Nhất Lâm xấu hổ không dám kể cho Hạ Nhi về cảnh tượng mình nhìn thấy. Trước đó, lời của Hạ Nhi nói không hề sai về con người này, thứ cậu ta nhìn thấy có lẽ là đúng tuy chưa được cậu xác thực nhưng cậu lại không hề nghe nó, để rồi giờ đây ấn tượng về mối tình đơn phương 7 năm trời trong cậu chỉ là những hình ảnh thật ghê tởm. Bắt đầu từ ngày hôm nay, Nhất Lâm cậu sẽ cố quên đi người ấy.
Nhất Lâm còn ốm nên Hạ Nhi đành đến trường một mình, nó đòi ở nhà với cậu thì cậu cứ đuổi con bé đi để nó chép bài giúp mình. Con bé mới đầu nhặng xị lên nhất quyết không muốn đi sau đó bị cậu doạ là cậu sẽ vác cái thân ốm này đến trường thì đành ngoan ngoãn nghe lời. Cậu xoa đầu khen thưởng liền bị nó cắn vào tay một cái, vết răng in rõ mồn một trên tay cậu.
Nó leo lên xe bus, ngồi chỗ hai đứa vẫn thường hay ngồi. Đang lôi tai nghe ra để nghe cho đỡ buồn chán thì có một bàn tay nam tính của ai đó cầm vào, tay còn lại đặt vai nó. Hạ Nhi ngước lên, anh ta nở nụ cười thân thiện:
"Hạ Nhi, hôm nay em đi một mình à?"
Hình ảnh đấy hiện lên trong đầu con bé, nó gật đầu rồi lờ đi chỗ khác, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh ngồi xuống cạnh nó, khẽ tháo chiếc tai nghe của nó xuống:
"Em không muốn nói chuyện với anh sao?"
Nó ấp úng, ánh mắt có phần dè chừng:
"À,...em, em...em không biết nên nói chuyện gì..."
"Em cứ tự nhiên thôi, nói chuyện với anh cho đỡ chán nào."
Nó nghĩ đại ra một chủ đề để nói:
"Em...à!! Sáng nay em ra chợ mua đồ sale, đến muộn có 10 phút mà đã hết sạch rồi, khủng chưa?"
Anh bật cười, tiếp chuyện nó:
"Đồ ở chợ mà sale đương nhiên là các bà các mẹ phải nhanh chân rồi. Haha, anh ra chợ mua đồ giảm giá còn hết nhanh nữa là..."
"Hì hì, đúng vậy."
Vương Tuấn Huy liếc mắt nhìn biểu hiện trên khuôn mặt con bé rồi khẽ nhếch môi cười, anh định cúi xuống nói nhỏ gì đó vào tai nó mà xe đã đến điểm dừng, nó vội vàng lao nhanh xuống.
Hạ Nhi chạy trước, nó chờ đợi mãi đến giây phút đến nơi để thoát khỏi cái tên này. Nó ngoái lại đằng sau không thấy anh đâu liền thở phào nhẹ nhõm, nó vui vẻ đi lên phòng học mà đâu biết rằng ai kia đã nhìn thấy nó, môi khẽ nở nụ cười nửa miệng, sau đó thì lật mặt nhanh chóng trở về làm học trưởng luôn tươi cười của mọi ngày.
Ngồi trong giờ, nó liên tục nghĩ đến trường hợp lúc tan học lại phải ngồi chung xe bus với học trưởng, trong lòng bỗng có cảm giác không an toàn và nguy hiểm. Nó tí thì định nhắn tin cho Nhất Lâm nhưng may mắn tỉnh lại, nghĩ đến mấy trận đòn lần trước thì run lên khiếp sợ rồi xoá vội. Cả giờ nó chỉ có chép bài hoặc là ngủ chứ không vận động cái mồm như mọi khi được, ra chơi đám bạn vui vẻ trêu đùa, mình con bé ngồi một chỗ nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm sân, nhớ đến lần đầu thấy nụ cười ấy vực dậy tâm trạng của mình vậy mà tại sao giờ nhìn anh cười lại chỉ thấy giả dối và muốn tránh xa? Hạ Nhi ngủ cho qua cả buổi trưa không thèm xuống ăn vì quá chán, Nhất Lâm nghỉ đúng hôm học cả ngày để nó bơ vơ ngồi một mình ở cái bàn cuối, thi thoảng mắt liếc lên đồng hồ đếm từng giây từng phút trôi chậm.
