Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân

Chương 34: Bọn tớ cũng không phải người tốt




Hôm nay Hạ Gia Tả ở cứ điểm vì mọi người chuẩn bị một nồi lẩu, mang theo bếp từ và nồi, còn có đủ loại đồ ăn thức uống, mọi người ngồi quanh một chỗ, nồi lẩu sôi trào, mùi thơm lan tỏa tứ phía. Sở Hạo Vũ vừa quấy đũa trong nồi vừa nói: “Nếu lần trước quốc khánh đã đến nhà Ứng Tu Kiệt chơi, vậy kỳ nghỉ đông này quyết định đến nhà tớ đi, cho các cậu thấy cái gì mới gọi là cặp bưởi tinh túy! Nhắc mới nhớ, Chi Lý hình như lâu rồi không đến nhà tớ.”

“Chi Lý đã từng đến nhà cậu rồi à?!” Công Chu trợn tròn mắt hỏi, chuyện tốt vậy lại bị Sở Hạo Vũ giành trước.

“Đương nhiên rồi, lúc trung học, chúng tớ còn cùng nhau thảo luận nhiệt liệt hình dạng của ngực a, lớn hay nhỏ a.” Những lời này đổi lấy ánh mắt không tín nhiệm của mọi người, ngay cả Chu Hân Hợp cũng nói: “Hạo Vũ, cậu vẫn nên nói thật đi.”

Sở Hạo Vũ ủ rũ: “Hắn đem tất cả đĩa phim đập lên đầu tớ, còn vẽ linh tinh lên bức tranh tớ treo trong phòng dành cho khách, tớ chỉ là ôm tấm lòng thịnh tình hiếu khách muốn chiếu cố hắn thật tốt thôi mà.”

“Làm vậy có phần quá đáng, cậu không tức giận sao?” Hạ Gia Tả hỏi.

“Tức giận cái gì?” Sở Hạo Vũ mờ mịt hỏi ngược lại.

Hạ Gia Tả khó tin nhìn cả đám: “Các cậu đều bị Chi Lý chửi mắng phải không?”

Sở Hạo Vũ giống như thằng ngốc cười rộ lên: “Chửi rất thâm.”

“Cũng từng bị Chi Lý đánh nữa?”

Ứng Tu Kiệt cũng giống như thằng ngốc cười rộ lên: “Đánh rất thảm.”

“Vậy, nếu đã thế, sao các cậu còn muốn ở cạnh hắn? Là bởi hắn quá lợi hại nên các cậu không dám phản kháng à? Theo tớ thấy, hắn đáng sợ như vậy, các cậu chẳng phải lúc nào cũng sống trong lo âu sao? Cho dù không có Chi Lý cũng không quan trọng mà, như bây giờ không phải rất tốt à, ở bên cạnh tớ các cậu vui vẻ hơn nhiều, bởi vì Chi Lý không thích tớ, tớ rất khó chịu, những nơi có mặt hắn tớ không nên xuất hiện thì tốt hơn. Tớ không hề thích bạo lực, dù sao Chi Lý hình như cũng không quay lại đây nữa, không muốn tạo quan hệ tốt với các cậu, hắn như vậy chẳng phải khiến các cậu rất khó xử sao? Hắn không định ép buộc mượn sức các cậu, đây chẳng phải cơ hội tốt sao? Thoát khỏi Chi Lý.”

Hạ Gia Tả vừa nói xong, ai nấy đều dừng đũa.

Một lát sau, Sở Hạo Vũ buông đũa: “Tuy cậu cho tôi rất nhiều thứ, tôi rất vui, là bởi vì được miễn phí. Nếu cậu thật sự muốn kết bạn, nói thực, tôi không ngại. Nhưng nếu cậu muốn thay thế Chi Lý, thì xin lỗi, cậu không có tư cách này.”

“Hạo Vũ, cậu…”

“Tôi ấy à, từ lúc lên trung học bắt đầu cực kỳ say mê ngực con gái, lại không chút để ý hình tượng, mỗi ngày dùng sáp thơm bôi tóc, đeo kính mắt rất dày, ăn mặc lôi thôi, chỉ biết suốt ngày ôm cái loại sách ấy trầm mê trong thế giới của riêng mình. Các bạn nữ và nam trong lớp đều cảm thấy tôi là thằng biến thái, có điều lý tưởng của tôi cũng biến thái thật, không ai hiểu tôi, còn mách với thầy giáo, trung học khi ấy quản giáo rất nghiêm, tuy rằng lén lút nhưng vẫn bị thầy cô bắt được, cuối cùng có một lần, thầy giáo ném mạnh quyến sách vào mặt tôi, nói ‘nhìn thấy loại người như cậu liền ghê tởm’. Nhưng có một ngày, Chi Lý ôm chồng sách đen thật dày mà thầy giáo bắt được đi đến trước mặt tôi, cái đống ấy vốn là thầy giáo bảo hắn mang đi xử lý, hắn lười đến bãi rác, lúc gần đi, hắn nói với tôi một câu ‘cho dù muốn làm biến thái, cũng đừng trở nên đáng khinh như vậy’. Tôi lấy lại được sức mạnh, hắn đã chiếu sáng con đường đời của tôi, từ đó về sau tôi thay hình đổi dạng, trở nên đẹp trai, trở nên sáng sủa hơn, sẵn lòng trao đổi với người khác, bạn bè cũng nhiều hơn, tuy luôn miệng nhắc đến ngực, những các bạn nữ trong lớp vẫn sẽ bị tôi chọc cười vui vẻ.” Thì ra Sở Hạo Vũ và Chi Lý còn có một đoạn hồi ức cực kỳ biến thái như vậy, hơn nữa giờ Sở Hạo Vũ có thể quang minh chính đại đến thế đầu sỏ gây nên cư nhiên lại là Chi Lý!!

