Cậu Ấy Là Của Tôi!

Chương 54




- Đợi đó…Em đến liền - Nhi cúp máy, giọng nói có vẻ hốt hoảng

- Con mồi cắn câu!! - Nguyên liếm môi tỏ vẻ tinh ranh

Ai cũng bắt đầu né xa Nguyên, trông anh bây giờ như bị người đời hắt hủi từ ngàn thế kỉ trước. Bộ anh làm gì sai ý mọi người sao??

- Quân đâu?? - Nhi chạy với vận tốc thầ thánh vì trong khi Quân vẫn ngồi trên giường và đang được Nguyên mách kịch bản thì cô đã đạp cửa xông vào

- NHI?? - cả đám há hốc, cô đã làm cách nào mà tới được đây trong vòng 5 phút ngắn ngủi vậy

Việc ngạc nhiên không còn là vấn đề mà vấn đề bây giờ là ai sẽ gánh chịu cơn thịnh nộ của Nhi cơ chứ. Tóc cô tự nhiên bay phất phới cộng thêm tiếng bẻ tay rồm rộp, ánh mắt cuồng loạn đã xuất hiện rồi. Chẳng ai bảo ai mà đẩy Quân nằm chồm hổm dưới sàn, anh đang bị trật mắt cá chân giờ đỡ hơn thì khi bị đẩy thì liền như phút ban đầu mà còn đau nữa chứ

- ĐAU QUÁ!! - Quân hét lên, anh thà bị bất tỉnh còn hơn

Nhi vội chạy lại đỡ Quân ngồi lại lên giường rồi trừng mắt với Nguyên

- Cậu ấy bị té giường.. Lúc nãy anh thông báo nhầm - Nguyên chọt chọt 2 ngón tay với nhau rồi núp sau lưng Sơn - Ba mẹ của Quân kìa… Em chào 2 bác đi - anh lảng chuyện rất nhanh

3 đôi mắt chạm nhau. Nhi ngớ người. Sao lại có sự trùng hợp đến như vậy?? Đây là ba mẹ của Quân sao?? Không nhầm chứ, cô quay lại nhìn Quân thì nhận được sự gật đầu của Quân

Trong lúc Nhi còn không tin thì mẹ Quân mắt sáng rỡ lên khi nhìn thấy Nhi: "Ây da!! Định mệnh!! Đúng là định mệnh mà!!". Ông bà sắp có con dâu rồi…Thật là định mệnh

- Cháu chào 2 bác!! Buổi trưa hôm nay đúng là thất lễ. Tay bác sao rồi ạ?? - Nhi cúi đầu chào rồi liếc qua tay của mẹ Quân

- A..Không không… Tay bác đỡ hơn nhờ thuốc của cháu đấy!! - mẹ Quân cười rồi thúc vào ngực chồng mình

- Chào cháu… Tiện đây ta cũng giới thiệu ta là Phạm Nghiêm Tú. Đây là vợ ta, Trần Ngọc Hiền… Ta nghĩ cháu với bọn ta rất có duyên - ông chồng bị thục cũng đau lắm nhưng vì hình tượng nên cố gắng tỏ vẻ điềm tĩnh

- Cháu thật thiếu phép tắc khi vào phòng mà không chào 2 bác trước!! Cháu là Vương Triệu Nhi, em gái anh Nguyên và anh Nam đây… - Nhi có vẻ dùng những lời mà coi là được giáo dục rất nghiêm mới được như vậy

Cả đám ngẩn người.. Thế chúng ta thoát chưa nhỉ?? À..À.. Chưa đâu.. Cô dùng nụ cười tươi đối với ba mẹ Quân nhưng có vẻ là ám khí với cả đám

Còn Quân thì vẫn cười tươi ở trên giường. Hóa ra cô gái mà mẹ anh muốn gặp lại là Nhi, anh cũng không ngờ tới việc này nhưng có vẻ ba mẹ Quân rất thích Nhi

- Làm dâu nhà ta luôn nhé! - mẹ Quân hết lời để nói hay sao ấy, lựa đúng lúc Quân đang uống nước

- Khụ… Khụ.. Mẹ à!! Mới gặp mà mẹ!! - Quân sặc nước ho khụ khụ đến nỗi mà nước sộc lên tới mũi rồi nhăn nhó nhìn bà Hiền

- Thì sao chứ?? Con mẹ ế tới giờ rồi với lại lúc nãy mẹ nghe bé Nhi có vẻ quan tâm đến con lắm mà!! - bà Hiền cứ đứng đó phán như 1 vị thánh

"Bé Nhi??" - cả đám phải quay mỗi người 1 nơi rồi bụm miệng cười đến run người, Nhi bây giờ không làm gì được nên chỉ nghiến răng lườm cái đám đang đứng 1 xó kia

- Cháu có 1 số việc phải trao đổi với anh Nguyên và anh Nam ạ… Cháu xin phép!! Hi vọng sẽ sớm gặp lại 2 bác ạ - Nhi cúi đầu rồi nở nụ cười thân thiện và giữ vững nụ cười đó mà quay qua Nguyên với Nam - 2 anh à!! Em có chuyện gấp đây!!

