Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân

Chương 95: Cậu đó, cậu …




Biên tập : Wa Nhi



Một tháng, là số ngày Chi Lý biến mất; là những ngày dài lê thê; những ngày đau khổ. Kha Bố ngoại trừ chờ đợi thì chính là chờ đợi, cậu cũng muốn đi tìm Chi Lý, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu, hóa ra quan hệ giữa con người với nhau lại nhạt nhòa như vậy, chỉ cần vứt bỏ di động, vứt bỏ liên hệ, không nói với bất cứ ai, đi đến một thành phố xa lạ là có thể biến mất.

Kha Bố oán hận sự bất lực của bản thân, nhưng không cách nào tránh được. Cậu chống cằm nhìn ra ngoài cửa số, trái tim mới đầu còn đau đớn kịch liệt giờ đã chết lặng, ngọn lửa trong cơ thể cậu giờ đã thành tro tàn nguội lạnh, cô đơn quay cuồng trong gió. Mỗi đêm cậu đều tự nhủ: nhẫn nhịn, gắng nhẫn nhịn thêm một chút nữa, ngày mai Chi Lý sẽ quay trở lại, nhịn thêm một phút đồng hồ, một giờ, một ngày, không có cái gọi là cùng lắm thì, chỉ cần nhịn thêm một chút nữa.

Cậu không muốn nghĩ đến việc Chi Lý đi đâu, đang làm gì, có biến mất hẳn hay không, cậu hiện tại, chỉ chờ Chi Lý quay về, ít nhất cảm giác chờ đợi này vẫn còn có thể nhẫn nại.

Cậu mua một sổ vẽ mới, ngồi ở nơi Chi Lý thường ngồi, cầm lấy bút vẽ của Chi Lý vẽ nguệch ngoạc trên nền giấy trắng giết thời gian. Thì ra nếu năm ấy không gặp Chi Lý, đây chính là thế giới của mình, u ám giống như một bộ phim điện ảnh đen trắng. Điều may mắn nhất mà cuộc sống mang lại, là khiến Kha Bố tìm thấy Chi Lý; điều đau đớn nhất cuộc sống mang đến, là khiến Kha Bố đánh mất Chi Lý.

Cậu không thể trách cứ Chi Lý, không thể oán hận Chi Lý, cũng không phải cậu không muốn mà là cậu không thể, đối với Chi Lý trước nay chỉ có tình yêu, tình yêu tự nhiên, sâu sắc, bình tĩnh kịch liệt, phẫn nộ, không cam lòng; cậu lục tung mọi cảm xúc, nhưng chỉ có thể tìm được tình yêu.

Bầu trời đêm nay lộ vầng trăng không trọn vẹn, không sao, không có gió, không đủ sáng ngời cũng không đủ u ám; trong ký túc xá rất vắng vẻ, nếu không phải ngồi xe bus vào thành phố chơi thì chính là ngồi trong phòng nghịch máy tính; một siêu thị nhỏ gần học viện trong đêm tối có vẻ nhỏ yếu cô độc. Kha Bố đi ở bên phải đường, cậu nhìn chằm chằm đôi giày của mình, dẫm lên gạch lát đường hình thoi, miệng lẩm nhẩm đếm số lượng, cậu nghĩ, có lẽ nếu cứ đi như vậy, sẽ gặp được Chi Lý, vì thế cậu ngẩng đầu, phía trước là bóng tối không có điểm cuối, cậu tiếp tục cúi đầu. Cậu đứng đối diện với siêu thị sau đó bắt đầu vòng trở về, cậu nghĩ, có lẽ khi vừa quay đầu lại, sẽ gặp được Chi Lý, vì thế cậu quay đầu, phía sau như cũ là bóng tối không có điểm cuối, cậu tiếp tục cúi đầu xuống.

