Cậu Ấy Là Của Tôi!

Chương 48




Đến gần 10h đêm thì Nguyên dỗ được Cill với Zen đi ngủ. Anh quay trở lại phòng khách ngồi với Sơn

- Chời ơi…Bà xã nấu cơm ngon quá!! Sao ở nhà không nấu ngon vậy đi?? - Nguyên vừa xà xuống thì nhào vào ôm Sơn vật ngã ra so-pha

- Ăn cho lắm rồi giựt mỡ à….Nhà của Nhi đấy, đừng có tào lao - Sơn cố gắng đẩy Nguyên ra nhưng không được nên chau mày dọa Nguyên

- Thả em bây giờ thì cả tuần sau nghỉ ở nhà nha - Nguyên vẫn không buông tha cho Sơn

- Đạp chết bây giờ….Tuần sau nhiều việc mà bắt em nghỉ

Nói thật thì Sơn năn nỉ mãi thì Nguyên mới cho Sơn đi làm vì ở nhà chán ngắt chẳng có việc gì làm. Nguyên hay ra điều kiện là nghỉ 1 tuần hoặc 1 tháng nếu muốn Nguyên buông tha cho Sơn

Sơn đang bận suy nghĩ khi nhìn thấy ánh mắt tóe lửa của Nguyên, thật sự là hắn rất sợ ánh mắt đó

- Làm người chồng lý tưởng đi anh ơi…Gì mà đe dọa vợ anh ghê thế - Nhi từ trên lầu lết xuống cùng với cái chăn quấn trên người cười giải vây cho Sơn

Nghe tiếng Nhi Sơn lấy hết sức mạnh của mình đẩy Nguyên ngã xuống sàn không thương tiếc rồi vuốt lại mái tóc rù rối của mình

- Bộ bọn anh làm em khó ngủ hả?? Em chưa khỏe mà!!

- Đâu có!! Em xuống kêu 2 anh lên phòng kế bên ngủ. Khuya khoắt thế này mà chưa ngủ là mai ông Nguyên bắt anh ở nhà đấy - Nhi vừa ho vừa cười rồi xách mông về phòng

Sơn trừng mắt với Nguyên, thì ra anh chỉ đang câu giờ để sơn không đi ngủ sớm và mai anh sẽ bắt Sơn ở nhà vì tội ngủ trễ. Nguyên với Sơn rượt nhau lên phòng trong im lặng để không đánh thức 3 người kia

"Reng..reng.." - tiếng chuông điện thoại của Nguyên vang lên mà Nguyên đang lục lọi chăn từ trong tủ quần áo ra nên kêu Sơn nghe dùm

Sơn ngạc nhiên khi thấy người gọi trong đêm thế này lại là Quân. Sơn cũng biết việc chiều nay vì nghe Nguyên kể mà cứ như anh sắp đánh nhau với Quân đến nơi. Vội bắt máy:

- Alo. Có chuyện gì không Quân

- À, ừ….Sơn hả?? Nguyên đâu cho tôi gặp 1 chút được không?? - Quân nghe thấy tiếng bên kia giọng quen quen đoán ngay là Sơn nên hỏi ngay

Sơn im lặng chỉ vào điện thoại rồi đưa cho Nguyên. Nguyên mà thấy Quân gọi thì anh chắc rằng anh chàng này thông não được rồi nên giọng nghe là muốn đập vào mặt:

- Gọi ta có chuyện gì?? Có phải mi muốn xin lỗi không??

- Ơ…..- Quân chỉ biết ba chấm, Nguyên đoán được luôn sao

- Mi muốn về với gia đình mình cứ nghe ta. Mai gặp nhau lúc 6h30 trước cổng trường tụi nhỏ nhé - Nguyên nói 1 tràng rồi cười ha hả như phù thủy rồi cúp máy

Sơn chỉ biết câm ní, chẳng biết giờ Quân có giống Sơn không nữa. Người gì đâu mà…Ít nhất cũng phải để người ta nói đã chứ…..Vô duyên hết sức

- Bà xã à…Mai em nghỉ được rồi đó!! - Nguyên giơ đồng hồ chỉ điểm 10h40 là quá giờ khuya của SƠn

- Đồ lật lọng….- Sơn phồng mang trợn mắt nhìn Nguyên rồi trùm chăn ngủ luôn

Còn Nguyên vẫn ngồi bên cạnh Sơn nhưng chưa ngủ, khóe miệng anh bỗng nhếch lên thành 1 nụ cười. Trong đầu anh đã ó 1 kịch bản hoàn hảo!!

