Kha Bố ở trong lều hồi lâu mới lấy lại tinh thần, cậu dùng tay vỗ vỗ má, phải tỉnh lại, không thể để trò đùa dai này khiến mình rối loạn, cậu ta là Chi Lý! Cứ tiếp tục như vậy sẽ bị đám kia chế giễu, cái việc bị Chi Lý hôn vô pháp khôi phục lý trí này, rất hoang đường, nếu lúc ấy đứng ở nơi đó là người khác, Chi Lý chắc cũng làm vậy. Kha Bố ra khỏi lều, bầu trời ửng hồng như một cô gái thẹn thùng, đem dư âm của hoàng hôn tưới đẫm lên thế gian.
“Ai zô, Kha Bố, đã hồi máu rồi à?”
“Đừng tiếp tục đề tài đó nữa.” Kha Bố chặn họng Sở Hạo Vũ.
Sở Hạo Vũ giả ngu: “Đề tài gì? Là chuyện cậu bị Chi Lý hôn đến mất bình tĩnh sao?”
Ứng Tu Kiệt giả ngu: “Hóa ra Kha Bố bị Chi Lý hôn đến mất bình tĩnh a, tớ còn nghĩ cậu ấy bị đả kích quá nặng.”
Chu Hân Hợp ngốc nghếch: “Về chuyện Kha Bố bị Chi Lý hôn đến mất bình tĩnh, tớ cảm thấy không đến nỗi mất mặt, các cậu đừng nói Kha Bố như vậy.”
Tô Ấu Ngôn tổng kết: “Chuyện ban nãy Kha Bố bị Chi Lý hôn đến mất bình tĩnh, vẻ mặt của cậu ấy nói là đả kích chi bằng bảo rằng bị cuốn vào trong đó.”
“Mấy người lặp đi lặp lại như vậy làm cái quái gì!!” Kha Bố mặt xám mày tro, Tô Ấu Ngôn này, bình thường tuyệt đối không mở miệng, nhưng nếu có cơ hội chỉnh người ta, thì công tắc liền bật, thật đúng là trước sau như một, nội tâm và bề ngoài không giống người sống.
Công Chu dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn Kha Bố, Kha Bố lảng tránh ánh mắt của cậu ta. Ánh mắt đó là sao, giống như mình xen vào giữa cậu ta và Chi Lý vậy, rõ ràng căn cứ vào thời gian, cậu ta mới là kẻ chen chân. Thật kỳ quái.
“Ấu Ngôn, quạt.” Thanh âm của Chi Lý truyền tới, còn Ấu Ngôn nữa, hai người từ khi nào ăn ý như vậy. Hơn nữa cái cô không nói gì kia sao có thể nghe lời chứ. Chẳng ngờ Tô Ấu Ngôn thật sự cầm sách ngồi cạnh Chi Lý, một tay lật sách tiếp tục đọc, tay kia thì nhẹ nhàng quạt cho Chi Lý.
“Tớ cứ nghĩ Chi Lý đại nhân đối với ai đó đặc biệt hơn, hóa ra là tự mình đa tình mà thôi, hắn cũng có thể cho cô gái như Tô Ấu Ngôn chủ động tiếp cận bản thân a, thật là, hại tớ hiểu lầm, tựa như dần dần đã hiểu được Chi Lý đại nhân là người như thế nào, hành động vô ý thức, vô ý thức khiến người xung quanh thích hắn.” Công Chu có chút nhẹ nhõm vừa cười vừa nói.
Những lời của Công Chu chui vào lỗ tai Kha Bố, cậu nhìn chẳm chằm Chi Lý và Tô Ấu Ngôn. Cảm giác hơi kỳ quái, tại sao trông thấy Công Chu ở bên Chi Lý mình sẽ ẩn ẩn buồn bực, nhưng khi thấy Chi Lý và Tô Ấu Ngôn ở bên nhau lại không có cảm giác ấy, đây là vì sao, là bởi đêm đó Chi Lý rõ ràng không phủ định hắn thích Tô Ấu Ngôn? Chi Lý đúng như những gì Công Chu nói, là một tên vô ý thức dùng ôn nhu và mấy lời khó dò đi hấp dẫn người khác? Không đúng, không phải như vậy, tại sao hắn không gọi Công Chu, mà gọi Tô Ấu Ngôn, chính là vì Tô Ấu Ngôn với hắn mà nói là người không ẩn chứa tai họa ngầm. Xem ra, bản thân dùng phán đoán của mình chọn lựa tin tưởng Chi Lý, về phần tại sao lại cho ra kết luận này, Kha Bố cười cười, dù gì, đã quen Chi Lý nhiều năm rồi.
Kha Bố cầm bắp ngô Chu Hân Hợp đã nướng chín đi đến: “Chi Lý, cậu bảo con gái người ta quạt cho mình có phải hơi mất nhân đạo hay không. Uổng cho cậu một thân đàn ông.”
“Cái gì?”
“Đừng giả bộ.”
“Cái gì?”
Cuộc đối thoại này vô pháp tiếp tục, Kha Bố đưa một bắp ngô cho Tô Ấu Ngôn, Tô Ấu Ngôn đề phòng, nhìn bắp ngô, Kha Bố sửng sốt, nhìn lại Tô Ấu Ngôn, vẻ mặt này hình như đã thấy ở đâu đó, ở đâu nhỉ, trí nhớ quá mơ hồ nhất thời không nghĩ ra.
“Ánh mắt đó của cậu là sao, tớ không ác đến mức đầu độc cậu.”
