Cậu Ấy Là Của Tôi!

Chương 31




- Mẹ ơi..Giật mình - Minh giãy nảy suýt đánh rơi điện thoại - Ngủ đi..Lắm chuyện làm gì??

Tuấn bám chặt vào eo Minh không cho anh bước xuống giường, cái tình cảnh thật nực cười

- Đi đâu?? Khai mau!! Anh đi vào mấy chỗ không trong sáng phải không??

- Có mà đầu cậu không trong sáng ấy!! Buông ra, tôi còn phải đón 3 cái đứa quỷ sứ kia về, không là tụi nó ngủ ở quán bar luôn bây giờ - Nam gào khe khẽ, anh chưa thấy ai như Tuấn, mỗi lúc 1 tính cách

Tuấn nghe vậy liền bỏ tay ra rồi lại đòi đi theo. Mắc mệt với ông Tuấn nên Minh cho đi theo luôn để biết 3 đứa kia lúc say thì quậy thế nào. Vào đến quán thì tiếng nhạc vẫn xập xình nhưng có vẻ đã bớt náo nhiệt hơn lúc nãy Minh nghe điện thoại. Tìm thấy 3 đứa cũng chẳng khó khi thấy 3 con sâu rượu đang lè nhè ở góc quán

Minh đứng ra thanh toán rồi kêu Tuấn phụ lôi 3 đứa ra xe. Tuấn lần đầu vào quán bar nên có chút hơi ngột ngạt nhưng cũng cảm thấy thích thú. Vào trong xe thì đúng là điên với 3 đứa này. Tuấn ngồi đằng trước mà toàn bị Nam với Nguyên nắm tóc giật ngửa ra sau

- Ây da.. đau …Hai người ngồi yên đi - gỡ tóc mình ra khỏi tay của Nam với Nguyên thì Tuấn nổi điên lên quát tháo - Sao anh tỉnh rụi vậy?? - nhìn qua Minh thì thấy anh đang cười nên cáu lây

- Cái này tôi thấy suốt!! Yên tâm đi!! Tí nữa trả chúng nó về phòng còn loạn nữa …- đang nói giữa chừng thì Nhi cười hì hì chồm lên bịt mắt Minh

Do đột ngột quá nên Minh lang tay lái, Tuấn hoảng hốt vặn tay lái lại. Minh gỡ tay Nhi xuống nhưng cô vẫn kiểu cười nham nhở đó mà quàng tay qua cổ Minh lèm bèm

- Quân ơi..Quân…em yêu anh lắm

- Ờ..ờ…Em ngoan ngoãn ngủ đi rồi Quân thương nhá - Minh nghe vậy liền đưa 1 tay lên xoa đầu cô rồi dụ nhẹ

Quả nhiên cô gục mặt xuống ngủ thật nhưng tay vẫm quàng cổ Minh. Tuấn nhìn thấy cảnh đó mà tim hơi quặn lại. Vì cái gì chứ?? Tim anh không quặn vì nhi nhắc tới uqa6n kể cả lúc say mà hình như là vì thái độ quan tâm của Minh dành cho Nhi ….Suy nghĩ lung tung làm Tuấn hơi rối trí nên anh lắc đầu kịch liệt

- Cậu bị gì thế?? - Minh thấy Tuấn lắc đầu lien tục liền hỏi

- Ơ..Đ..Đâu có gì!! Lái xe nhanh đi kẻo 3 người tỉnh nữa là mệt lắm - Tuân giật mình xua tay rồi lảng sang chuyện khác

Minh thấy vậy cũng chẳng nói gì, chỉ tập trung lái xe, lâu lâu Nhi giật mình thì anh lại đưa tay lên xoa đầu cô

Về tới nơi thì đã thấy 3 người kia đứng ở dưới khách sạn chờ. Chẳng qua là tại vì tính quay qua ôm người yêu mà không thấy nên hoảng hốt đi tìm ấy mà!! Thấy nửa kia của mình về với bộ dạng say khướt thì rất ngạc nhiên nhìn Minh

- Nỗi đứa nốc 1 chai rượu ngoại cực mạnh rồi thêm 8 lon bia ngoại nữa lên thành vậy nè!! Anh mới đón 3 đứa từ bar về đấy! Trả lại cho bọn em đấy - Minh nhanh chóng giải thích, anh chưa muốn làm gương xấu cho cả đám

Đưa được 3 người say tí bỉ này lên đúng phòng và giữ cho họ không phá cũng rất cực. Trước tiên là phải nói đến Nguyên với Sơn sau khi hắn ném Nguyên nằm sải lai trên giường thì Nguyên chợt bật dậy nói lảm nhảm rồi ôm chầm lấy Sơn, cắn nhẹ vành tai Sơn làm hắn đẩy Nguyên ra, mặt đỏ lên

- Toàn mùi rượu với bia!! Đừng có hòng đụng vào người tôi..

