Chương 088. Rút kiếm
Dịch giả: rjnpenho
Biên dịch & biên tập: Oll
Nguồn: tangthuvie
“Chậc, chẳng đánh nhau gì à.”
“Tên nhóc kia sao thế nhỉ, không dám nhúc nhích gì hết, chắc bị thiến rồi.”
“Hắn dám chắc, một tên nhóc may mắn mượn nhờ năng lượng ma tinh tăng tu vi lên cấp bảy sao có thể so với một Dạ Kiêu thân kinh bách chiến chứ? Hắn mà hó hé là bị giết ngay, chỉ e lúc đó Đan Dương có muốn bảo vệ cũng không được thôi.”
“Nói cũng phải, nên im lặng thành thật mới có cơ hội.”
“Hình như Dạ Kiêu bị quở rất thảm.”
“Lưu Tinh kị sĩ đoàn đại diện cho công bình, chính nghĩa, bảo vệ, dũng cảm và vinh dự, mà tên Dạ Kiêu này lại là một trưởng lão của hội Ám Dạ ở thế giới ngầm nên dĩ nhiên đội trưởng Đan nhìn hắn không thuận mắt là phải.”
“Suỵt, im lặng đi, lỡ như bị ai nghe được thì không yên đâu. Đội trưởng Đan luôn sống trong Lưu Tinh kị sĩ đoàn nên không sợ hắn, còn chúng ta thì khác, sớm muộn gì cũng quay lại thành Tinh Diệu, lỡ lúc đó…”
Nghe những lời xì xầm bàn tán của đám thợ săn ma quanh đó, sắc mặt Dạ Kiêu hết sức khó coi. Mấy tên võ giả ở cạnh hắn rất tức giận, quát tháo đám người chung quanh: “Nhìn cái gì, đám các ngươi không có chuyện gì làm à? Không phải đội trưởng Đan mới nói các ngươi quay lại vị trí cũ của mình đi sao, đi đi!”
“Đúng thật là, chẳng có phép tắc gì cả.”
Những thợ săn ma tụm năm tụm ba bình thường tự nhiên không dám đắc tội với Dạ Kiêu, cả đám im lặng rời nhanh khỏi đó.
Mặc dù đoàn săn ma Lôi Đình có đủ thực lực chống lại Dạ Kiêu nhưng xem xét thì thấy đối phương đang ở trong trạng thái kích động, không phải lúc thích hợp để khiêu khích nên chọn cách nhẫn nhịn, chẳng qua sắc mặt mọi người không được tốt cho lắm.
“Nhóc con, coi như mày gặp may, cứ ở đây làm con rùa đen rúc đầu đi, chớ để tao gặp lại mày, nếu không, tao sẽ đánh mày sống không bằng chết luôn chứ chả cần Dạ Kiêu đại ca phải ra tay đâu.”
Ánh mắt của một tên võ giả trong nhóm người Dạ Kiêu đảo qua đảo lại liên tục giữa Đông Nhược Tuyệt và Triệu Uyển Quân, cười âm sâm: “Sau này gặp lại, tốt nhất mày nên mang theo hai cô bé này, đại gia ta chơi qua không ít gái, nhưng loại tiểu nha đầu như nụ hoa chớm nở thế này tới giờ ta còn chưa thử qua, khửa khửa…”
“Ha ha, Hải Long ngươi quả nhiên biết thưởng thức, rất hợp ý ta. Hai bé, có gì tốt đâu mà đi theo tên nhóc kia chứ, chỉ biết làm con rùa đen rúc đầu thôi, chẳng thà theo đại gia chúng ta, đảm bảo hai em sẽ sướng tận trời xanh, ha ha…”
Ngày thường, Đông Nhược Tuyết và Triệu Uyển Quân đều ở trong học viện nên khi nghe qua những lời nói bẩn thỉu như thế, gương mặt cả hai bỗng chốc đỏ bừng giận dữ.
“Các ngươi…”
“Bỉ ổi, vô liêm sỉ…”
“Bình tĩnh!”
Vân Hi lên tiếng.
“Nhưng mà hai à, bọn họ…”
“Tụi em quên những gì anh nói khi nãy sao, lúc nào cũng phải giữ bình tĩnh, không thể vì lời nói và hành động của đối phương mất đi lý trí được, hiểu chưa.”
Triệu Uyển Quân than phiền: “Bọn họ không thóa mạ anh thì anh bình tĩnh là phải rồi.”
“Nếu như bọn họ là địch nhân chân chính, hiện tại còn chưa động thủ thì em đã thua một nửa rồi.”
Triệu Uyển Quân chu cái miệng nhỏ nhắn lên, vẻ mặt không vui, nhưng nhờ những lời nhắc nhở của Lục Vân mà dần bình tĩnh trở lại.
“Em là chính em, đừng vì ngôn từ của bất cứ ai mà dao động, chỉ có tâm kiên định, ý chí không bị ngoại không bị ngoại vật ảnh hưởng mới có thể thành công trên con đường tu luyện, không dễ bị người khác đánh bại được.”
“Vậy bây giờ, chẳng lẽ chúng ta cứ để bọn họ mắng như vậy sao anh?”
