishhh cứ để đấy tí tôi rửa mà!!!"
"Lười quá thể! Bảo sao chẳng thằng nào nó ngó ngàng!!"
"Thế cậu xem cậu chăm chỉ gọn gàng sạch sẽ như thế có thằng nào nó ngó không? Ờờờ..."
Hạ Nhi đúng chỉ chuyên nói cùn, cậu không nói lại được bèn bực bội đi tắm, Hạ Nhi thích chí cười tủm tỉm, chọc tức cậu quả thật là rất vui mà.