Nam và Nguyên sau 15 phút cũng trở lại, nhìn là biết mới bị Nhi dần cho 1 trận te tua hoa lá cành. Nhưng chỉ có mỗi 2 người quay lại còn Nhi đã lặn tăm. Phải rồi, cô mới vừa gặp ba mẹ chồng tương lai mà…không hồi hộp là không được

- Cũng muộn rồi nên bọn cháu xin phép về ạ… - Nam thay mặt cả đám nói

- Ừ! Về cẩn thận nha mấy cháu. Nhớ kêu bé Nhi ngày mai đến thăm Quân nhà bác nữa nhé - mẹ Quân hí hửng lắm

- D..dạ…- Nam gật đầu rồi nói mà anh suýt bật cười

Cả đám cứ run run đi ra khỏi cửa. Quân ngồi trong phòng mà chỉ biết cười nhăn nhó. Bà Hiền thì cứ ngân nga bài hát vui tươi còn ông Tú thì thấy sự khác lạ của cả đám nên ngồi xuống cạnh Quân rồi hỏi:

- Bộ mấy đứa có gì vui sao?? Nãy giờ đứa nào đứa nấy cũng run người nín cười!!

- Tại mẹ cứ nói em Nhi là bé Nhi ấy….Hồi đó cũng bị gọi thế rồi em ấy đánh cho không còn đường sống luôn ấy ba - Quân lấy miếng táo trên đĩa rồi cười, anh vẫn nhớ có lần chọc y như thế rồi bị sưng vù 1 má nhìn buồn cười lắm

- Gọi thế dễ thương mà!! Có vẻ con quan tâm đến bé Nhi quá nhỉ?- ông Tú bây giờ mới gạ gạ vào tay Quân, ánh mắt gian tà của ba anh là thế quái nào

Quân đang phân vân giữa chuyện có nên nói hết mọi chuyện ra hay không thì Diệu lại đến. May sao là lúc nãy tiễn cả đám về nên bà Hiền tiện tay bấm chốt cửa

- Quân à?? Quân ngủ chưa??

- Ba mẹ… Cứ nói con mệt nên ngủ rồi nhé - Quân muốn xanh mặt với Diệu, hồi đó chị làm gì có tính mặt dày thế này. Anh đắp chăn rồi quay người về phía ngược lại của cánh cửa, nhắm mắt vờ ngủ say

Bà Hiền thấy Quân như vậy liền thở dài rồi lắc đầu.. Bà biết cả những buổi tối đi ăn với gia đình Diệu thì chị cố ý ngỏ lời với Quân nhưng thằng con của bà lại giả khờ để từ chối nó. Bây giờ thì càng thấy rõ hơn!! Ông Tú ra mở cửa, diệu vào rồi khép nép chào hỏi vì chị vẫn còn xấu hổ

- Quân ngủ rồi hả 2 bác?? - Diệu thấy Quân nằm im thin thít nên lóng ngóng ra xem

- Ừ!! Vừa tỉnh lại thì biết bao người tới thăm nên mệt và lăn ra ngủ như heo rồi… - biết là Quân chưa ngủ nên bà Hiền liền vừa nói vừa châm chọc Quân

Anh nghe hết nhưng vẫn nằm im không dám hó hé. Diệu mà biết anh giả ngủ để tránh mặt chị thì quê chết mất. Càng nghĩ mà càng thấy phiền…Hơn 9h rồi mà sao không ở nhà mà chuẩn bị đi làm còn qua đây thăm bệnh làm gì??