~ Sáng hôm sau ~

- Vợ yêu ở nhà chăm sóc Nhi nhé!! - Nguyên vác cặp của 2 đứa nhỏ rảo bước ra ngoài, vội đặt nụ hôn lên trán Sơn. Có vẻ chưa đủ nên Nguyên đặt nụ hôn nhẹ lên môi Sơn

Sơn vẫn xị mặt ra đó rồi xua tay, Nguyên hí hửng cùng với hai đứa cháu chạy ra xe

Ba bác cháu đã lên xe đi thì lúc này Nhi mới chạy xuống

- Zen với Cill đâu, anh Sơn?? - Nhi hỏi Sơn với vẻ mặt hốt hoảng

- Nguyên chở 2 cháu đi học rồi..Em nghỉ đi m chuyện nhà để anh lo - Sơn vừa cười vừa dọn bàn ăn, để lên bàn 1 tô cháo nóng - Ăn đi cho nóng!!

- Trời ơi…Hôm nay nhà trường cho nghỉ mà!!

Sau câu nói đó không khí chợt trở nên 3 chấm. Sơn gọi điện cho Nguyên chở Zen với Cill về nhưng anh không bắt máy

- Hắn ta chở bọn chúng đi chơi rồi!! - Sơn như muốn bóp nát luôn cái điện thoại trên tay. Được nghỉ thì dẫn đi chơi là chuyện đương nhiên nhưng với Nguyên thì để 2 đứa nhỏ lọt vào tay của anh thì chẳng biết chuyện gì xảy ra

Về phần Nguyên sau khi tắt nguồn điện thoại thì anh vừa lái xe vừa trò chuyện với 2 đứa nhỏ

- Hai đứa muốn đi đâu chơi??

- Đi bơi - Cill thừa biết hôm nay được nghỉ vì cô bé đã cô giáo nói khi phụ huynh khác đến đón con

- Ủa?? Hôm nay đi học mà?? - Zen chợt nghe thế liền mở to mắt hỏi Nguyên

Anh biết ngay là chàng này suốt ngày loanh quanh với đống sách thú vị kia nên chẳng màng tới chuyện gì thay đổi chỉ biết làm như lịch trình đã cài sẵn

- Hôm nay trường nghỉ mà Zen …..Anh không chịu đi hóng chuyện gì hết - Cil phòng má trêu ngươi Zen

- Con bé kia!! Nói chuyện với anh vậy hả?? - Zen nhéo mũi Cill làm mũi cô bé đỏ phừng lên

- Hứ!! - Cill xoa mũi của mình rồi hí hửng với Nguyên - Đi bơi nha bác Nguyên …Cill thích bơi lắm

Kết quả là…………Đi công viên!! Zen chẳng màng tới thế sự, có gì vừa đi vừa ăn là cậu nhóc không ý kiến còn Cill thì mặt xám ngoét lại

- Hai đứa ăn đi!! - Nguyên chìa ra 2 cây kẹo bông, cười hí hởn

- Cháu xí cây màu xanh lá - Zen vừa nói vừa cầm lấy 1 cây kẹo bông

Cill quay người ra chỗ khác không thèm đoái hoài gì tới cây cây bông bồng bềnh kia. Nguyên biết là cô bé đang giận nên anh nháy mắt với Zen

- Cill không muốn ăn kẹo bông này sao?? - Nguyên vờ ngồi xổm đối diện với Cill cười nhăn nhó

- Không thích!! - Cill lại quay đi hướng khác

- Không thích à?? Cho anh nhé?? - zen bắt đầu xích người lại gần Cill - Kẹo bông ngon quá nên anh ăn hết rồi!!

Cill nhìn Zen rồi gật đầu, Nguyên đưa cây kẹo bông cho Zen. Cậu nhóc xé 1 ít kẹo đưa cho Nguyên

- Kẹo ngon đúng không Zen?? Cill không ăn, đúng là uổng thật - Nguyên bắt đầu ngồi vờn qua vờn lại

Cill tối mặt, giật lại cây kẹo từ tay Zen

- Không cho anh hai nữa…kẹo này là của Cill

- Ừ…Ăn đi..Anh còn 1 cây mà - Zen bây giờ mới chìa ra cây kẹo bông nguyên xi của cậu

Cô bé nhìn cây kẹo mới biết mình vừa bị nhử…Nhưng thôi kệ, có ăn là được rồi

3 bác cháu đang ngồi ngắm trời thì có bóng dáng quen thuộc đang tiến tới gần, Zen với Cill thấy quen nên nhảy xuống ghế chạy về phía người đó

- Chú Quân!! - cả 2 ôm chầm lấy Quân, miệng cười toe toét

Quân cõng Zen còn tay thì bế Cill tiến gần đến Nguyên

- Cậu gọi tôi ra đây làm gì??

