Lạ là trên trang web của trường không hề có ảnh chụp Tô Ấu Ngôn và Công Chu, chỉ có ảnh chụp CLB Teakwondo và tiêu đề màu đỏ đậm. Hơn nữa kỳ quái nhất chính là, những người từng gây khó dễ cho Chu Hân Hợp, Công Chu, Sở Hạo Vũ mặt mũi ai nấy đều bầm dập đến giải thích, rõ ràng tối hôm qua thâm gia đánh nhau chỉ có bốn người. Người đổ tội ăn trộm cho Kha Bố cũng tìm đến thầy chủ nhiệm giải thích, tất cả dường như quá mức thuận lợi…
Kha Bố bị kéo đến một phòng học trống trong trường, tấm biển đề CLB Teakwondo lung lay muốn rớt, những người khác đã ở trong quét dọn vệ sinh, nơi này tràn ngập ánh sáng mặt trời, vị trí rất tốt, phòng cảnh bên ngoài cửa sổ cũng rất đẹp.
“Các cậu ở đây làm gì vậy?”
“Đây chính là phòng của hội chúng ta.”
“Hội gì? Chúng ta lập hội khi nào.” Đúng là một đám tùy hứng.
“Hội bắn nhanh.”
(Hội ,nhóm trong tiếng Trung là 社团– shètuán: xã đoàn, câu ở trên bản gốc là快射–kuàishè: khoái xạ, nói chung là một kiểu chơi chữ, cùng cách đọc nhưng nghĩa khác nhau: 社shè-射shè)
“Đừng tùy tiện đặt tên như vậy, đây chẳng phải là phòng cũ của CLB Teakwondo sao?”
“Nghe Ấu Ngôn nói, hôm qua cô ấy và Chi Lý đại nhân trước khi đến thư viện, có ghe qua nơi này xem thử điều kiện và thành viên của CLB Teakwondo, song phương tiến hành đối thoại hữu hảo với nhau, sau đó để xúc tiến sự hài hòa giữa lớp trên với lớp dưới, phòng học liền giao cho chúng ta, bọn họ chuyển sang nới khác.” Công Chu nói như thật.
“Vậy mà cậu cũng tin được!! Hai người bọn họ sẽ làm cái việc ngồi yên một chỗ mà đàm đạo với nhau à?” Trong đầu Kha Bố hiện lên chân tướng.
“Tại sao không?” Chi Lý hỏi ngược lại.
“Đừng dùng vẻ mặt này, chắc chắn là không có chuyện đó.”
“Tớ cảm thấy mình rất lương thiện.”
“Cậu với khái niệm lương thiện ấy cực kỳ mơ hồ!”
“Cái gì?”
“Đúng rồi, trên trang web trường là sao vậy?”
“Trương Lạc giải quyết.” Quên chưa nói, Trương Lạc là cao thủ về phương diện máy tính.
“Ai là Trương Lạc?”
“Một tên vớ vẩn ấy mà.”
“Đừng có tùy tiện nói người khác như vậy!”
Đúng lúc ấy, Trương Lạc cầm dây mạng đi vào, cực kỳ tự nhiên bắt đầu quan sát tìm nơi thích hợp sắp đặt dây mạng cho phòng học. Không rõ cho nên, Trương Lạc nhìn sang Kha Bố khẽ gật đầu, cộng thêm một nụ cười khiến Kha Bố cảm thấy có hàm ý sâu xa.
“Cậu là?”
“Tôi có rất nhiều cách gọi, bạn cũng phòng của Chi Lý, người thứ tám của tiểu tổ, hacker vô địch, cậu có thể gọi tôi là Trương Lạc, đây là người yêu của tôi Lý Kiều Kiều.” Trương Lạc đặt máy tính bảng đặt lên bàn, mở ra. Người có thể đặt tên cho máy tính bảng, tuyệt đối không phải bình thường!!
“Cậu có thể nói thẳng tên mình ra.” Còn hơn thế, Kha Bố rất quan tâm đến cách xưng hô thứ nhất. Sở Hạo Vũ vừa lúc cắt ngang suy nghĩ của Kha Bố: “Ai u, Trương Lạc.” Hắn nháy nháy mắt.
“Các cậu quen nhau à?”
“Đương nhiên rồi, tớ thường xuyên đến lấy phim con heo bản gốc ở chỗ cậu ta.”