Ứng Tu Kiệt cũng buông đũa: “Tôi ấy à, là cái thằng ngu ngốc chỉ thích đánh nhau mặc kệ hậu quả, cho nên không có lấy một người bạn, tôi nghĩ cả đời này cứ sống như vậy, bởi vì đánh nhau mà trở nên tĩnh mịch, nhưng cũng bởi tĩnh mịch mà càng thích đánh nhau. Khi ấy, Chi Lý xuất hiện, tuy bị hắn đánh đến thảm, thực ra cũng là do tôi tự chuốc lấy. Cho dù là lúc huấn luyện quân sự, hay bất cứ khi nào, bọn tôi ăn trộm gà hắn giúp bọn tôi trả tiền, luôn giúp bọn tôi thu thập cục diện rối rắm, thế nên tôi mới không giống trước đây động một tý là cha mẹ bị gọi tới, ghi tội.” Ứng Tu Kiệt nhớ lại một việc cũ, mình ở trong WC đánh một tên khốn kiếp đi bắt nạt con gái, sau khi xong xuôi, đúng lúc đụng phải Chi Lý, sợ hắn phát hiện ra, liền chuồn mất, nhưng ngày đó không biết vì sao, mới vừa chạy chưa được bao xa cậu liền quay lại, trốn ngoài cửa. Trông thấy Chi Lý giẫm lên người cái thằng ban nãy bị mình đánh, lạnh lùng hỏi: “Người vừa đánh mày là ai?”

“Ứng, Ứng Tu Kiệt.”

“Cái gì?” Chi Lý gia tăng lực đạo.

“Ứng Tu Kiệt.” Tên kia nói lớn thêm chút.

“Cái gì?”

“Á…” Tên kia phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.Chi Lý khom người, một tay đặt lên đầu gối người nọ mặt đối mặt: “Cho nên, tao hỏi lại một lần nữa, người vừa đánh mày là ai?”

“Không, không biết.”

Chi Lý nhấc chân khỏi bụng tên đó: “Mày đã hiểu rồi, tao sẽ không nhiều lời nữa.” Khi ấy Chi Lý ở trong mắt Ứng Tu Kiệt phát ra kim quang vô cùng chói mắt, Ứng Tu Kiệt cảm thấy có thứ gì đó che mờ mắt mình, nhiệt huyết sôi trào, đây mới là đàn ông a, đàn ông chân chính!! So với hắn, trình độ của mình chằng là cái thá gì! !

Chu Hân Hợp buông đũa: “Tuy cậu luôn khen đồ ăn tôi làm ngon, lần đầu còn thấy vui, nhưng nghe nhiều sẽ không còn cảm giác gì nữa. Tôi, tôi thích Chi Lý đại nhân đưa ra mọi ý kiến với tôi, những món tôi làm không có ở bên ngoài, nhưng được hắn nhắc nhớ, tôi cũng hiểu được mình làm ngon hơn so với trước đây, cũng bởi vì vậy, Chi Lý đại nhân dù chỉ nói một câu ngăn ngủn ăn ngon, nhưng đó tuyệt đối là sự thật, trong lòng tôi mới có cảm giác thành tựu, hơn nữa trong việc nấu ăn tôi có chút có chấp và phiền phức, luôn nghĩ ra những món mới mặc kệ Chi Lý đại nhân có rảnh không đều phải làm cho hắn ăn thử trước, hắn chưa từng để lộ vẻ mặt chán ghét.”

Công Chu buông đũa: “Người luôn đóng vai dự bị như tôi, tôi cũng không muốn nói thêm gì nữa, đời này chỉ đi theo Chi Lý thôi, ai cũng không được. Chi Lý đem những người không thể kết bạn như bọn tôi tập hợp lại, điều chỉnh, áp chế Hạo Vũ vênh váo đắc ý, ngăn cản sự bạo lực của Ứng Tu Kiệt ….Tôi thậm chí không thể tưởng được nếu không có Chi Lý đại nhân, nhóm chúng tôi sẽ trở nên lộn xộn đến mức nào.”

Đúng lúc ấy Trương Lạc đi vào, đưa máy tính Hạ Gia Tả mới mua cho cậu ta trả lại: “Vợ không thể tùy tiện đổi, hơn nữa Chi Lý đã nói rồi, tên vợ tôi rất dễ nghe, đây là lần đầu tiên có người không cười nhạo tên của vợ tôi.”