- Đi chơi!! Đi chơi!! Hôm nay Cill với Zen được nghỉ học mà - Nguyên cười, đút tay vào túi rồi đi luôn chẳng nói thêm lời nào

Thế là 4 người chạy từ khu vui chơi đến khu vui chơi khác. Trẻ con thì đành để chúng thích thú với mọi thứ nhưng sao 2 cái ông kia còn làm biểu cảm kinh hơn cả Zen với Cill

- Sao chú Quân với bác Nguyên lại lôi mình vào đây vậy?? - Zen ngồi trên con ngực trong cái vòng đu quay mà mặt xám xịt, cậu không hứng thú với cái trò xoay vòng nhí nhố này đâu

- Kệ đi anh….Hai người ấy vui lắm kìa - Cill chu mỏ chỉ về phía sau nơi có 2 ông già đầu còn leo lên cái đu quay sặc sỡ rồi chụp ảnh tự sướng cứ như chưa bao giờ được chơi

Cill với Zen cũng bó tay chỉ biết cười méo

Chơi cũng thấy mệt nên cả 4 người quyết định nghỉ chân ở 1 tiệm kem nhỏ gần đó. Quân vào nhà vệ sinh 1 tí nên giờ chỉ còn 3 bác cháu kia ngồi đợi món đã gọi

- Hai đứa thích chú Quân lắm hả?? - Nguyên tranh thủ nói chuyện với 2 đứa nhân lúc không có Quân

- Dạ…Chú ấy vừa hiền, vừa đẹp trai nữa!! - Cill nghe nói đến Quân thì mắt cô bé sáng lên

- Mê trai!! - Zen ngồi kế bên cốc vào đầu Cill

- Kệ em…..- Cil lè lưỡi trêu ngươi Zen

Nguyên chống cằm nhìn 2 đứa cãi nhau mà tự cười 1 mình

- Thế có muốn chú Quân trở thành ba của 2 đứa không?? - Nguyên thốt ra 1 câu mà làm ngưng hoạt động của Zen với Cill

- Quá tuyệt luôn còn gì!! - hai đứa bây giờ mắt sáng rỡ y chang nhau

Vừa dứt câu thì 1 giọng nói nhẹ nhàng từ phía sau 2 đứa cất lên

- Zen với Cill nói thật không vậy??

- Ý…Chú Quân làm bọn cháu hết hồn hà ….Thật đấy chú ……Chú mà làm ba Zen với Cill là hay quá luôn. Chú làm ba của Zen với Cill nhé - ánh mắt đen huyền của Cill mở to ra, khuôn mặt rạng rỡ, vô tư hồn nhiên hỏi QUân

Zen thúc tay Cill rồi nhăn nhó, cậu bé trùng mắt xuống nhìn Cill

- Mình có ba rồi mà

- Ba có về đâu…- Cill bắt đầu gắt gỏng

- Ba sẽ về mà…Em đừng có lung tung - Zen bây giờ lại đổi thêm 1 ánh mắt lạnh lẽo nhìn Cill

Nguyên nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào 3 người kia, anh dường như đã nghĩ ra được cái gì đó

- Này hai đứa…..Cái người tên Quân là……………………….

- ANH NGUYÊN…… Anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?? - Sơn vừa thấy Nguyên lấp ló sau cánh cánh cửa cùng với 2 đứa trẻ thì Sơn bắt đầu gào thét

- Vâng là 9 giờ tối ạ - Nguyên đưa tay gãi đầu rồi nhìn đi hướng khác

"Binh", "bốp"……Sơn đã hạ đo ván Nguyên bằng tay không

- Bác Sơn thật đáng sợ - Cill xanh mặt nói khe khẽ với Zen

- Nói bác nghe ông già nay đã đưa 2 cháu đi đâu mà bây giờ mới về - Sơn quay qua tươi cười với Zen và Cill

Nói thật thì sau khi chứng kiến Nguyên bị hạ đo ván như thế nên Zen với Cill kể tất tần tật nhưng gì đã xảy ra