Chiều hôm ấy, Hạ Nhi đi vệ sinh và âm thanh ấy lại rội đến khiến nó lại tò mò dứng lại nghe lỏm. Hôm nay là giọng nữ khác, người này không kêu la như cô gái hôm vừa rồi mà chỉ thấy tiếng hôn chùn chụt. Một lúc, nó chợt nghe thấy giọng học trưởng:
"Thân hình của em thật nóng bỏng, bảo bối à..."
Anh ta lại gọi người này là bảo bối, rốt cuộc Vương Tuấn Huy anh có bao nhiêu bảo bối đây?
"Của anh cũng thật là to..."
"Cái gì to?"_Hạ Nhi ngây thơ đứng nghe ngóng mà thắc mắc.
"Hạ Nhi, em đứng đây làm gì thế? Sao không mau vào học?"
Thầy chủ nhiệm tự dưng gọi làm con bé hoảng hồn, nó khẽ gật đầu:
"À...dạ đây ạ...em bị chuột rút nên bám vào tường một lúc cho đỡ ấy mà thầy...". Nói đoạn, con bé cười hì hì rồi nhanh nhảu giả vờ bị thọt đi theo thầy. Anh đang "bận" với cô nàng nào đó trong WC đành dừng lại, mất hứng đẩy cô nàng đó ra rồi lạnh giọng:
"Về lớp thôi."
"Nhưng mà học trưởng...chúng ta mới bắt đầu mà..." Cô nàng đó giọng như thể van xin. Nàng ôm lấy quần áo đưa lên che ngực rồi ôm chân học trưởng, anh lạnh lùng hất chân khiến nàng ngã xuống. Vương Tuấn Huy đe doạ:
"Chuyện này mà để lọt ra ngoài thì chỉ cần một cú bấm, hình ảnh này sẽ được tung lên mạng." Anh giơ điện thoại lên, hình ảnh rõ nét về người con gái trần như nhộng ấy với đôi mắt dâʍ đãиɠ đang suиɠ sướиɠ đập vào mắt nàng ta, nàng vội gật đầu lia lịa rồi khẩn khoản khóc lóc:
"Em hứa em thề sẽ không để lộ chuyện này nên xin anh...xin anh đừng làm như thế..."
Anh cúi xuống nâng cằm cô lên, ánh mắt đáng sợ nhìn cô chằm chằm:
"Ngoan lắm, mau nín đi."
Anh đứng dậy chỉnh tề lại quần áo rồi bước ra ngoài, vừa đi vừa nghiến răng, thầm nghĩ:
"Hạ Nhi, tò mò chuyện của người khác là không hay chút nào đâu, chi bằng...để em trải nghiệm nó luôn hôm nay chứ nhỉ?"
Hạ Nhi ngồi trong lớp hắt xì liên tục, nghĩ bụng chắc Trình Nhất Lâm ở nhà không có việc gì làm rảnh quá nên nằm nói xấu nó đây mà. Nó nhắn đến cho cậu một tin:
"Tên kia, cứ cẩn thận cái mồm đấy!"
Nhất Lâm đang nằm nghịch điện thoại thì thấy tin nhắn của nó đến, cậu cố nhớ xem mình nói nó cái gì làm con bé phải nhắn tin đe doạ mà nghĩ mãi không ra, nghĩ bụng chắc ngồi trong giờ chán quá nên kiếm cái gây sự đây mà. Cậu đang định nhắn lại thì điện thoại sập nguồn, đang chơi dở mà tin nhắn đến làm hết cả pin đành phải cắm sạc đợi nó lên nguồn. Nhất Lâm tìm đến mấy cái ngôn lù của con bé đọc giải sầu, công nhận lời văn của nó giải trí đến độ làm cậu cười bò ra giường, ngã uỳnh xuống đất. Bà chủ nhà đang ngồi nói chuyện với hàng xóm ở ngoài sân thấy tiếng "uỳnh!" thì hỏi lớn:
"Đứa nào làm cái gì mà cứ uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh thế? Đau cả đầu!!!"
Bà hàng xóm bên cạnh vuốt lưng cho chủ nhà hạ hoả, chẳng mấy chốc hai người lại tám nốt câu chuyện đang nói.
...............
Hạ Nhi hết giờ đành đợi cả lớp đi hết rồi mới về, cái balo nặng toàn mấy sách vở với ngôn tình khiến vai nó mỏi nhừ, mặt nhăn nhó. Đang khệ nệ trên vai thì có giọng nói của người con trai ấy vọng lại, gọi tên con bé ở ngay sau. Anh chạy đến đi cùng nó, thở hồng hộc:
"Hạ Nhi...nặng quá thì để anh cầm hộ cho."