- A…A… Xin lỗi… Cháu để quên điện thoại!! - Nguyên từ đâu mở tung cánh cửa, có vẻ anh đã quen cái thói vô tư mọi lúc mọi nơi,

- Chào anh.. - Diệu khẽ gật đầu chào theo phép lịch sự

Nguyên là người nhớ rất dai nên tuy có gặp vài lân hồi cấp 3 nhưng hình ảnh của Diệu đã để lại rất sâu nên anh vẫn nhớ như in. Anh thấy Quân đã ngủ còn Diệu thì vẫn ngồi đó, chợt có tiếng tin nhắn phát ra từ điện thoại Nguyên

[ Tôi là Quân đây, ở lại đi!! Ở lại đến khi cô ấy về đi.. Hay nói gì cho cô ấy về cũng được!! ] - Quân đã nhanh chóng nhắn tin bằng tay trái vì trước khi úp chăn anh có vớ lấy điện thoại của ba mình và nhắn sang số Nguyên khi biết Nguyên đến

Nguyên cười rồi quay lại

- Diệu đó sao?? Còn nhớ tôi không?? - Nguyên cười như có ngàn đóa hoa nở quanh người

- Ơ… Anh là….- Diệu ngẩn người, chị cũng chút liêu xiêu với sức hút của Nguyên và nhớ ra ngay - A.. Anh là Nguyên học cùng với Quân hồi cấp 3 có cô em gái tên Nhi là bạn gái của Quân phải không??

Nguyên với Quân không hẹn mà nhăn nhó cười, có cần phải nhớ chi tiết mà kể sạch ra không vậy trời. Khỏi nói thì mẹ Quân mắt sáng rỡ ra, bà đang nhìn chằm chằm vào thằng con đang đắp chăn vờ ngủ ở đằng kia

- Cậu đến đây bằng gì?? - Nguyên vẫn đứng đó nhét điện thoại tiện hỏi Diệu

- Ơ..À.. tôi đi taxi đến đây - Diệu giật mình, khi được Nguyên hỏi bỗng chị giật mình rồi cười trả lời theo phép lịch sự

- Giờ cũng muộn rồi, con gái đi taxi giờ này không an toàn cho lắm. Nhà cậu ở đâu?? Tôi chở về! - Nguyên bày ra vẻ mặt đăm chiêu rồi chẹp miệng hỏi Diệu

- Phiền cậu quá, tôi đi taxi quen rồi.. - Diệu từ chối

Ba của Quân bỗng nhận được cái nháy mắt nửa vời của Nguyên, chợt nhận ra rằng chẳng ai tự nhiên lịch sự đòi chở người lần đầu tiên mình gặp về nhà cả nên ông cũng tiếp lời

- Nguyên cũng có ý muốn chở cháu về nhà mà. Cậu ta là người tốt mà, cháu đừng có lo. Giờ cũng trễ rồi, cháu về ngủ nghỉ rồi chuẩn bị để ngày mai còn đi làm nữa. Thời gian qua đã làm phiền cháu nhiều quá rồi - ông Tú điềm đạm nói chuyện với Diệu

Diệu nghe thế cũng không nói lại mà đứng nên sắp xếp đồ đạc rồi cúi đầu chào ba mẹ của Quân

- Vậy cháu xin phép về ạ. Cho cháu gửi lời hỏi thăm đến Quân ạ..

Nguyên cũng gật đầu chào ba mẹ của Quân rồi tiếp bước theo Diệu. Đi đến nửa cánh cửa thì Nguyên quay lại giơ ngón cái biểu ý thành công, Quân cũng bật dậy rồi giơ ngón cái

Quân cảm thấy nhẹ nhõm khi Diệu ra về nhưng cũng thấy áy náy. Không lẽ Diệu cứ bám lấy anh như thế này sao?? Không lẽ chị không tính đi tìm người khác sao?? Quân suy nghĩ được vài ba lần rồi lại thôi

- Ba mẹ… Con muốn kể chuyện này- Quân hít 1 hơi thật sâu, bây giờ có bị đánh thì Quân cũng cam chịu. Anh tuyệt đối không để vuột mất cô thêm 1 lần nào nữa

Trong lúc đó thì không khí trong xe Nguyên chợt ngột ngạt

- Thế này thì phiền cậu quá! - Diệu thấy kì kì nên mở miệng nói chuyện trước

- Phiền gì chứ?? Quen cả mà sao cậu cứ khách sáo làm gì?? - Nguyên vẫn tập trung lái xe

Tiếng chuông điện thoại của Nguyên lại reo lên, nối sợi dây nghe vào điện thoại rồi nhận cuộc gọi

- Anh đi lấy cái điện thoại gì mà lâu thế?? - tiếng Sơn gào thét trong điện thoại nghe thiệt dễ thương đối với Nguyên à nha

- Ừ… Anh đang trên đường về đây… Em yêu cứ nóng làm gì?? Anh có đi ngoại tình đâu mà sợ - Nguyên coi Diệu là không khí hay sao mà anh cứ tự nhiên như ruồi - Tí nữa anh về rồi đền bù cho em nhá nhá

Tiếng điện thoại cúp cái rụp, Nguyên cũng tháo tai nghe ra rồi huýt sáo. Diệu nghe cách nói chuyện đoán chắc là người yêu của nguyên nên cởi mở hỏi

- Bạn gái cậu sao?? Cô ấy có vẻ lo lắng cho cậu nhỉ??