Kha Bố không thèm quan tâm đến những gì Sở Hạo Vũ nói, tiếp tục tự hỏi, bạn cùng phòng của Chi Lý, nói cách khác…., Kha Bố tiến lên che lại máy tính bảng: “Cậu đã thấy rồi phải không, chuyện xảy ra vào tối hôm đó?”
Trương Lạc liếc nhanh một cái về phía Chi Lý, sau đó biểu tình mờ mịt nhìn Kha Bố: “Thấy cái gì? Mấy hôm trước máy quay bị hỏng, vẫn chưa kịp sửa.” Kha Bố nhẹ nhàng thở ra. “Không thấy là tốt rồi.”
“Chi Lý, cậu ta đánh đấm thế nào?” Kha Bố hỏi, trải qua sự kiện của Tô Ấu Ngôn, cậu bắt đầu một lần nữa đánh giá thứ hạng của từng người trong tổ.
“Phế vật.”
“Quả nhiên y như những gì tớ đoán.” Hai người trước mặt Trương Lạc tiến hành cuộc đối thoại cực kỳ thất lễ.
Ứng Tu Kiệt xen mồm: “Kha Bố, đừng tưởng rằng giải bộ nói chuyện với người yêu là có thể trốn việc, nhanh, đi dỡ tấm biển CLB Teakwondo ở ngoài cửa xuống.” Đột nhiên bị nói thành người yêu, Kha Bố mếu máo đi về phía cửa bắt đầu gỡ tấm biển, sau khi tấm biển được lấy xuống, phát hiện đằng sau nó còn có một tấm biển nữa, là CLB thanh nhạc, hóa ra căn phòng này cũng bị CLB Teakwondo chiếm dụng, tấm biển của CLB thanh nhạc gỡ xuống thì lại thêm tấm biển của CLB cầu lông! Đây là cái kiểu trường học tà ác gì thế này. Sở Hạo Vũ vỗ vỗ tay: “Bọn tớ đi mua chút đồ ăn vặt, Kha Bố trông cửa, Chi Lý trông Kha Bố.” Tuy Kha Bố là một tên lười biếng, nhưng Sở Hạo Vũ nói như vậy nghe sao cũng thấy không được tự nhiên.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Kha Bố đem đống biển chất phía sau cửa, Chi Lý ngồi trước cửa sổ vẽ tranh, khoanh chân, cổ tay không ngừng đong đưa, tờ giấy trắng tinh đã có phông, mình đã nhìn Chi Lý vẽ bao nhiêu năm rồi, từ lúc cậu ấy vẫn còn là thiếu niên anh tuấn chơ tới bây giờ đã trở thành người yêu của mình, chưa bao giờ ngừng, Chi Lý nghiêng đầu, ném bút về phía Kha Bố: “Đi ~~~”
“Cho dù bao nhiêu lần đi nữa, tớ cũng sẽ không ngậm về cho cậu, bởi vì, tớ không phải chó.” Kha Bố xoay người nhặt bút lên đưa cho Chi Lý, cậu đứng sau lưng Chi Lý nhìn bức tranh: “Có đôi lúc tớ rất hoài nghi cậu biết vẽ tranh thật không, trình độ này, là của học sinh mẫu giáo à.”
“Đừng có mà tùy tiện đả kích sở thích của người khác.”
“Nhưng trên mặt cậu hoàn toàn không có dáng vẻ bị đả kích.”
“Có thời gian đứng rỗi ở đây, chi bằng ra trông cửa.”
Kha Bố nhăn mặt nhíu mày với Chi Lý, muốn bê cái bàn giữ cửa đến bên cửa sổ, cái bàn làm từ gỗ thật, khá là nặng, Kha Bố chỉ có thể nâng một bên, ra sức kéo đi. Chi Lý đặt bức tranh xuống đến sau Kha Bố nâng bên kia lên.
“Để ở đâu?”
“Bên cửa sổ.”
Kê xong cía bàn, Kha Bố giống ông già xoa xoa thắt lưng, ngồi trên bàn cùng Chi Lý đang đứng mặt đối mặt, độ cao vừa vặn có thể nhìn thẳng vào Chi Lý.
“Để tớ tính xem nợ cậu bao nhiêu lần, một lần hồi tập quân sự, lần giúp treo băng rôn, tuy cậu bảo không cần, nhưng tớ là người thế nào chứ, không chịu thiếu của người khác dù chỉ một hào, lần này không tính, tổng cộng chỉ có hai lần.”