Nó tránh tay anh, lắc đầu:
"Dạ không cần đâu, em mang được mà."
"Ầyyy anh là con trai, thấy những chuyện này mà không giúp thì áy náy lắm. Hạ Nhi cứ đưa cho anh."
"Tốt quá! Khoẻ re."_Hạ Nhi cười thầm mừng rỡ vì bao năm qua mới có một người mở lời muốn giúp đỡ mình, nó cầm balo đưa cho anh.
"Hehe cảm ơn học trưởng nhé, thú thật thì vai em sắp gãy thật rồi này ui daaa..."
Hạ Nhi vòng tay ra sau lưng đấm đấm như mấy bà già, anh cười cái điệu bộ của nó rồi từ từ hỏi chuyện trước đây vẫn thắc mắc:
"Hạ Nhi này...em có vẻ...không ưa anh nhỉ?"
"Chẳng lẽ lại phải nói dối là "ơ không ạ, em đâu có ghét học trưởng"?"_Bản thân Hạ Nhi, việc ghét hay thích là không muốn dối lòng, chuyện này chắc chắn phải thẳng thắn. Anh chắc mẩm trong đầu con bé sẽ chối nhưng sau đó, lời nói nó làm anh khựng lại:
"Nói thật thì...em không thích mẫu con trai nổi tiếng trong trường có nhiều người theo đuổi...cho nên, em hơi có chút ghét anh."
Hạ Nhi quá thẳng thắn, thẳng thắn nói lòng mình ra cho anh. Anh chưa gặp người con gái nào như thế, Hạ Nhi khác đám con gái trong trường, nó không thích anh, thậm chí luôn luôn muốn tránh né anh. Tuy Hạ Nhi trong lòng muốn nói rằng mình không thích Vương Tuấn Huy vì nhìn mặt anh quá giả tạo nhưng sợ như thế sẽ mất lòng nên đành kiếm cái cớ khác. Nhưng đứa con gái này đối với anh có gì đó lạ lắm, tại sao mỗi lần anh và một cô nàng làm chuyện ấy trong WC nam thì nó sẽ đứng ở ngoài nghe ngóng? Thậm chí cái hôm trời tối ấy, chính mắt anh thấy mái tóc xù của Hạ Nhi đang lấp ló trong bụi cây nên mới phải nói với cô nàng đi cùng vào khách sạn cho kín đáo. Rốt cuộc thì Hạ Nhi nó làm vậy là có ý gì? Ban đầu anh gặp còn rất tự nhiên với anh nhưng sau đó lại luôn lảng tránh, thậm chí ánh mắt đôi khi phảng phất nét khinh bỉ và cảnh giác nữa. Anh cười nhạt:
"Hạ Nhi, em có vẻ hay bị đau chân hay mệt mỏi khi đến gần nhà vệ sinh nam nhỉ?"
Hạ Nhi đúng là có tật thì hay giật mình, nghe anh nói đến cụm từ nhà vệ sinh nam liền giật bắn, vẻ mặt hốt hoảng:
"Sao...anh đang nói cái gì thế?"
"Anh đang hỏi em. Hạ Nhi, em theo dõi anh đấy à? Em biết được bao nhiêu về anh rồi?" Anh vẫn giữ cái nụ cười gian tà ấy, từ từ anh tiến sát lại gần, con bé theo phản xạ lùi dần ra sau. Vương Tuấn Huy dồn nó vào thế bí là góc tường, lộ ra bộ mặt sở khanh ấy trước mặt nó. Hạ Nhi lấy tay chặn người anh lại, liên tục kêu lên:
"ANH ĐỊNH LÀM GÌ?!!!! TRÁNH XA TÔI RA!!!!!"
Anh bịt miệng con bé, ghé miệng lại gần tai nhắc nhở:
"Tốt nhất là em nên im. Càng kêu càng chống cự, anh càng hưng phấn."
Hạ Nhi tuyệt nhiên không hiểu được í của người này, vẫn cố gắng chống cự. Anh thấy cái tay không nghe lời này liên tục chống lại mình bèn đứng ra sau nó, một tay giữ cả hai tay nó lại, tay kia vòng ra trước bịt miệng để tránh nó kêu cứu. Lão bảo vệ thì đang mải xem tivi bật loa tiếng to quá át tiếng kêu của con bé nên không nghe thấy gì. Vương Tuấn Huy lao nhanh đến phòng vệ sinh rồi khoá cửa lại, Hạ Nhi nước mắt giàn giụa vì sợ hãi.