- Không phải bạn gái đâu. Em ấy là vợ tôi…. Và cậu muốn kinh tởm hay kì thị cái quần gì cũng được nhưng tôi phải nhấn mạnh rằng em ấy là con trai. Tôi yêu con trai!! - Nguyên cũng chẳng ngần ngại mà nói hết ra, anh chẳng quan tâm đến những lời thị phi, miễn rằng có Sơn và gia đình ủng hộ thì anh chẳng ngán gì hết

Diệu ngớ người rồi che miệng cười gian tà

- Vậy là tôi đã thấy bằng chứng sống ở Việt Nam rồi..

- Hả?? - Nguyên nhăn mày nhưng vẫn tập trung đi theo chỉ dẫn của Diệu

- Nói ra thấy ngại nhưng tôi là hủ nữnchục năm rồi. Tôi thấy có nhiều cặp đôi lúc đầu cũng hạnh phúc lắm nhưng chỉ được nửa chừng và tôi thấy mất niềm tin vào những cặp đôi cùng giới. Tôi đã từng nghĩ sẽ chẳng có cặp tìm được hạnh phúc thật sự mà chỉ quen nửa vời nhưng rõ ràng tôi thấy cậu đã kết hôn và rất hạnh phúc. Tôi tin sẽ còn nhiều cặp như cậu và người con trai của cậu, luôn vượt qua những thử thách để có thể đến được với nhau. Chúc cậu giữ vững tình yêu này!! - Diệu chia sẻ những suy nghĩ của chị cho Nguyên biết, chị ủng hộ LGBT và mong muốn mọi người cũng ũng hộ như cô

Nguyên tỏ vẻ hài lòng. Đúng thật là Diệu không xấu chỉ là chị quá lụy tình Quân mà mãi không dứt ra được

- Bao nhiêu năm không được đáp lại nhưng cậu vẫn bám lấy Quân nhỉ - Nguyên hỏi ngược lại Diệu

- Tôi không biết nữa.. Hình như tôi chỉ có cảm giác với Quân.. Cậu ấy luôn quan tâm tới tôi. Những lúc tôi cô đơn không ai bầu bạn thì cậu ấy là người giúp tôi cởi mở hơn. Cậu ấy lúc nào cũng ân cần, nhẹ nhàng và tôi có cảm giác với cậu ấy giống như…giống như…… - Diệu đang cảm giác rõ hơn về tình cảm của mình nhưng rõ ràng chị không thể nói được từ "yêu" với Quân, nó hơi khác xa với cảm nhận

Nguyên thấy Diệu ấp úng. Cũng đúng lúc vừa tới nhà Diệu nên anh dừng xe, Diệu cũng gật đầu cảm ơn Nguyên rồi ngoảnh mặt tính đi luôn thì nguyên chòi qua ghế Diệu vừa ngồi

- Cậu là con một trong gia đình phải không??

- Ừ…Sao vậy?? - nghe Nguyên hỏi mà Diệu ngớ người nên quay lại đối diện với Nguyên

- Lí do mà theo đuổi đến bây giờ mà cậu không thấy nản là bởi vì cậu..KHÔNG YÊU CẬU ẤY.. Theo những gì cậu đã nói thì tôi chắc rằng tình cảm của cậu với Quân chỉ đơn thuần là tình cảm của 1 người em gái giành cho anh trai mà thôi. 1 tình cảm cậu khao khát có được vì cậu rất đơn côi trong gia đình chỉ có 1 mình cậu. Cậu đã lẫn lộn giữa tình cảm anh em với tình yêu. Cậu nên giành 1 khảng thời gian riêng cho mình để hiểu được trái tim mình đang muốn gì.. Tôi chỉ biết khuyên thế thôi - Nguyên nói rồi nhấn ga đi nhanh bởi vì nếu còn chậm trễ thì anh sẽ ở ngoài đường

Diệu ngẩn người rồi đứng đó ngẫm lại những gì Nguyên vừa nói. Đúng thật là chị cần 1 khoảng thời gian cho riêng mình. Không thể để lẫn lộn như vậy được…………..Có vẻ như đã có 1 người mù quáng trong mớ hỗn độn bây giờ đã được kéo ra và tỉnh táo hơn rồi