Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân 2

Chương 87: Con rối và chủ nhân




Editor: Pinkylee.

Beta: Chen.

Tin tức này đến quá nhanh, quá đột ngột, Kha Bố đứng mấy giây, mới nhìn sang Chi Lý: "Bọn họ làm cái gì rồi?" Chi Lý không trả lời, người khác thì không sao, Sở Hạo Vũ ủy khuất gào: "Chi Lý, cậu phải giúp tớ làm chủ!" cậu ta nói lời thoại trong mấy phim truyền hình, đám người bọn họ có lúc quá độc lập, có lúc lại quá dựa dẫm Chi Lý, luôn ở trên người Chi Lý tìm vị trí có thể chấp nhận mình. Kha Bố không cách nào chỉ trích người khác, có lẽ bản thân cậu cũng như vậy, lúc bất lực thì chỉ muốn tìm Chi Lý, có lẽ tìm Chi Lý có lúc cũng sẽ không có bất cứ tác dụng gì, hắn luôn có rất nhiều lời đâm chọc, nhưng chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ hắn cái gì cũng không để trong lòng, thì sẽ luôn cảm thấy, thật ra sự việc cũng không gay go đến vậy.

"Các cậu đã làm gì, tại sao lại bị đuổi học? Ấu Ngôn đâu?" lời của Kha Bố bị xem như gió thổi bên tai, Công Tru cũng hướng sang Chi Lý cầu cứu: "Càng lúc này không nên liên lụy Ấu Ngôn, Chi Lý, cậu có phương thức liên hệ mà chúng tớ không biết không, dù sao thì ba cô ấy cũng là hiệu trưởng."

"Cho nên các cậu là làm cái gì rồi, muốn tớ hỏi bao nhiêu lần! Ai muốn trả lời tớ!" Kha Bố chen miệng.

Ứng Tu Kiệt khoanh tay: "Có khả năng là hội học sinh tự làm chủ, đáng tiếc lần này hội trưởng là nữ, nếu không tớ"

"Hội học sinh có quyền lực lớn như vậy sao?" Chu Hân Hợp hỏi.

"Đều là tớ không tốt! Kéo các cậu đi kêu gào phản đối gì gì đó ấy!" Công Tru tự trách, giống như tùy lúc sẽ khóc lên, Ứng Tu Kiệt khuyên cậu ta: "Muốn trách cũng là trách hội học sinh, cậu còn là con trai không, sao lại đem lỗi đổ lên thân mình." Trương Lạc cũng nhíu mày: "Vốn dĩ tớ muốn hack vào máy tính hội học sinh kiểm tra xem chuyện lần này là thế nào, kết quả không tìm được gì, trong máy tính bọn họ không có lưu lại bất cứ tin tức nào liên quan. Chi Lý, cậu xem thế nào?"

"Xem cái gì." Chi Lý một mặt không hiểu.

"Chuyện chúng tớ bị đuổi học!"

"Có phải là các cậu thành tích quá kém."

"Nhưng Kha Bố thành tích cũng không tốt mà, muốn đuổi cũng nên đuổi cậu ấy mới đúng."

"Lúc này rồi các cậu còn nhớ đến tớ, tớ rất cảm động." Kha Bố nói dương dương quái khí.*

*lời ngoài mặt nghe nhẹ nhàng mà thật sự bên trong muốn hầm người ta lên rồi.

"Các cậu đều ở đây, cũng đỡ tôi phải đi tìm từng người một." một giọng nói khác xen vào đối thoại của bọn họ, Kha Bố quay đầu lại, Bao Tế Lôi đã đi đến bên cạnh bọn họ, biểu tình trên mặt cô ta cùng giọng điệu đều như chit là đang làm việc mà thôi: "Mấy người các cậu nên đi thu dọn đồ đạc, tôi là đến tự mình tiễn các cậu một đoạn." Sở Hạo Vũ nhào đến trước mặt cô ta: "Cô nói rốt cuộc cũng chỉ là một hội trưởng hội học sinh mà thôi, cô có quyền lợi gì đuổi học chúng tôi."

"Quy đinh trường học đã nói rất rõ, các cậu vi phạm tôi tại sao không thể đuổi các cậu, các cậu ở đây không chỉ có đồng tính ghê tởm, các cậu còn trợ giúp đồng tính luyến." trong lời nói cô ta không có hận ý, không có chán ghét, đương nhiên cũng không có đáng thương, Kha Bố cho đến bây giờ cũng không cảm thấy cô ta cố ý, trong đầu cậu hiện lên lời Ấu Ngôn đã từng nói, con rối. Bản thân cô ta đối với nhóm người này cũng không có hứng thú, chỉ là nghe lệnh người khác, Kha Bố đột nhiên hiểu rõ, cô ta tại sao có biểu hiện này, nhưng một nghi vấn vừa được giải thích, thì một nghi vấn khác lại đến, nếu như Bao Tế Lôi chỉ là con rối, vậy người khống chế là ai, là ai có năng lực khống chế hội trưởng học sinh học viện Thánh Kiệt.