Sơn nghe xong thì nắm cổ lôi Nguyên lên phòng không quên nhắc nhở Zen với Cill đi tắm và Sơn đã chuẩn bị sẵn luôn cả nước ấm

- Nhi đâu rồi em?? - Nguyên vừa bị lôi vừa hỏi

- Em ấy kêu còn lên công ty 1 xíu mà đi cả tiếng rồi….. Mà anh tính làm thật ấy hả?? - Sơn khóa cửa phòng rồi nằm phịch xuống giường

- Thế em nghỉ chạy ra nói với Nhi chắc em ấy chịu nghe…Cái này là phải tự em ấy nói!! - Nguyên lựa quần áo, ánh mắt tinh ranh của anh lại xuất hiện

- Anh chắc là không nguy hiểm chứ?? Bao nhiêu người tham gia vào vụ này?? - Sơn lại bật người dậy nhìn Nguyên, nói thật lúc nãy nghe 2 đứa kể vụ này nhưng thấy cứ sao sao ấy

- Mọi người nhưng chỉ có Nhi là không biết vụ này đã được sắp đặt - Nguyên cười với tà khí - Mà lúc nãy em đánh anh đau quá đấy

- Buông ra…..Tên mất nết này - E hèm, và đó là hậu quả vì đã làm mất hình tượng soái ca trong lòng mấy cháu của Nguyên

[ Alo …] - Nhi trên đường về bỗng nhận được cuộc gọi

[ Nhi yêu vấu …..Mai ra sân bay đón anh nhé …Anh gọi cho Nguyên không được ] - giọng của Nam cất lên 1 cách nhí nhố, ồn ào

[ Chết ở bên Mĩ luôn đi, về làm gì nữa … ] - Nhi thật tình muốn nghiến cái điện thoại lắm luôn, năm trước Nam tự nhiên lôi Trung qua Mĩ luôn mất tích không liên lạc được nên cô hơi bực

[Thôi mà …Anh về với Trung, anh tính ở ké nhà em đó..Được không em gái yêu quý của anh ] - Nam bắt đầu dung cái giọng ẻo ẻo nghe mà nổi cả da gà

[ Trung qua với em còn anh thì lót báo ngoài đường ngủ cũng được. Cúp máy!! ] - Nhi dứt câu là cúp cái rụp không cho Nam nói thêm câu nào

Người ngồi kế Nam trên máy bay chẳng ai khác là Trung bắt đầu do la tình hình

- Sao anh?

- Em ấy cho em ở ké mà dám ném anh ra ngoài đường kìa - Nam vờ chấm nước mắt với Trung - Cái số tôi thiệt khổ. Về thăm gia đình mà bị hắt hủi vậy sao??

- Ai kêu giỡn cho cố vào…Về tới nơi em sẽ dẫn bé Zen với bé Cill đi chơi….- Trung nhí nha nhí nhảnh, nhún qua nhún lại

- E hèm…Anh đưa em về là nhờ Nguyên nói giúp đấy nhé. Dẫn 2 đứa đi mà không rủ anh rồi quên nhiệm vụ thì anh cho em nát mông - Nam béo má Trung kéo căng đến nỗi mà mặt Trung biến dạng

Trung nghe đến đó bỗng ngưng cười, xoa má rồi lại nhìn Nam

- Thiệt tình, Quân với Nhi là 2 đứa rắc rối nhất trong bọn mình. Giải quyết cho xong vụ này thì đến chuyện tụi mình - Nam thấy Trung nhìn liền thở dài nhìn vào khoảng không

- Em mong phi vụ này thành công …Nhưng nếu thành công mà bị lộ thì sao?? - Trung lại nhăn mày, cậu không thể tưởng tượng tới cảnh Nhi phát điên đáng sợ đến thế nào

- Thì lúc đó đã thành công rồi nên chỉ có người bày têu chết thôi…Mà ngủ đi, mai là đến nơi rồi - Nam ôm Trung rồi hạ ghế xuống

2 người chìm vào giấc ngủ và ở nếu nhà Nhi ở miền Nam thì ở miền Bắc có Tuấn và Minh đang chuẩn bị gói gém đồ đạc lên máy bay để tề tựu cả đám cho 1 phi vụ rắc rối. Tất cả đều mong sẽ gỡ được những sợi dây rối cho Nhi và Quân. 1 phần vì đó là ý từ lâu của cả đám nhưng chẳng ai thèm nói, 1 phần vì nghĩ về bé Zen và bé Cill ngày nào cũng mong ba chúng về. Hi vọng nó thành công!!