“Mắng? Anh hi vọng các em nhớ kỹ, chửi mắng vĩnh viễn không phải là phương pháp giải quyết vấn đề, ngược lại sẽ lộ ra sự sợ hãi trong lòng các em. Anh yêu cầu tụi em, cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa cũng không được chửi mắng. Kiềm chế cũng là mộ loại sức mạnh. Khi các em cảm thấy lửa giận trong lòng đã nặng đến mức có thể bộc phát ra sức mạnh trong cơ thể gấp hai, gấp ba hay thậm chí là gấp mười gấp trăm lần, lúc đó, các em hoàn toàn có thể xả ra thoải mái, không phải kiêng kỵ gì, mặc kệ bản thân đang ở trong tuyệt cảnh tử chiến đến cùng, phá rồi lại lập.”
“Bây giờ em cảm thấy rất tức giận.”
Vân Hi lắc đầu: “Lửa giận hiện tại của tụi em không chỉ không thể chuyển hóa thành sức mạnh mà ngược lại còn là gánh nặng. Nếu như em thật sự cảm thấy thế, hãy cố gắng áp chế cơn giận này xuống, chuyển hóa nó thành động lực, từ sức mạnh chuyển sang tinh thần rồi quán chú lên thanh kiếm em đang cầm. Anh tin rằng, ở một trình độ nhất định em có thể xuất ra được kiếm ý. Chờ khi thực lực các em mạnh lên, khi gặp lại những chuyện tương tự như hôm nay sẽ không định chửi mắng nữa. Nếu hiểu được những gì anh nói, tương lai tụi em sẽ giống như anh thôi…”
“Giống như anh sao?”
Không đợi Triệu Uyển Quân hiểu ra cái gọi là giống hắn, kiếm Vọng Hi trong tay Vân Hi đã tuốt ra khỏi vỏ, kiếm mang sáng chói lao đi bằng một tốc độ nhanh đến khó tin, trong nháy mắt trực tiếp đâm thủng cổ họng tên võ giả vừa chửi bậy kia, máu tươi bắn tán loạn.
“Ngươi… Ngươi…”
Tên võ giả cao cấp đó trợn mắt, không tin nổi nhìn Vân Hi đang đứng gần ngay hắn. Đến chết, hắn vẫn không thể tin được là Vân Hi lại dám chủ động tấn công.
“Bịch!”
Thân hình cao to của tên võ giả đó nặng nề đập xuống đất khiến cho bụi đất bay lên.
Trong phút chốc, quang cảnh xung quanh trở nên im lặng như tờ.
Tất cả thợ săn ma, đoàn săn ma Lôi Đình, hội Ám Dạ, Đông Nhược Tuyết, Triệu Uyển Quân, ngay cả những thành viên của Lưu Tinh Kỵ sĩ đoàn đã đi được một khoảng xa, toàn bộ đều ngạc nhiên quay lại, sững sờ nhìn tên võ giả cao cấp ngã xuống…
Thời gian phảng phất như dừng lại trong nháy mắt.
“Chuyện… Chuyện này…”
Ngay cả Đan Dương, người đội trưởng khi nãy phải vất vã lắm mới ổn định được tình hình cũng chẳng biết phải làm gì lúc này.
Vân Hi lại chủ động ra tay giết chết thợ săn ma của hội Ám Dạ?
Nhưng những kẻ phục hồi lại tinh thần trước tiên lại chính là những thợ săn ma dày dạn kinh nghiệm của hội Ám Dạ.
Tận mắt thấy Vân Hi giết chết anh em của mình, trong lòng Dạ Kiêu lập tức tràn ngập một cảm giác khó tả. Lửa giận khi bản thân bị khinh thường, cảm giác sảng khoái của việc báo thù rửa hận cùng nỗi đau khi người anh em của mình bị giết, ba loại sức mạnh đan xen vào nhau đã nhen nhóm bầu nhiệt huyết, chân khí trong cơ thể Dạ Kiêu hóa thành một tiếng thét giận dữ.
“Giết.”
“Keng…”
Chiến đao rời khỏi vỏ. Xen lẫn cảm giác sảng khoái không tên cùng cơn thịnh nộ cùng cơn thịnh nộ, chiến đao trong tay Dạ Kiêu lóe lên hóa thành một tia huyết quang chói mắt, chém xuống ngay tức thì.
“Giết.”
Mặt khác, năm tên võ giả còn lại cũng thét lên giận dữ, lửa giận ẩn chứa trong cơ thể bọn họ lập tức bùng nổ. Đao kiếm xuất vỏ, chiến ý sắc bén, sát khí kinh khủng, trong phút chốc tràn ngập khắp nơi.
Năm tên võ giả cấp năm cùng một tên cấp tám không phân trước sau cùng lúc chém ra một kích sấm sét về phía Vân Hi đang bị bọn họ vây ở giữa.
“Choeng!”
Chiến đao màu máu nặng nề chạm lên kiếm Vọng Hi.
Thanh âm lanh lảnh lay động khắp nơi.
Đao tốt.
Kiếm tốt.
Lưỡi của chiến đao bị kiếm quang của kiếm Vọng Hi chấn nát. Sau khi chấn nát lưỡi thanh đao của Dạ Kiêu, kiếm quang ấy trong phút chốc hóa thành năm bóng khác nhau chém ra năm hướng.
Khí kiếm quyết.
Khí trùng tinh tiêu.
“Keng! Keng! Choeng! Keng! Choeng!”
Tiếng kim loại giao nhau.
Tia lửa chói mắt bắn ra khắp nơi.