Chi Lý nghe xong lời phát biểu của Kha Bố, hay tay chống lên bàn, vây Kha Bố vào trong: “Giữa chúng ta nói như vậy có phần khách khí, là ba lần, ngày hôm qua đánh nhau cũng tính.”
“Cậu không thấy câu trước với câu sau cực kỳ mâu thuẫn với nhau à, cậu đã nói như vậy rất khách khí cơ mà! ! Ba lần thì ba lần.”
“Cậu cứ từ từ mà trả.” Trong mắt Chi Lý chợt lóe qua một tia giảo hoạt.
“Khoan đã, vẻ mặt mới nãy là sao?”
“Cậu nhìn lầm rồi.”
“Thế à?” Giờ Kha Bố mới nhận ra mình và Chi Lý cách nhau rất gần, Kha Bố làm như không có việc gì quay đầu sang một bên, ánh mắt lấp lánh, tẹn thùng mà đỏ mặt, cậu mím môi, có chút động tâm.
“Bày cái vẻ mặt này ra là muốn để tớ xâm phạm cậu à?”
Kha Bố vươn tay che mắt Chi Lý, nhẹ giọng thì thầm: “Đoán sai rồi, là muốn cậu hôn tớ.” Đôi môi của Kha Bố ghé sát vào Chi Lý, môi trên khẽ nhếch bị cắn, ngưa ngưa. Kha Bố chưa bao giờ dùng nhừng lời nói thực buồn nôn để biểu đạt tình cảm với Chi Lý, nhưng rốt cuộc Kha Bố thích hắn đến mức nào, cậu tin Chi Lý nhất định đã nhận ra, tâm tình khẩn thiết ấy không thể nào giấu được.
Sao hôn mãi mà chưa ngừng? Kha Bố kinh ngạc nhìn Chi Lý, sau đó đẩy hắn ra: “Nên làm việc.”Cái việc nói chuyện yêu đường tuyệt đối không am hiểu, người khác nói những gì, làm cái gì nhỉ? Việc ấy ngàn vạn lần đừng có mà hỏi Chi Lý, lần trước hỏi hắn, bản thần liền bị cường bạo. Xem ra phiền não chỉ có mình Kha Bố, Chi Lýquay trở lại chỗ ngồi, cầm lấy bút đang chuẩn bị vẽ tranh tiếp, phát hiện ngòi bút do ban nãy ném đi mà bị gãy, thanh âm của Chi Lý vang lên không lớn không nhỏ: “Ấu Ngôn, gọt bút.”
“Cậu coi Ấu Ngôn là gì vậy hả, nhắc mới nhớ cô ấy cũng quá dung túng cho cậu. Đợi đã, Ấu Ngôn ở đây?”
Tô Ấu Ngôn ở trong góc tối cầm sách đứng dậy, đến gần từ trong túi lấy ra dao gọt bút chì, Kha Bố quả thhực không cách nào hình dung quan hệ của hai người này, không giống người yêu, cũng không giống bạn bè. Nhưng giờ không phải lúc tự hỏi, Kha Bố quẫn bách: “Cậu, cậu, cậu nghe hết rồi?”
“Nghe cái gì?” Tô Ấu Ngôn hỏi.
“Không có gì, không có nghe thấy thì tốt, cậu ngồi đó sao không lên tiếng.” Kha Bố nhẹ nhàng thở phào, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, nhưng tình cảnh kế tiếp khiến cậu muốn tìm một sơn động sống một mình. Tô Ấu Ngôn nhìn chằm chằm Chi Lý: “Bày cái vẻ mặt này ra là muốn để tớ gọt thành đầu tròn à?” Câu hỏi này hình như giông giống câu hỏi nào đó [Chú giải câu gốc: “Bày cái vẻ mặt này ra là muốn để tớ xâm phạm cậu à?”]
Chi Lý phối hợp trả lời: “Đoán sai rồi, là muốn bảo cậu gọt thành đầu vuông.” Câu trả lời này hình như cũng giông giống câu trả lời nào đó [Chú giải câu gốc: “Đoán sai rồi, là muốn cậu hôn tớ.”].
“Các cậu muốn bức chết tớ phải không?” Kha Bố mất lý trí, đập đầu xuống bàn, nhưng không đụng tới mặt bàn cứng rắn, mà là đập vào mu bàn tay Chi Lý vừa vươn đến.