“Thật đáng tiếc, bọn tôi không phải người tốt, nên đương nhiên phải đi theo người tà ác hơn so với bọn tôi, vốn định ăn xong bữa này sẽ nói cho cậu hay, cậu tốt nhất vẫn nên rời đi thì hơn, Chi Lý không thích cậu, chắc chắn có lý do của hắn, hơn nữa chúng tôi cũng tôn trọng lý do đó.”

“Đây là mục đích của cậu đi, Hạ Gia Tả.” Tô Ấu Ngôn xuất hiện ở ngoài cửa, trông thấy vẻ mặt khiếp sợ của Hạ Gia Tả: “Kinh ngạc như vậy làm gì? Muốn tôi xóa vết sẹo này chứng tỏ cậu cũng hiểu vết sẹo không dễ coi, đây chính là nguyên nhân cậu vĩnh viễn không thể so với Chi Lý, Chi Lý cảm thấy khuôn mặt tôi rất đẹp, thực ra, Chi Lý không hề lấy lòng bọn tôi, nhưng hắn chấp nhận chúng tôi, khuyết điểm của chúng tôi ở trong mắt hắn cũng không hắn là khuyết điểm. Cậu rõ ràng không thích một Sở Hạo Vũ luôn miệng nhắc tới ngực, rõ ràng không thích bạo lực, sao phải miễn cưỡng bản thân? Chắc là muốn cướp đi tất cả mọi thứ của Chi Lý chứ gì.”

“Tớ không biết cậu đang nói gì, mới nãy tớ chỉ đùa thôi, các cậu cũng đừng cho là thật.” Hạ Gia Tả bất động thanh sắc cười, nụ cười vô cùng ấm áp, tựa thiên sứ, đúng vậy, rất giống thiên sứ.

“Nói cho cậu biết ba điều.” Tô Ấu Ngôn đi qua, vòng ra sau Hạ Gia Tả, ngón tay mảnh khảnh túm lấy bả vai Hạ Gia Tả: “Thứ nhất, tôi ghét thiên sứ, đặc biệt là loại thiên sứ giả nhân giả nghĩa; thứ hai, không phải cứ cười sáng lạn là có thể bỏ qua mọi chuyện; thứ ba, thiên sứ không nên tự tiện vào hang quỷ, đó là tự đi tìm chết.”

“Tớ chỉ muốn uốn nắn lại cuộc sống hiện tại của các cậu mà thôi, đi theo Chi Lý, suốt ngày hồ nháo, rõ ràng có thể cùng nhau làm những việc khác mà, như giúp đỡ người khác chẳng hạn.”

Sở Hạo Vũ và Ứng Tu Kiệt không nhịn được bật cười: “Gì mà giúp đỡ người khác, cậu có bệnh à, chúng tôi muốn sống thế nào là chuyện của chúng tôi, cậu như vậy chẳng phải rất kỳ quái à.”

“Đúng thế, cậu rốt cuộc thật sự muốn tốt cho chúng tôi, hay muốn dành lại sự hâm mộ Chi Lý từ chúng tôi, dù cậu có rất nhiều bạn bè, nhưng chắc chắng mấy ai chân thật, bạn học à, cậu nên suy xét lại chính mình đi.” Công Chu nghiêm túc nhìn Hạ Gia Tả.

“Các cậu không hiểu được đâu.” Hạ Gia Tả có chút tức giận ra khỏi phòng, lại bắt gặp Kha Bố vẫn đứng ở bên ngoài, cậu khoanh tay dựa vào tường: “Hóa ra là có chuyện như vậy.”

“Kha Bố, cậu, cậu phải hiểu tớ chứ, tớ rõ ràng thích cậu, chúng ta rất giống nhau kia mà?”

“Đừng khiến tôi ghê tởm, chả trách tôi không nhận ra, thì ra cậu thiện lương nhưng không lương thiện, bởi vì cha mẹ khắc khẩu mà muốn tìm cân bằng ở bên ngoài, áp lực ấy khiến tâm lý cậu trở nên vặn vẹo, vì vậy cậu đặt hy vọng vào trường học, muốn trường học trở nên bình đạm. Mấy ngày hôm trước vì chuyện thách đố của bọn tôi mà đại náo một trận, cậu đứng ngồi không yên, cậu cảm thấy chúng tôi đã phá vỡ thế cân bằng, cậu muốn dùng cách thức của mình đến cảm hóa chúng tôi. Hạ Gia Tả a, cậu sai rồi, sai lầm lớn rồi. Ngôi trường này không phải của cậu, chúng tôi cũng không thuộc về cậu, cậu muốn khống chế mọi người, muốn khống chế bạn bè của cậu, đứng trong cái vòng tròn ôn nhu của cậu, tránh né khắc khẩu. Cậu đã sai lại còn ngu ngốc, con người có thể thay đổi thế giới này sao? Cậu sai là sai ở chỗ không hiểu thực tế, tuy chúng tôi có nhiều khuyết điểm, thường xuyên cãi nhau, nhưng chúng tôi đối xử với nhau bắng tấm lòng chân thật.”