2 tháng không hiểu sao khá nhanh, thiệp cưới cũng đến tay của Quân, Trung, Sơn. 3 người chỉ biết há hốc miệng khi thấy tấm thiệp đỏ chói trên tay là của Minh với Tuấn. Công nhận ghê thiệt , chưa gì đã thấy cưới rồi Cả 3 vận đồ thật đẹp để đến lễ cưới của Minh và Tuấn, cái hỗn cảnh Tuấn đội tóc giả mặc váy là thấy buồn cười không nhịn nổi tại Tuấn cứ vừa cười vừa gãi đầu sột soạt cứ như có ngàn con chấy trên đầu. Sơn và Trung nhìn 2 người hạnh phúc mà thèm lắm cái ôm của người mình thương đang ở phương xa - Làm lễ cưới nhanh nào ….- chợt phía sau Trung cất lên giọng trầm ấm áp nghe đỗi quen thuộc
- Lè lẹ để được nâng li chúc phúc nào!! - phía sau Sơn cũng có cái giọng ngổ ngáo quen thuộc lắmCả 2 đều quay lại, nước mắt tự nhiên chảy ra mà không kiểm soát được. Nam với Nguyên bằng xương bằng thịt đây chứ đâu ….2 người ấy đã thật sự trở về rồi!!
- Nguyên!! - Sơn chạy đến đánh vào người Nguyên như muốn dồn hết tất cả sức lực vào người anh- Xạo nè …Dám nói là không về hả?? - Trung nhảy chồm lên ôm Nam, cắn nhẹ vào tai Nam mới ghê chứ- Ủa?? Mấy đứa dự tiệc cưới của anh hay là tiệc đoàn tụ vậy?? - Minh hắng giọng rồi cười, do anh gọi 2 tên quỷ này về chứ đâu. Lúc đầu 2 tên này cũng chỉ chúc mừng rồi lảng chuyện nhưng vì Minh hăm dọa sẽ nói Sơn với Trung là 2 người ở bên đó ngoại tình nên không về …..Và thế là 2 chàng xách mông về đây. Làm giá vậy thôi chứ 2 người cũng ham về gặp người yêu của mình lắm!! Lễ cưới đơn giản, chỉ có dăm ba người trong họ hàng 2 bên và đám nhí nhố kia nhưng nó vẫn rất chan chứa tình yêu và đầy sự chúc phúc của mọi người. Vậy là quá đủ đối với Minh và Tuấn. Và cuối cùng cũng đến lúc tàn tiệc, Tuấn lên xe hoa cùng Minh đi hưởng tuần trăng mật ở Đà Lạt. Bà Ngọc chấm nước mắt hạnh phúc, bà thấy con trai mình đã trưởng thành, đã tìm thấy 1 nửa của mình cho dù người đó là con trai thì bà vẫn rất vui. Về phía gia đình của họ Trương bên kia thì sau khi Minh cưới Tuấn thì nhìn chăm chăm vào Sơn cười nham hiểm. Họ khá thoải mái trong chuyện 2 người cùng giới yêu nhau …Họ cũng giống như ông Phong, bà Ngọc luôn muốn con cái mình tìm thấy bến đỗ đời mình chứ không nhất thiết phải theo quy tắc xã hội cũ Sau khi dự đám cưới của Tuấn với Minh xong thì Nam với Trung là người chuồn sớm nhất, chẳng biết đi đâu nhưng có vẻ là đi hâm nóng tình cảm hay hỏi han nhau ấy mà!! Còn Quân thì rảo bước chậm rãi ra về, kể từ lúc mà Nhi đi được khoảng nửa năm anh có vẻ trầm lặng hơn hẳn, không nói gì nhiều với người lạ đặc biệt là phái nữ - Quân này!!- Nguyên gọi với rồi chạy theo Quân khi Sơn còn đang lớ ngớ không biết Nguyên đã đi đâu- Gì?? - bây giờ Quân mới có dịp nói chuyện với Nguyên, có vẻ Nguyên đã bỏ qua chuyện đó - Cậu còn giữ bức thư của Nhi đúng không?? Nếu còn thì đọc nó đi ….Nếu vứt rồi thì thôi!! - Nguyên nói nhanh rồi chạy lại đến chỗ Sơn kéo hắn đi luôn Quân ngẩn ngơ. Bức thư gì?? Ý Nguyên đang nói về cái bức thư trắng mà Nhi đã gửi cho lễ tân hôm ở khách sạn đó sao?? Rõ ràng nó có đọc được đâu …Mà dù có đọc được hay không thì anh đã cất trong 1 chiếc hộp rồi giấu nó ở đâu đó trong nhà mình