Anh lôi ra một thứ dây dợ gì đó trong cặp rồi mang trói tay con bé lại, nó nhân lúc anh bỏ tay ra khỏi miệng thì hét lớn. Vương Tuấn Huy trừng mắt đe doạ:
"Này em, hét nữa là bị hôn đến ngạt thở đấy."
Hạ Nhi nghe đến "hôn" phát là im re không dám ho he thêm câu nào. Học trưởng thấy nó thật quá đỗi trong sáng, tuổi này rồi nghe đến hôn cái là sợ xanh mặt, ngoan ngoãn nghe lời anh im lặng luôn chứ. Í định ban đầu của anh là trói tay nó thật chặt để mặt con bé thêm phần đau đớn từ đó làm tăng hưng phấn của anh, nhưng sau đó chẳng hiểu sao mình lại nhẹ tay lại, không dám làm đau con bé. Tuấn Huy đứng đối diện nó, dùng ánh mắt dò từ dưới lên trên, sau một hồi thì dừng lại ở vòng một của nó. Anh nhìn chằm chằm, Hạ Nhi bị ám ảnh bởi mấy thằng sở khanh hay bị bắt được đăng lên báo mạng nên vừa nhìn thấy ánh mắt ấy liền theo phản xạ giơ chân ra đá mạnh, mặt đỏ bừng. Anh ngã lùi người ra sau, ánh mắt có phần khác biệt, anh hừ giọng:
"Em thật không biết cách tự bảo vệ mình, sao cứ muốn anh phải nổi giận thế này?"
Điện thoại nó rơi ngay ở dưới chân từ bao giờ, con bé ngồi xuống lấy ngón tay nhấn vào nhật kí cuộc gọi rồi gọi cho cậu. Điện thoại của Nhất Lâm may thay đúng lúc lên nguồn, thấy con bé gọi thì đưa lên nghe:
"Muộn thế này sao chưa về?"
Đáp lại cậu là một đống âm thanh hỗn độn rồi máy tắt ngóm không còn tín hiệu. Anh thấy con bé gọi điện thoại cầu cứu thì bò dậy, dùng chân dẫm cho vỡ điện thoại nó, Hạ Nhi xót xa nhìn cái điện thoại được mua từ những đồng lương dành dụm từ việc làm thêm ở hàng tạp hoá kì nghỉ hè lớp 11 của mình, xót đến chảy cả nước mắt. Nó chưa kịp mở miệng ra quát đòi bắt đền thì anh đã lao tới siết chặt vai nó dí vào tường, ánh mắt đáng sợ thở dồn dập nhìn thẳng mặt nó. Anh hiện giờ thật giống với Nhất Lâm, giống từ cái ánh mắt quái thú cho đến hành động. Nhưng vì anh là con trai cho nên...việc anh sẽ làm với nó có thể nguy hiểm và đáng sợ hơn bao giờ hết.
Anh nhìn cái vòng một nhỏ bé qua lớp áo ấy, thật khác xa những bộ ngực mà anh từng chiêm ngưỡng trước đây, những cô nàng sở hữu bộ ngực tròn đầy và căng tràn, đưa tay ra xoa bóp hì thật là mềm mại. Anh hừ lạnh, tay kéo cái vai áo nó trễ xuống một cách mạnh bạo, từ từ nếm thử nó. Hạ Nhi không tài nào kêu to được vì bị anh bịt miệng, chỉ có nước mắt giàn giụa tuôn ra vì quá sợ hãi, nơi này chính là chỗ anh và đám con gái ấy làm gì đó rồi rêи ɾỉ với nhau nghe có vẻ tình thú, còn nó thì đau đớn sợ hãi cũng không tài nào kêu được. Lưỡi anh đi đến đâu lại làm nó thấy ghê tởm đến đấy. Tuấn Huy định nếm vùng cổ, vai và xương quai xanh trước rồi sẽ xuống dần để có thể thưởng thức trọn từng nơi trên cơ thể nhỏ bé đó. Đối với Tuấn Huy, "bữa ăn" hôm nay như thể đổi món vậy, không còn là một cơ thể gợi cảm mà đổi sang một cơ thể nhạt nhoà, ba vòng không có lấy một điểm nổi trội ngoài cái nước da trắng. Kì thực cũng khiến sự hưng phấn trong anh giảm đi một nửa nhưng bù lại do tính cách con bé mà anh có phần thèm thuồng hơn, bỏ qua sở thích mọi ngày để nếm thử trọn vẹn nó.