"Cô nói ai ghê tởm, tôi thấy cô mới ghê tởm!" Công Tru nhào sang Bao Tế Lôi vươn tay ra, muốn đẩy cô, ai ngờ ngược lại bị Bao Tế Lôi nắm lại ngón tay, sau đó cô ta một mặt bình tĩnh đem ngón tay Công Tru bẻ lại, Công Tru đau đến kêu to, Ứng Tu Kiệt kéo tay Bao Tế Lôi ra, Công Tru đau đớn ngồi trên đất run rẩy, Chu Hân Hợp và Sở Hạo Vũ kiểm tra vết thương của Công Tru, Kha Bố trừng Bao Tế Lôi, cô gái này bất động thanh sắc liền bẻ ngón tay người khác, không có phí lời, không có biểu cảm, cô ta, giống như máy móc không có suy nghĩ và cảm xúc, Kha Bố muốn chất vấn cô ta đột nhiên lại cảm thấy có cùng cô ta nói bất cứ gì cũng không hề có chút ý nghĩa.

Chi Lý cuối cùng từ trên cỏ đứng dậy: "Trước tiên đem Công Tru đến phòng y tế." Chu Hân Hợp và Trương Lạc gật gật đầu, đỡ Công Tru đau đen chảy nước mắt dậy, Kha Bố nhíu chặt mi, mắt tiễn bọn họ đi xa, Ứng Tu Kiệt hét lớn: "Đừng cho rằng cô là con gái, tôi sẽ không dám động cô, ai cũng không thể ăn hiếp bạn tôi."

"Nếu như các cậu nghe lời chút, thì sẽ không trở thành như vậy."

Ứng Tu Kiệt tức đến mức túm lấy bả vai Bao Tế Lôi, Bao Tế Lôi cúi đầu nhìn tay trên vai mình, tay cô ta tốc độ quá nhanh, dường như chỉ là lướt một chút trong tầm mắt Kha Bố, liền đánh trúng mũi Ứng Tu Kiệt, máu từ mũi Ứng Tu Kiệt chảy ra, Ứng Tu Kiệt không dám tin, nhìn người không thể nhìn tướng mạo, đại khái chính là chỉ Bao Tế Lôi, có thể làm hội trưởng hội học sinh học viện Thánh Kiệt chưa bao giờ là người bình thường, Kha Bố biết Ứng Tu Kiệt sẽ thua, thua rất thảm hại. Ứng Tu Kiệt không phục còn muốn động thủ, Kha Bố đang chuẩn bị kéo cậu ta, tay Chi Lý so với cậu nhanh hơn một bước, kéo áo Ứng Tu Kiệt, đem cậu ta kéo trở lại.

Chi Lý hơi hơi nghiêng đầu, mắt nheo lại nhìn Bao Tế Lôi: "Đem chủ nhân cô gọi ra đây cho tôi xem."

"Xin lỗi, yêu cầu của anh tôi không làm được." Bao Tế Lôi cúi đầu, cô ta nói chuyện với chi Lý tại sao dùng kính ngữ? Kha Bố hỏi: "Cho nên mục tiêu của cô rốt cuộc là ai?" Bao Tế Lôi từ từ ngẩng đầu lên ánh mắt lạnh lẽo nhìn Kha Bố, Kha Bố bất giác có chút kinh ngạc.

"Tại sao là tôi! Nếu cô đã muốn đối phó tôi, làm gì lại đi hạ thủ với Công Tru, chủ nhân của cô không kêu cô phải chuyên tâm đối phó với mục tiêu sao?"

Bao Tế Lôi không nói, ngữ khí Chi Lý trở nên một giọng điệu khác, là có hừng thú hay là đùa giỡn, Kha Bố hình dung không ra, đây là ngữ khí Chi Lý lúc đối diện với đe dọa mới có, có người muốn chơi với hắn, hắn sẽ có hứng thú bồi đến cùng.

"Muốn động Kha Bố đã có đồng ý của tôi chưa, chủ nhân của cô có năng lực này sao, trốn như vậy là muốn chơi trò gì, cô là bây giờ đem chủ nhân gọi ra, hay là để tôi giải quyết cô rồi sau đó tự mình tìm?"

"Tôi sẽ không động thủ với anh, nhưng tôi nhất định phải hủy diệt Kha Bố." Bao Tế Lôi máy móc nói, tay Chi Lý vừa từ túi quần lấy ra, một giọng nói từ phía trước bọn họ truyền qua: "Không kiềm nén được tức giận là dáng vẻ con không nên có, Chi Lý, ta không thích con giống như con hồ ly Lam Ngân kia." Kha Bố nhìn theo giọng nói, chỉ có thể nhìn thấy một đám người hội học sinh, chủ nhân giọng nói ở chỗ nào lại tìm không được.

Chi Lý lộ ra vẻ mặt bối rối giống như con nít: "Bà nội?"