Cứ cho tình cờ đi!! Đúng tối hôm đó thì nhà mất điện tối thui nhưng Quân vẫn rọi đèn pin tìm kiếm chiếc hộp ấy. Anh giấu kĩ quá nên anh cũng chẳng biết nó ở đâu luôn!! Thấy lục đục nên mẹ Quân nói to:
- Tìm gì thì để có điện rồi tìm đi con!! Tối thế này sao tìm??- Cứ kệ con …Tìm xíu nữa thôi mà mẹ - Quân nói to xuống phòng khách. Dù học đại học nhưng anh vẫn ở nhà vì nhà anh gần trường mà!! Tiện!! Lúc lọi mãi anh mới tìm thấy chiếc hộp ấy, vội kéo từ trong cổ ra chìa khóa nhỏ treo trên cổ và vô tình lôi luôn cả chiếc vòng pha lê đỏ ra anh chợt nhìn thấy rồi mỉm cười khi nhớ lại lúc Nhi say cứ nằng nặc đòi giết anh nếu anh vứt nó. Để đèn pin sang một bên thì nó đổ ra hướng khác làm cho chỗ Quân tối om mà vừa đúng lúc anh cần rọi vào bức thư mới chết Nhưng nhờ như thế mà dòng chữ màu đỏ đột nhiên hiện lên trang giấy … À, hóa ra cô chơi khó anh, viết bằng mực chỉ nổi khi không có đèn rọi vào thì nhìn bằng niềm tin …Hèn gì Quân sờ bức thư mà thấy có vết trơn của bút mà không biết làm sao cả “ Đọc được bức thư này thì em chắc rằng 1 là anh thông minh, 2 là anh phải nhờ sự trợ giúp, 3 là do sự cố đèn tắt đúng lúc anh cầm bức thư!! Em cần thời gian …..Em không cần biết đó do ai chủ động hay dùng thuốc gì đó nhưng để làm anh hối hận vì hành động đó nên chờ em 5 năm kể từ lúc anh nhận được bức thư này ở lễ tân …Mà nếu thấy thời gian đó anh không đợi được thì đi tìm người khác cũng được. Thấy buồn nhỉ? Biết sao được?? Tính em vốn đã dở hơi vậy rồi!! Mãi yêu anh!! “ - VƯƠNG TRIỆU NHI !! - đọc xong, Quân mò lấy cái đèn pin rồi cất bức thư vào hộp và để nó ở vị trí cũ và hét to- Con bị sao vậy Quân? - mẹ Quân nghe anh hét nên vội nói toQuân chạy xồng xộc xuống dưới nhà nhìn mẹ mình mà rọi đèn tìm cả ba mình- Ba mẹ à!! Chờ 3 năm nữa con sẽ đem con dâu về cho ba mẹ!! Ba mẹ đừng có bắt con xem mắt gì đó nha!!- 3 năm? Tìm hiểu lâu vậy hả con?? - ba Quân ngồi nhìn thằng con qua ánh sáng của đèn pin mà chợt phụt cười - Thông báo với con là mẹ con vừa cưa đổ được ba khoảng 6 tháng là cưới rồi đó con trai Mẹ Quân nghe có gì đó sai sai thì giãy nảy, bĩu môi nhìn chồng mình qua ánh đèn pin- Gớm …Chứ không phải tại ai đó trong lúc bạn bè có con bồng con bế mà đòi cưới tôi cho bằng được sao??- Hề hề!!- ba Quân chỉ biết cười xòa, giỡn xíu cho vui nhà vui cửa - Thế con không tính để ba mẹ xem mặt sao?? - ông lại quay trở về câu chuyện của Quân Quân gãi đầu, không lẽ giờ anh nói tại anh làm cô giận đến nỗi bỏ đi Mĩ 5 năm sao trời!! Quên đi!! Quân còn muốn sống với ba mẹ lắm …Chẳng biết sao nhưng từ nhỏ Quân đã được ba mẹ đe dọa nếu làm gì con gái nhà lành kể cả làm cho bạn đó khóc và ba mẹ anh biết được thì có nước đầu anh không còn cọng tóc nào …Nghĩ đến đó là rùng mình rồi- Sao đâu …Con sẽ đem em ấy về trong 3 năm tới mà …- Quân cười trừ, đột nhiên đèn bật sáng cũng là lúc anh chuồn lên phòng - A.. Có điện..Thôi con về phòng làm bài đây!! Thấy Quân nhanh chóng đi lên phòng mà 2 ông bà ngồi dưới cười khúc khích ….