- Thế thì sao?? Giờ em chán rồi nên em không cho tôi đụng vào em nữa à?? Tôi không say em nghe chưa?? - Nguyên cứ lèm bèm rồi gào lên

Nguyên tiến đến chỗ Sơn rồi đẩy Sơn ngã xuống giường còn mình thì nằm đè lên, áp sát mặt mình vào khuôn mặt đang đỏ lên của Sơn. Nguyên nhìn 1 hồi thì hôn Sơn rồi tay thì cởi cúc áo của hắn nhanh chóng. Môi Nguyên lần đến cổ sơn để lại 2 dấu hôn rồi tự nhiên nằm yên luôn

Sơn được nước thì đẩy Nguyên ra. Hắn còn tưởng khi say đến thế mà vẫn có sức thì chắc hắn chết sớm mất. Đạp vào người Nguyên mấy cái cho bõ tức rồi lấy nước ấm lau khô người cho Nguyên rồi cho anh nằm khỏa thân ngủ luôn. Chẳng qua là Sơn lười quá nên mới làm vậy, Sơn đắp chăn rồi ôm Nguyên ngủ luôn mặc dù người Nguyên sặc mùi rượu với miệng cứ lẩm bẩm câu gì đó không rõ hình như là: " Sơn ơi!! Anh yêu em nhiều lắm!!"

Phía Nam với Trung thì có phần ảm đạm hơn 1 xíu. Nam dù bị ném lên giường nhưng vẫn ngồi dậy được, Trung thấy vậy liền ngồi kế bên, ghé đầu xuống hỏi:

- Chưa say à??

- Say rồi!! Nếu anh chỉ là con nuôi của nhà họ Vương, em có khinh anh là trẻ mồ côi không?? Em có còn yêu anh không?? - Nam gật gù, thật sự giờ anh nhìn thấy 2 Trung

Trung phì cười, Nam nói cứ làm như là trẻ mồ côi sẽ bị người đời xa lánh không bằng …Trung bắt đầu dỗ ngọt Nam

- Dù có là ăn xin thì em vẫn yêu …Giờ ngủ đi nha

Nói thật nếu có quay lại thời gian lúc nãy thì Trung muốn rút lại câu nói vừa rồi vì khi dứt câu thì Nam bắt đầu vung tay vung chân

- Em lừa anh..em chỉ nói thế thôi chứ có yêu anh đâu!!

- Thế giờ không ngủ là ghét nữa á!! - Trung chống nạnh nhìn Nam, cậu không rảnh để day dưa với người say

Đứng đó thì bất ngờ Nam nắm tay cậu lôi xuống giường. Trung cố gắng đẩy ra nhưng không được bèn gào lên

- Thả ra!! Anh Nam à, em không giỡn đâu

- Thấy anh giống giỡn lắm sao?? - Nam bắt đầu tự cởi áo mình ra, Trung bắt đầu rối loạn cực kì …Say rồi muốn làm bậy chắc

Hôn nhẹ lên cổ Trung làm cậu run bần bật, cậu chưa muốn bị mần thịt lần 2 với tên sói lang say xỉn này đâu. Được 1 lúc thì áo cậu cũng theo tay Nam mà xuống sàn nằm. Giờ đầu của cậu mông lung lắm chẳng nghĩ được gì cả chỉ thở dốc sau mấy nụ hôn sâu của Nam

Nam ghé sát tai Trung rồi thì thầm vào tai cậu 3 chữ: "Anh yêu em" sau đó im re chẳng động đậy. Trung thấy kì liền ném ông già say rượu qua 1 bên rồi mặt đỏ hết lên, vội lượm cái áo mặc lại rồi quay qua cái người say xỉn kia nghiến răng:

- Làm mất hết cả hứng!! Mai tôi tính sổ với anh!!