Tô Ấu Ngôn cực kỳ miễn cưỡng nhận lấy bắp ngô, Kha Bố phát hiện Chi Lý đang nhìn cậu chằm chằm, mình hoa mắt à, hắn đang cười, nụ cười rất khẽ vương bên khóe miệng. Vươn tay đoạt lấy bắp ngô còn lại trong tay Kha Bố: “Cho tớ à?”
“Không phải, muốn ăn thì tự đi mà lấy.”
“Tớ đành miễn cưỡng chấp nhận thôi.”
“Nghiêm túc nghe người ta nói đi!”
“Cái gì?”
“….”
Ngày thứ ba, Kha Bố đã dần dần quen với vị trí tổ trưởng này, cái đám kia coi như biết mình cá cược thua, đều nghe theo lời cậu.
“À, tổ trưởng, chiều thao luyện xong có muốn đến phía đông khu rừng xem thử không, tớ nghe các tổ khác nói bên đó có cây cam.” Kha Bố đắm chìm trong tiếng gọi tổ trưởng, có chút thỏa mãn, phất tay: “Lát nữa tớ đi hỏi giáo quan, nếu muốn đi thì cũng nhau đi, dù sao cũng không có việc gì làm.” Dứt lời lại hỏi nhân vật linh hồn của tổ viên: “Chi Lý, mọi người muốn đi, được không?” Chi Lý đang phác họa lung tung một bức tranh, gật đầu. Sở Hạo Vũ hiểu rõ sờ sờ cằm: “Hóa ra, đây chính là buông rèm nhiếp chính trong truyền thuyết.”
“Đừng loạn dùng từ!” Kha Bố ném cái mũ qua.
Sau khi được giáo quan phê chuẩn, đoàn người đến phía đông khu rừng, quả thực có rất nhiều cây cam, bên trên kết đầy quả càm vàng óng, hái bây giờ thì vừa ngon. Không đợi Kha Bố kịp phản ứng, Ứng Tu Kiệt đã trèo lên cây, thân thủ nhanh nhẹn quá đi. Chu Hân Hợp ở bên dưới cầm túi vải hứng những quả cam được ném xuống, dáng vẻ luống cuống tay chân. Cái việc tiêu hao thể lực này nên để mấy người thô thiển làm đi, Kha Bố tìm một nơi râm mát ngồi xuống. Chi Lý đứng trước cây cam suy nghĩ.
“Này, cậu đang nghĩ gì vậy?” Rốt cuộc là chuyện gì khiến hắn chuyên chú suy tư đến vậy.
“Tớ đang nghĩ cam trên cây ăn ngon .”
“Đừng nghiêm túc suy ngẫm mấy chuyện nhàm chán đó!” Cùng người này ở chung căn bản không thể giữ nổi bình tĩnh. Một lát sau, chờ Kha Bố hồi phục lại tinh thần, Chi Lý vẫn đứng nguyên tại chỗ: “Cậu vẫn đang suy nghĩ đấy à!! Đừng nhàn hạ thế, mau đi hái cam.”
“Cậu có tư cách nói tớ sao?” Câu này không phải châm chọc, chỉ nêu ra sự thật vô hại, chính bởi vậy mới càng khiến người ta thấy xấu hổ. Sở Hạo Vũ trên nhánh cây không cẩn thận trượt chân, bộ đồng phục rộng thùng thình vướng vào nhánh cây, cả người treo lơ lửng, khàn giọng rống to: “Mau, ai tới cứu tớ, sắp rơi rồi, Chi Lý, mau tới đỡ tớ.” Chi Lý đi qua, Sở Hạo Vũ đã gần như rơi xuống, kỳ thật cũng không quá cao. Trong khoảnh khắc Sở Hạo Vũ rơi xuống đất, Chi Lý vươn tay ra, Sở Hạo Vũ không hề dừng lại đập xuống đất, đau đến nhe răng nhếch miệng.
“Không tiếp được.”
“Cậu cố ý, Chi Lý, cậu đứng cách tớ xa như vậy vươn tay là thế nào, cái loại làm cho có lệ ấy thằng ngốc cũng nhìn ra được.”
“Cái gì?”
“Chi Lý!”
“Cái gì?”
Xem ra căn bản không làm gì được, Kha Bố nhận cam từ Chu Hân Hợp, cẩn thận bóc vỏ, tấm tắc nhấm nuốt, có chút đăm chiêu nhìn Tô Ấu Ngôn, cuốn sách rất dày trong tay cô nàng qua mấy ngày đã đọc gần hết: “Ấu Ngôn, có một chuyện tớ rất hiếu kì.” Tô Ấu Ngôn không lên tiếng, Kha Bố tách một múi cam cho vào miệng: “Cậu thấy Chi Lý thế nào?”
Trầm mặc một lúc lâu, tựa hồ đang tìm từ ngữ thỏa đáng: “Đối tượng của tôi là đàn ông độ tuổi từ 30 đến 40.”
“Không ai hỏi cậu cái đó!” Kha Bố suýt sặc cam, cô gái này, hóa ra thích người lớn tuổi hơn mình! Tô Ấu Ngôn nói tiếp: “Nói cách khác tớ nhìn các cậu, tựa như sinh viên đang nhìn học sinh tiểu học, cậu nhìn học sinh tiểu học thì sẽ có xung động kỳ lạ à?” Nghe xong lời nói của Tô Ấu Ngôn, Kha Bố có chút bi thương, rõ ràng trong mắt cô nàng bản thân hoàn toàn không có lấy chút mị lực nam tính nào sao? Đây quả thực là sự sỉ nhục lớn nhất với một thằng đàn ông. Chi Lý xen vào tiếp tục đề tài: “Không ngờ dáng vẻ của mình đã đến nông nỗi trông như trẻ con.”
“Kia chỉ là lấy ví dụ thôi!!” Kha Bố nhắc nhở Chi Lý.