Đương nhiên là ba mẹ Quân suy nghĩ đơn giản chỉ vì anh ngượng thôi. Anh còn trẻ mà, 2 ông bà không muốn thúc ép anh làm gì Cùng lúc đó thì Nguyên đã lôi Sơn về căn nhà cả năm nay chưa ai trong nhà họ Vương bước về …Ngồi trong phòng đánh đu chân trên giường Nguyên tắm xong thì Sơn vẫn ngắm lại căn phòng của Nguyên đã lâu rồi hắn không thấy Bước ra ngoài với độc chiếc khăn quấn quanh hông rồi Nguyên cầm khăn lau đầu. Body sáu múi của anh kèm theo cả nước vẫn còn vài giọt vấn vương trên cơ thể đó làm nó kích thích người nhìn hơn gấp bội. Sơn đỏ mặt nhìn cái body đó rồi quay qua chỗ khác, Nguyên thấy Sơn quay chỗ khác thì vẫn chưa nghiệm ra điều gì nên ngồi xuống kế Sơn, sờ soạng các kiểu
- Em bị gì à?? - Nguyên xoay cằm Sơn về phía mình rồi nhìn chằm chằm Sơn- K..Không!!..Mặc quần áo vào đi!! - Sơn lại quay ngoắt đi, rõ ràng là anh cố tình trêu Sơn mà
Thà không nói còn hơn …Nguyên bây giờ mới cười gian đột nhiên đẩy Sơn ngã nhào xuống giường- À …Tự nhiên lúc nãy quên mất mang em về đây để làm gì giờ mới nhớ ra!! - Nguyên xoa cằm rồi nở nụ cười dâm tà, mắt anh ánh lên giống như đã tìm thấy con mồi
- Giỡn nhây nè!! - Sơn nâng gối đập vào hạ bộ của Nguyên rồi bật người dậy, hắn muốn nói chuyện đàng hoàng mà cứ nhởn nhơ thì cho chừa nhé
Nguyên nằm lăn lộn trên giường 1 hồi cũng đi cà nhắc lựa đồ rồi chuồn vào phòng tắm thay đồ: “Chỉ hôm nay anh nhường em thôi ….Mai em chết chắc!!”. Bước ra khỏi phòng tắm khi quần áo chỉnh tề thì Sơn gật đầu hài lòng - Bác Hùng khỏe chưa anh?? - Sơn lúc nào cũng hỏi về ông Hùng đầu tiên- Ba anh khỏe rồi …Bất tỉnh cả gần 1 năm làm bọn anh mất ăn mất ngủ. May sao ba anh đã tỉnh lại rồi. Dư sức bế…..- Nguyên nói giữa chừng thì khựng lại không nói nữaSơn nhíu mày nhìn thái độ của Nguyên là biết anh đang có 1 bí mật gì đó hoặc điều gì chưa nói ra được. Xin lỗi chứ SƠn làm bạn với Nguyên từ cấp 2 đến lúc quen nhau thì tất nhiên tất cả nhưng biểu hiện của Nguyên đều bị hắn tóm gọn hết- Bế gì?? Bế ai?? - Sơn tiếp tục nhấn sâu vào câu chuyện Nguyên nhìn Sơn chằm chằm- Em tuyệt đối không nói ai nhé!!- Em là bà tám à?? - Sơn nhướn mày nhìn Nguyên như thể còn nghi ngờ nữa thì Nguyên sẽ chẳng còn gì nguyên vẹn
- ………………………..Đó!! Anh nói hết rồi đó - Nguyên kể 1 hồi thì tặc lưỡi kết thúc câu chuyệnSơn chỉ biết gật đầu rồi cười chứ không nói gì thêm cả Trò chuyện 1 lúc thì Nguyên chợt ngứa ngáy hết người rồi nhìn Sơn cười ma mãnh. Sơn biết ý ông này lắm!!- Hôm nay mệt rồi!! Đừng có đụng vào người tôi!! Ngủ đi! Tôi về - Sơn nhanh chóng rảo bước ra khỏi phòngNguyên chụp được tay Sơn nhanh chóng rồi lôi 1 phát là SƠn đã nằm dưới Nguyên. 1 năm rồi không gần nhau làm sao Nguyên chịu được …
- Vương Triệu Nguyên!! ANH LÀ ĐỒ SẮC LANG!!