Trung leo lên giường ngủ chung với Nam với tâm trạng bực bội

Còn lại là Nhi nhà ta, nàng ấy chẳng chịu ngủ yên như 2 ông tướng kia mà còn phá kinh hồn. Mới hơn 2h sáng mà Nhi đã đòi ra ban công ngắm bình minh rồi la hét tùm lum khiến Quân phải lôi cô vào rồi khóa cửa ra ban công. Quân dụ ngọt:

- Giờ chưa có bình minh đâu hay là em ngủ đi, có thì anh gọi em dậy

- Không!! Em chưa muốn ngủ - Nhi lắc đầu rồi đi cứ lắc lư

Quân ngán với độ say và độ phá của nàng luôn. Anh còn chẳng ngờ được lúc cô say thì cô lại phá phách như thế này. Xé giấy quăng tum lum đã thế chăn cứ quấn lên người kêu là đồ để mặc. Được 1 lúc thì Nhi ngồi bệt xuống sàn nhà, anh thấy thế liền nghĩ chắc cô mệt muốn ngủ nên lại gần dỗ dành:

- Mệt rồi thì ngủ nè!! Ngủ xong là hết mệt luôn đó!!

Nhi cứ nhìn chằm chằm vào cổ của QUân rồi 2 hàng lệ chảy ròng rã

- Cái vòng cổ em đeo cho anh đâu rồi!! Anh vứt đi rồi phải không??..đồ quá đáng!!

- Đâu có …Nó ở đây nè - thì ra nãy giờ cô tưởng chiếc vòng pha lê cô đeo cho Quân bị anh vứt nên ngồi khóc. Quân vẫn đeo nhưng để nó trong áo nên cô không nhìn thấy

Nhi nhìn thấy vòng liền cười hí hửng, cô cũng khoe ra cái vòng y chang trên cổ Minh rồi lấy vòng của mình áp sát vào vòng của QUân. Hai chiếc vòng vừa áp vào nhau thì nó tự ánh lên màu đỏ rồi lại nhẹ đi để nổi lên 3 chữ: " I Love You"

- Anh mà vứt nó đi thì em sẽ giết anh - Nhi nói trong cơn say nhưng có vẻ cô chẳng đùa tí nào - Em còn giữ 2 cái nữa cho 2 người sẽ có mặt trong gia đình nữa đấy!

Quân cười rồi cứ vân vê cái chiếc vòng cổ của mình. Sao anh lại vứt đi chứ? Anh không điên mà đi vứt chiếc vòng cổ quý giá này ….Nhi nói câu sau làm anh vội xoa đầu Nhi, nói hàm ý nhưng anh đủ hiểu

Nhi dụi đầu vào ngực Quân rồi ngủ lúc nào cũng không hay. Quân bế cô lên giường nhẹ hôn lên trán cô rồi cả 2 ôm nhau ngủ ngon lành

Còn lại Tuấn với Minh thì lúc xong việc thì 2 người cũng quay về phòng. Người Minh bây giờ toàn mùi rượu nên đi tắm. Lúc tắm xong thì quấn khăn ra ngoài lấy quần áo nhưng Tuấn lúc thấy Minh quấn mỗi khăn ra khỏi phòng tắm thì liền che mặt quay đi chỗ khác

Minh thấy vậy liền ngưng việc lựa đồ mà đến gần chỗ Tuấn rồi cười ma mãnh:

- Con trai với nhau mà cậu ngại gì vậy??

- A..Ai nói tôi ngại ….Anh..k..không quấn khăn thì tôi cũng nhìn được - Tuấn nhảy dựng lên, tim anh lại đập nhanh nữa rồi, anh quay mặt ra phía đối diện Minh rồi trừng mắt lên nhìn Minh

Minh chỉ cười rồi đứng lên tuột luôn cái khăn tắm xuống. Không khí trong phòng chợt trở nên 3 chấm và 3 chấm. Tuân ôm mặt rồi thét lên

- Tôi nói giỡn mà anh làm thiệt hả?? - không thể nào, Tuấn đã thấy hết rồi, thấy hết rồi …Thấy hết những gì không nên thấy rồi ….

Minh cứ để vậy ung dung đi lựa đồ rồi vác bộ đồ của minh vào phòng tắm không quên nói với Tuấn:

- Thấy hết rồi thì chịu trách nhiệm đi nha!

Ơ …Ôi mẹ ơi!! Mới thấy mà bắt chịu trách nhiệm là sao?? Tuấn đang gặp cái tình huống quần què gì thế này?? Thật là rối trí quá!!