Cậu từng bước dẫm lên cái bóng của chính mình do đèn đường tạo thành, dây giày của cậu bị tuột, vì thế cậu ngồi xổm xuống buộc lại dây giày, thắt nút, chỉ cảm thấy ngón tay lạnh như băng, một cảm giác bất thình lình từ sau lưng vây lấy cậu. Kha Bố ôm đầu gối, chôn hai má giữa hai chân, bờ vai của cậu co rúm lại, nhưng không rơi nước mắt, sự cô độc không thể diễn tả bằng lời tựa như chèn ép cậu khiến cậu hít thở không thông. Ngay sau đó, cậu đứng dậy, tiếp tục đi về phía trước, tiếp tục đếm gạch lát đường. Cậu liếc mắt nhìn phía bên kia đường, rồi đột nhiên dừng lại, không chỉ thân thể, ngay cả trái tim, hô hấp và thế giới này đều dừng lại, cậu thấy tức ngực, xoay người, cơn gió sắc bén thổi qua, thổi loạn mái tóc của Kha Bố. Nhưng cậu mặc kệ, chỉ trợn tròn mắt nhìn thân ảnh đối diện bên kia đường.

Khuôn mặt dễ nhìn dưới ánh sáng mơ hồ không trông thấy rõ ràng, hắn mặc áo màu lam nhạt và quần bò sẫm màu, một tay đút trong túi quần, tay kia thì cầm hộp sữa miệng cắn ống hút, hắn đứng ở nơi đó, nhuộm đẫm hết thảy, hơi thở của hắn dường như có thể khuếch tán ra xung quanh, thuần túy mà xinh đẹp, là Chi Lý, đứng đối diện với mình chính là Chi Lý.

Một chiếc xe vận tải chạy ngang qua bọn họ, ngăn giữa hai người, Kha Bố không dám chớp mắt, cậu sợ tất cả chỉ là ảo giác của mình, giống như có ngọn lửa thiêu đố trong mắt. Một giây ấy dài lâu mà nóng bỏng, cho đến khi Chi Lý lại tràn ngập trong tầm mắt cậu, cơ thể căng thẳng của cậu mới thoáng thả lỏng, lập tức kinh ngạc hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”

“Uống sữa.” Ngay cả giọng nói động lòng người của Chi Lý cũng mờ ảo đến vậy.

“Cậu đi đâu thế?”

“Đi siêu thị mua sữa.”

Kha Bố siết chặt tay, liều mạng lắc đầu, thanh âm của cậu rất nhỏ: “Không phải, tớ không hỏi cái này.” Đột nhiên cậu không khống chế được khàn cả giọng hét về phía đối diện, thanh âm ấy khiến cậu cũng phải giật nảy mình, cậu ý thức được toàn thân đang run rẩy: “Cậu dựa vào đâu lại lấy cái dáng vẻ thoải mái tự tại ấy xuất hiện trước mặt tớ, cậu có nghĩ mấy ngày qua tớ trải qua như thế nào không? Vì sao, vì sao không thể đợi tớ thêm một ngày một ngày đối với cậu mà nói khó khăn đến vậy sao? Tớ dùng đau khổ của mình làm cớ cớ đến tìm cậu , vì thế cậu ở bên cạnh tớ bảy năm, hiện tại vì tớ không cần lấy cái cớ ấy nữa, nên tớ phải từ bỏ cậu sao? Cậu nghĩ Kha Bố tớ đây là ai !! Cậu để tớ nhận ra, nguyện vọng chân chính của tớ, là hai đứa bọn mình được ở bên nhau. Nguyện vọng của tớ thống nhất với hạnh phúc của tớ, nhưng mà Chi Lý …” Kha Bố ngồi xổm xuống, chất lỏng trong suốt từ khóe mắt chảy ra, thấm xuống đất: “Cậu đó, cậu, cậu không biết tớ sẽ nhớ cậu sao? Cậu không biết tớ sẽ rất nhớ cậu sao? Cậu đó, cậu, cậu cứ như vậy vứt bỏ tớ, không nên như vậy, không nên …”

Chi Lý chậm rãi đi đến gần Kha Bố, xuyên qua đường cái, ngồi xổm xuống trước mặt Kha Bố, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Kha Bố: “Xin lỗi, tớ cho rằng chỉ cần tốn một, hai ngày.”

“Giải thích có ích gì, tớ sẽ không tha thứ cho cậu, cả đời này tớ cũng sẽ không tha thứ cho cậu, cậu nhớ kỹ cho tớ, Chi Lý.” Kha Bố chôn đầu vào ngực Chi Lý, Chi Lý bị đẩy ngã ngồi dưới đất, hộp sữa theo ngón tay rơi xuống đất, hắn để mặc cho Kha Bố lấy tay đánh vào ngực mình, chỉ thản nhiên ngửa đầu: “Vậy không cần phải tha thứ cho tớ.”

Kha Bố ngừng động tác, ngẩng đầu, nhìn gần mơi phát hiện trên khuôn mặt sạch sẽ của Chi Lý khó giấu được vẻ mệt mỏi và uể oải, Chi Lý cúi đầu nhìn cậu, lau sạch nước mắt trên mặt Kha Bố: “Tớ cũng không thoải mái, có ngoan ngoãn chờ tớ không đấy?” Kha Bố gật đầu, mang theo giọng mũi: “Có, tớ sẽ luôn chờ cậu, tớ thích chờ cậu.”

Chi Lý cười khẽ, tựa như đóa hoa ấm áp, rực rỡ đến mức cả đèn đường cũng không dám tranh phần: “Xem ra thỉnh thoảng bỏ đi cũng không phải chuyện xấu.”

“Khốn kiếp!” Trong nháy mắt Kha Bố cảm thấy tươi sáng hẳn.

“Rốt cuộc mấy ngày qua cậu đã đi đâu?”

“Việc này ấy mà, giờ là lúc ra quân bài quyết định.” Ngay sau đó hắn cắn răng: “Khốn kiếp, tốn biết bao thời gian của tớ mới tìm được.”

Cho dù Kha Bố không rõ ý tứ trong lời nói của Chi Lý, nhưng cậu có thể đọc hiểu vẻ mặt của hắn lúc này: “Cậu lại có âm mưu gì vậy!”

“Tớ chỉ là đang biểu đạt thành ý của mình mà thôi.”

Cùng lúc đó ở đầu bên kia, Ngũ Thiến vội vàng chạy đến nhà của Kha Tần, vừa vào cửa đã khóc nức nở sốt ruột nói: “Kha Bố ở đâu, chuyện nghiêm trọng như vậy vì sao không gọi điện thoại cho tôi.”

Kha Tần bị Ngũ Thiến chất vấn không hiểu ra làm sao: “Rốt cuộc cô đang nói cái gì vậy?”

“Ban nãy tôi nhận được một cuộc gọi, nói Kha Bố ở nhà bị ngã gãy cổ, sắp … bảo tôi tới đây để lo hậu sự.”

“Sao có thể!! Kha Bố vẫn chưa về nhà, có phải ai bày trò gì không.”

“Thật quá đáng, ai lại lấy chuyện này ra đùa!!” Ngũ Thiến thở dài nhẹ nhõm đồng thời cảm thấy tức giận, chuông cửa vang lên, hai người liếc nhau, không biết là ai đến vào giờ này, Ngũ Thiến ra mở cửa, cửa chậm rãi mở ra, một người đàn ông tuấn lãng phi phàm khoanh tay tựa vào khung cửa, khuôn mặt ưa nhìn chỉ có lạnh lùng, mặc âu phục thẳng thóm màu đen, bộ âu phục này mặc trên người hắn đã phát huy giá trị lớn nhất, khiến hắn càng trở nên đặc biệt; đứng bên cạnh hắn là một cô gái có dung mạo tuyệt mỹ, tóc buộc cao để lộ khuôn mặt trắng nõn mê hoặc, đôi môi đỏ mọng nổi bật trong đêm tối, cô cũng mặc tây trang gọn gàng, trong lớp ao ngoài kiểu âu chỉ mặc áo lót trễ ngực màu đen, đường cong bốc lửa, điếu thuốc trong tay đã sắp tàn.

Đứng ở ngoài cửa không phải ai khác, chính là Lam Ngân và Chi Tả Ti.

Bắt đầu rồi! Phụ huynh vs phụ huynh.