Cậu Ấy Muốn Giống Một Cái Cây

Chương 11: Để ý một người, thật khó




Lại là thứ hai, do lễ chào cờ nên thời gian quét dọn vốn đã không đủ của chúng tôi càng bị rút ngắn.
Khu vực lớp chúng tôi phụ trách là sảnh triển lãm ở tầng một toà nhà dạy học, không những diện tích rộng mà khu vực lối đi chính giữa cũng đông người qua lại, mỗi ngày dày đặc dấu chân của mọi người, vì thế quét dọn trở thành chuyện khó khăn nhất của lớp chúng tôi.
Như thường lệ, sáng thứ hai mọi người phải đến sớm hơn ngày thường một chút.
Còn mười phút nữa là phải đến sân vận động dự lễ chào cờ, học sinh ngoại trú xách những hộp giữ nhiệt cho buổi trưa, đeo cặp sách to nặng đầy sách vở, bước chân vội vã, hối hả chạy về lớp học.
Mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng này, tôi đều không nhịn được mà muốn cười. Nhưng trong lòng cũng hơi ngưỡng mộ. Vì tôi sẽ không có cuộc sống thế này.
Sáng sớm mơ màng thức dậy với tiếng chuông ồn ào, vệ sinh, ăn sáng, chuẩn bị sách vở, cầm hộp giữ nhiệt người nhà chuẩn bị, hoặc đợi bạn ở bến xe, hoặc đeo tai nghe ngồi trong góc cạnh cửa sổ đến trường.
Nếu là tôi, nhìn gương mặt mình phản chiếu trên gương, nhất định ngày nào cũng phải tự nói với mình một câu "Hôm nay cũng phải cố gắng ~".
Tiếng chuông chói tai vang lên, suy nghĩ quay về, đáy lòng càng tràn ngập sự thất vọng. Ngước mắt nhìn lại, vẫn là nhanh chóng quét dọn thì hơn.
Vì chỉ còn năm phút thôi!
Tôi nhìn những bạn học khác, sau khi nghe thấy tiếng chuông, bọn họ hốt hoảng cầm chổi lau nhà bắt đầu lau trái lau phải như một động cơ.
Những học sinh trước đó vẫn gấp gáp đi bộ bây giờ đã đổi thành chạy đến toà nhà dạy học rồi, ha ha ha. Nhìn bộ dạng chật vật của bọn họ cũng buồn cười thật đó.
Giây tiếp theo, tôi nhìn thấy Trình Hoa đứng ở cửa, tay trái cầm hộp giữ nhiệt, giúp tay phải gập ô, ô còn bị kẹt, đúng là rất chật vật.
"Trình Hoa, nhanh lên, còn ba phút nữa!" Tôi tươi cười hét lên với cậu ấy.
Cậu ấy hoang mang ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy tôi liền nở nụ cười thương hiệu ngốc ngếch: "Ồ ồ ồ, được rồi, xong ngay đây."
Thầm nghĩ không thể nhìn chằm chằm người ta mãi, tôi liền thu hồi ánh mắt, dùng khoé mắt chú ý đến động tĩnh của cậu ấy.
Í? Người đâu rồi? Lẽ nào phóng thẳng lên tầng hai rồi? Sao chỗ này chưa có ai đi qua?
Tôi đột nhiên hơi nghi ngờ về góc độ mình tìm, vừa định đổi chỗ khác lau, trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giày thể thao đen.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Trình Hoa đã đứng trước mặt tôi.
Trái tim bắt đầu đập điên cuồng.
"Sao, sao, sao thế?" Vừa mở miệng liền lập tức hối hận.
Quần què gì thế! Còn nói lắp nữa. Ông trời ơi! Kích động vậy sao?
"Không có gì, buổi trưa tớ tới lau sàn giúp cậu nhé!" Cậu ấy nhìn tôi, buồn cười nói với tôi.
"A ~ Được, cậu mau lên tầng đi." Không chịu nổi nữa, vội đuổi cậu ấy đi. Cứu mạng! Trời mới biết vừa rồi cậu ấy nói chuyện dịu dàng thế nào!
Ồ, trời cũng không biết, chỉ có tôi biết.
"Được, bai bai." Sau đó cười ngốc với tôi một cái.
Tên nhóc này! Nụ cười này!
Cứu mạng!
Quá mê người rồi!
Phù ~
Cuối cùng tiếng chuông vang lên, mọi người bắt đầu thu dọn chổi lau sàn rồi bước về phòng học, mấy bạn học khá thân với tôi còn cố tình đến gần chọc tôi.
"Sao rồi, cậu ấy nói gì với cậu? Chúng tớ nhìn thấy hết rồi đó." Một đám người đánh mắt ra hiệu, muốn hóng chuyện bao nhiêu có hóng chuyện bấy nhiêu.
"Không có gì không có gì, mau đi thôi, dự lễ chào cờ." Ngượng đỏ mặt, tôi tuỳ tiện trả lời qua loa.
Đây là bí mật nhỏ trong lòng tôi, không muốn chia sẻ với nhiều người.
Nhưng vẫn không tự chủ được mà bắt đầu cười ngốc.
Cả buổi sáng trôi qua như vậy. Bạn cùng bàn chắc là cảm thấy tôi nhập ma rồi.
Khó khăn lắm mới kết thúc giờ tự học buổi trưa.
Một mình tôi cầm hai cái chổi lau nhà đến sảnh triển lãm.
Đặc biệt dặn dù các thành viên tổ tôi là "Trưa nay chị đây bao cả đại sảnh!" rồi không thèm quay đầu mà ra ngoài, không quan tâm tiếng hoan hô của bọn họ ở đằng sau.
...
Nếu khi đó tiêu sái bao nhiêu, bây giờ tôi lại bị vả mặt bấy nhiêu.
Không biết nhìn đồng hồ bao nhiêu lần, kim phút sắp chỉ đến mười hai giờ rồi, một mình tôi kéo hai cái chổi lau sàn nửa tiếng đồng hồ, mới lau xong sảnh triển lãm.
Vẫn luôn để ý đến học sinh qua lại, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng Trình Hoa.
Bức bối quay về phòng học.
"Sao cậu lau lâu thế?" Bạn cùng bàn hỏi tôi với vẻ khó hiểu.
"Lau kỹ đó!" Đúng là tức chết. Nhưng tức, cũng phải duy trì nụ cười.
Không ngờ Trình Hoa lại lỡ hẹn.
Buổi sáng tôi chưa tỉnh ngủ nên nghe lầm sao?
Phù ~ Kỳ kỳ quái quái.
"Cậu sao thế?" Càng nghĩ càng không đúng, tôi lén lấy điện thoại rồi xin ra ngoài đi vệ sinh, gửi cho Trình Hoa một tin nhắn.
Hồi lâu vẫn không đợi được hồi âm.
Tiếng chuông vào lớp lại vang lên rồi.
A. Thật phiền não.
Để ý một người, nên nhất cử nhất động của người đó đều ảnh hưởng đến cảm xúc của bản thân sao?
Editor có lời muốn nói: