Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân

Chương 108: Kết cục chàng trai với thách thức (4)




Biên tập : Tiên Châu



Ứng Tu Kiệt:

Ứng Tu Kiệt trước nay điều khinh thường thách thức, hắn cho rằng độ khó không xứng với thân phận của hắn, ít nhất cũng phải là nhảy từ nhà cao tầng không dùng dây thừng, để xem trong khi rơi có thể bắt dược vật gì hay không, bởi vì cấu tạo bộ não của hắn và tính mạng thành viên tiểu tổ, thách thức này của hắn bị loại ngay vòng gửi xe.

Hắn đứng ở hành lang bao người qua lại, ra hiệu ok với một số người cách đó không xa, giống như ngon xơi, Kha Bố đụng bả vai Sở Hán Vũ: “Cậu ấy có phải quá coi thường hạng mục thách thức rồi không.”

“Tớ thấy cậu ấy quá coi thường con gái.”

Ứng Tu Kiệt thô bạo túm lấy cánh tau một nữ sinh , nữ sinh nhăn mày: “Cậu làm đau tôi.”

“Là phụ nữ sẽ thẳng thắn chấp nhận nỗi đau này.” Nói cái khỉ gì vậy!

“Cậu làm gì thế, đau thật đó.” Nữ sinh muốn tránh thoát nhưng không cách nào như nguyện.

Ứng Tu Kiệt buông tay ra, còn nghiêm túc nói: “Tin tôi đi, lúc cô mất trinh chắn chắc còn đau hơn bây giờ.”Lại nói vớ vẩn gì thế! Có thể nhiệt huyết chân thành nói ra một câu hạ lưu như vậy cũng chỉ mình Ư1ng Tu Kiệt làm được. Nữ sinh tức giận đến mức hai tai đỏ bừng, tay còn lại giơ lên cho Ứng Tu Kiệt một bạt tai: “Lưu manh.”

“Sao lại đánh tôi!” Ứng Tu Kiệt tức giận: “Đúng là khó hiểu.” Nữ sinh bỏ mặc Ứng Tu Kiệt tiếp tục đi về phía trước, Ứng Tu Kiệt chợt nhớ ra thách thức của mình, đuổi theo túm lấy nữ sinh: “Còn một việc phiền cô giúp cho, cô có thể bức hộ tôi một cái lông xuống dưới không?”

“Lông gì?”

Ứng Tu Kiệt cởi quần, nữ sinh thét chói tai lại cho Ứng Tu Kiệt một cái tát: “Đồ lưu manh, còn như vậy nữa tôi mách với thầy cô, không biết xấu hổ.” Ứng Tu Kiệt vuốt mặt mình: “ Sao lại đánh tôi, yêu cầu nhỏ nhoi thôi mà, là con gái thì giỏi lắm đấy.” Ứng Tu Kiệt vẫn luôn không hiểu rõ tình huống, miễn bàn có bao nhiêu ủy khuất.

Nhưng hắn tuyệt đối không chịu từ bỏ, lại giữ chặt một cô nữ sinh đi ngang qua: ‘Xem chỗ này của tôi.” Ứng Tu Kiệt chỉ vào khóa quần mình vừa kéo xuống, nữ sinh đang định chạy mất, Ứng Tu Kiệt đã có kinh nghiệm giữ chặt đầu nữ sinh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ong6 đây bảo nhìn chỗ này ~~ nhìn, nhìn cho tôi, nhìn đi nhìn đi.”

“Tôi không muốn.”

“Không muốn cũng phải nhìn, nhìn cho kỹ, vói vào bức một cái lông ra, một cái thôi, đừng nhiều quá, chỗ đó của tôi tài nguyên cũng không phong phú đâu.”

“Không biết xấu hổ, biến thái chết tiệt, buông ra.” Nữ sinh quyền đấm cước đá với Ứng Tu Kiệt, Ứng Tu Kiệt tóm lấy tay nữ sinh, hung thần ác sát trừng mắt: “Không bứt giết cô.”

“Giết tôi cũng không làm.”

Kha Bố và Sở Hạo Vũ lên ôm lấy Ứng Tu Kiệt, Chu Hân Hợp bảo nữ sinh đi mau, Ứng Tu Kiệt giãy dụa: “Buông ra, các cậu buông ra, tôi muốn giết cô ta.”

“Bình tĩnh lại đi.”

Lát sau Ứng Tu Kiệt bình tĩnh lại, hai người buông hắn ra, hắn giật nhẹ quần áo: “Thật không hiểu nữ sinh này làm sao vậy, yêu cầu của tớ quá đáng lắm à?”

Kha Bố dùng ánh mắt không thể lý giải nhìn chằm chằm Ứng Tu KIệt: “Tớ thật không hiểu nổi bộ não của cậu.”

Cho đến khi tất cả các nữ sinh trông thấy Ứng Tu Kiệt đều chạy mất dạng, thách thức của hắn không thể hoàn thành, nếu hoàng hôn buông xuống thì thách thức coi như thất bại, ngay cả Chu Hân Hợp và Công Chu đều thành công, Ứng Tu Kiệt thân là nam nhân có lòng tự trọng sao chịu được sỉ nhục cỡ này, rốt cuộc hắn dời ánh mắt tức giận nhắm vào Chu Hân Hợp, Chu Hân Hợp cả người phát run, Kha Bố vỗ vỗ Ứng Tu Kiệt: “Tớ khuyên cậu vẫn nên buông tha cho Chu Hân Hợp, nếu cậu ép cô ấy làm việc đó, tớ đoán cô ấy sẽ chết luôn tại chỗ, cậu ngốc lắm…”Kha Bố không nói hết câu, chỉ đưa mắt về phía Tô Ấu Ngôn đang đọc sách trong phòng học.

Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Ứng Tu Kiệt, Ứng Tu Kiệt thoáng do dự, sử dụng bạo lực với Tô Ấu Ngôn được không? Trong đầu hồi tưởng lại uqa1 trình bị Tô Ấu Ngôn dạy dỗ, lắc đầu. Hắn đi tới, đến trước mặt Tô Ấu Ngôn, đột nhiên ngồi xuống, hia tay đặt trên đùi, cuối đầu thật thấp: “Ấu Ngôn!! Vì biểu hiện sự tôn kính của tớ với cậu, tặng cậu một sợi lông của tớ, sao hả?”

Tô Ấu Ngôn nâng mày: “Chi bằng tặng tất cả cho tôi sao hả?”

“Đương nhiên không được, tớ thích như ẩn như hiện hơn, xin cậu đó, giúp tớ với, cậu chỉ cần vương tay nhẹ nhàng bứt một cái, đau đớn cứ để tớ lo, đại ân đại đức của cậu tớ suốt đời khó quên.”

“Không cần.”

“Đừng mà, cậu cũng không tổn thất gì.”

“Tổn thất danh dự của tớ.”

“Danh sự của cậu sau khi thách thức xong cũng mất.”

“Vậy cũng đúng.” Mình cũng chấp nhận rồi!!

Tô Ấu Ngôn suy nghĩ, cuối cùng nhíu mày: “Tớ không muốn đụng vào thứ kia.”

“Chỉ cần giựt mạnh một cái là được, dù sao chỗ đó cũng không cứng.”

“Vậy vẫn đụng vào.” Tô Ấu Ngôn lại nghĩ một hồi, rốt cuộc đứng dậy, buông sách trong tay ra, cầm lấy sách của Kha Bố: “Tớ có cách khác.”

“Cái gì?”

Tô Ấu Ngôn hất chân, Ứng Tu Kiệt nằm rạp xuống đất, cô ngồi trên người Ứng Tu Kiệt, đặt sách của Kha Bố bên dưới bộ vị của Ứng Tu Kiệt, lúc đánh, lúc đập, rồi chà ấn, chà xát, hai tay đặt trên cuốn sách không ngừng xoay quanh, Ứng Tu Kiệt đau đớn kêu gào, muốn đứng đậy, nhưng nửa người trên bị người ngồi lên, ba phút sau, Tô Ấu Ngôn ném sách sang một bên vỗ vỗ tay: “Tớ không tin, làm như vậy mà một cọng lông cũng không rớt.” Dứt lời trở lại vị trí cũ tiếp tục đọc sách.

Vài người bên cạnh sắc mặt sớm đã tái nhợt, vốn Kha Bố vì sách muốn xả giận vài câu, cuối cùng chỉ đành làm đấu thập ở ngực, cầu chúa phù hộ.

Tô Ấu Ngôn:

Vài người dựa vào lan can: “Các cậu ai đi cản đường thầy giáo lớp năm nhất?”

“Hay là đánh ngất rồi ném xuống biển.” Ứng Tu Kiệt nói.

Tất cả mọi người vờ như không nghe thấy, Trương Lạc nói: “Yên tâm, giao cho tớ.”

Sở Hạo Vũ ở bên cạnh châm ngồi thổi gió: “Sao hả Âu Ngôn? Nếu không muốn chịu nhục, hiện tại giao ra sổ ghi chép không tính là muộn.”

“Câm miệng, tháng này kinh nguyệt của cậu không đều à.”

“Không sao, thách thức của cậu so ra cũng không kém của tớ là bao.”

Tô Ấu Ngôn bước vào phòng học của năm nhất, ôm sách đẩy đẩy kính, các nam sinh nháy mắt ồ lên, Tố Âu Ngôn đứng trên bục giảng: “Im lặng, tôi là cô giáo dạy thay hôm nay, tên tôi là Kha Bố.”

“Cmn!” Nếu không có người giữ chặt, Kha Bố suýt chút nữa vọt vào. Nếu là bình thường, dùng tên của mình cũng không sao cả, nhưng lần này…

“Giờ chúng ta bắt đầu vào học, tôi hi vọng cả lớp giữ yên lặng, nếu ai đó phát ra tiếng, đánh trượt luôn môn này.” Tô Ấu Ngôn lạnh lùng nói xong, trong phòng trở trên cực kì yên tĩnh. Cô đưa lưng về phía đám sinh viên, viết vài chữ lên bảng đen, đột nhiên, từ môi cô trào ra tiếng rên rỉ: “Ưm ~~~”

Đám sinh viên ở dưới đang hý hoáy ghi chép ngẩng đầu lên, thoáng nghi hoặc, trông thấy cô Kha Bố không có gì khác thường , nghĩ rằng chắc mình nghe nhầm, còn chưa được mười giây.

“Aha, a~~~” Thanh âm dễ nghe của Ấu Tố Ngôn tuyệt đối có thể sánh với nữ diễn viên.

Đám sinh viên ở dưới bắt đầu bàn tán xôn xao, Tô Ấu Ngôn dùng giẻ lau bảng: “Tôi không phải gọi các em ~~ ư ~~ đừng ồn ~~ a ưm, a ~~ ưm ưm ~~” tiếng nói khàn khàn gợi cảm, không khí khiêu khích.

“Cô Kha Bố, cô, cô làm sao vậy ạ?” Một vị đồng học rốt cuộc thu hết dũng khí hỏi.