Cấp ba, điều khiến tôi cảm nhận sâu sắc nhất là không thể theo kịp việc học.
Đặc biệt là sau khi bạn từng dốc toàn lực trong một khoảng thời gian nào đó, bước trên một hành trình mới, bạn phát hiện vẫn chưa có điểm kết thúc và bạn cần nỗ lực. Mà loại nỗ lực này giống như thứ vô biên hút cạn máu bạn, không thấy hồi kết, cũng không có được hồi báo.
Cảm giác bất lực đó, xuất hiện khi tôi muốn nghiêm túc nghe giảng theo tiết tấu của giáo viên nhưng thực sự không nghe hiểu; thể hiện qua điểm số đỏ chót khiến người ta bẽ bàng trong bài kiểm tra hàng ngày; còn biểu hiện ở thứ hạng thành tích luôn quanh quẩn bên dưới.
Vì thế khi đó, cảm xúc ngày nào cũng rất chán nản. Đưa vào nhân vật nữ chính văn học thanh xuân đau khổ một cách sống động.
Bạn bè trước kia cũng không học cùng một trường.
Đến trường mới cũng không làm quen với quá nhiều bạn mới, mọi người đều bận làm bài tập, bận giải quyết đề khó.
Nhưng đề khó của bản thân đã trở thành khó khăn.
Niềm an ủi duy nhất có lẽ chính là Trình Hoa nhỉ.
Bạn cùng phòng thường xuyên nói chuyện với tôi về Trình Hoa.
Tối hôm đó, tôi đang chọc cười cô ấy. Tôi nói tên cậu khi đọc nhanh rất giống tên Nhiệt Ba.
Cô ấy vừa vui vẻ vừa buồn cười nói với tôi: "Trình Hoa cũng nói vậy, hai cậu khá ăn ý đó."
Tôi lập tức khựng lại.
Có lẽ cô ấy cảm thấy đã nắm được thóp của tôi. Về sau luôn nói rằng Trình Hoa và tôi rất hợp nhau, khiến con nai nhỏ trong lòng tôi nhảy loạn lên, cũng cảm thấy rất bất an.
Tối thứ bảy đó vẫn giống như những tối thứ bảy khác, là niềm vui của học sinh nội trú. Đến tận mười một rưỡi Nhiệt Ba mới về phòng ngủ.
Đợi sau khi mọi người đi, đêm tối mới chân chính yên tĩnh trở lại.
Nhìn bạn cùng phòng lần lượt thoải mái chìm vào giấc ngủ, chỉ có tôi nằm trên giường, không ngủ được.
Nhớ lại lời tối nay Nhiệt Ba nói rằng tôi và Trình Hoa rất hợp nhau, tôi không khỏi liên tưởng đến những lời cô ấy nói với tôi mấy ngày trước.
"Cậu biết không? Hôm nay tớ và Trình Hoa nhắc đến cậu, cậu ấy nói cậu là bạn tiểu học duy nhất của cậu ấy trong trường này, cậu là người bạn cậu ấy quen lâu nhất."
Lời của Nhiệt Ba cứ luẩn quẩn trong tâm trí tôi, không ngừng lặp đi lặp đi.
Hứa Sam Sam, hình như mày thực sự đang thân thiết hơn với cậu ấy rồi.
Không khỏi nghĩ đến tương lai của chúng tôi, chúng tôi có không? Loại chuyện không chân thực này, tôi không dám nghĩ, cũng không thể nghĩ.
Nhưng tôi rất vui, cậu là niềm an ủi của tớ. Tớ có thể có được động lực khi nghĩ đến cậu.
Có lẽ, một người có thể khiến mình có được động lực, sẽ là một sự tồn tại đặc biệt nhỉ.
Giống như, tia sáng nhỏ trong đêm tối vậy.
Editor có lời muốn nói:
Bộ truyện này chỉ được đăng DUY NHẤT trên Wattpad @QW2412. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!