Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân 2

Chương 107: Câu nói kia là ý gì




Editor: Tảo

"Đã kể hết năm chuyện, chúng ta không phải là cũng gần kết thúc?" Kha Bố nghe xong chuyện xưa đưa ra câu hỏi mất hứng.

"Cậu không chờ được phần tiếp theo quả thật khiến một số người nhận không ra, không thể viết ra phần khác sao?" Sở Hạo Vũ hỏi lại.

"Truyện kiểu như kế hoạch giết cậu đúng là không thể viết ra, nếu không cảnh sát sẽ tìm được tớ."

"Tớ có cách cả đời cũng không viết xong, mỗi ngày viết một câu, nếu mỗi ngày chỉ viết có một câu độc giả sẽ đọc được rất lâu." Công Tru phát biểu ý kiến, Kha Bố trào phúng: "Cậu thật thông minh, thế mà có thể nghĩ cách mất đi toàn bộ độc giả."

"Nói không chừng hiện tại có rất nhiều người chờ xem cậu cùng Chi Lý kết hôn."

Kha Bố xua xua tay: "Bây giờ tớ không muốn làm trò này, làm như chỉ có kết hôn mới là một kết thúc tốt đẹp, tại sao phải làm lại chuyện mà người khác đều làm, tại sao phải bắt chước tình cảm của người khác, tớ không phải người khác, tớ không thích bị hai chữ này ràng buộc, cũng chưa từng hướng về hai chữ này." Kha Bố cho rằng cứ như bây giờ ở bên cạnh Chi Lý là tốt nhất, hôn nhân rốt cuộc để nói rõ cái gì, ba mẹ mình kết hôn, cuối cùng trở nên thống khổ như vậy, Lam Ngân cùng Chi Tả Tư ly hôn, vẫn như trước yêu nhau tha thiết.

"Nói thật hay, như kiểu có ai vừa cầu hôn cậu vậy."

Kha Bố đá Sở Hạo Vũ một cước, Sở Hạo Vũ vội vàng hướng Kha Tần cáo trạng: "Chú, Kha Bố đá người."

"Đừng làm phiền ba tớ."

Bọn họ ồn ào thảo luận tình tiết chuyện xưa, Kha Bố dựa vào lưng ghế, tập trung nhìn nóc xe tưởng tượng ra bầu trời bị che khuất. Ngoài hành tinh sao, khi còn bé rất nhiều đứa nhỏ viết chí nguyện của mình đều không thiếu được muốn làm nhà du hành vũ trụ, có thể Kha Bố rất không có tiền đồ quá thực tế, cậu cảm thấy cuộc đời mình không thể đạt được mục tiêu vĩ đại như vậy, vì vậy cũng chưa bao giờ định ra cho mình mục tiêu vĩ đại.

Mình không ngốc, mình thích Chi Lý như vậy mới thật sự ngốc.

Kha Bố quay đầu nhìn Chi Lý ngồi cạnh mình, hắn không biết từ khi nào ngủ thiếp đi. Ngu ngốc, Chi Lý, cậu là ngu ngốc biết không, nội tâm Kha Bố thầm mắng Chi Lý, sau đó tay chỉ túm lấy góc áo Chi Lý, chỉ là nắm lấy một góc áo, nội tâm cùng thân thể cũng đủ thoải mái.

Lần thứ hai trở lại trường học, Kha Bố tâm tình đặc biệt tốt, cậu mở cửa xe, sau khi xuống xe từ từ xoay người.

"Kha Bố, những chuyện khác con không cần quan tâm nhiều, con bây giờ là học sinh, hảo hảo học tập." Kha Tần hướng Kha Bố dặn dò, Kha Bố gật đầu.

"Tiện thể tự kiểm điểm hành vi nói dối của mình, chuyện này đối với học sinh không phải thói quen tốt." Chi Lý đột nhiên ngồi vào chỗ kế bên tài xế nói, Kha Bố nguýt hắn một cái, đi tới đầu xe bên kia: "Cậu cũng là ba tớ sao?!"

"Sau này cậu muốn gọi tớ như vậy, tớ không ngại."

"Nhưng tớ ngại! Không xuống xe cậu còn muốn làm gì."

"Tớ không nói tớ muốn về trường."

Đúng vậy, Lưu Thanh còn chưa đi, bọn họ dù sao cũng lâu chưa gặp. Kha Bố gật gù, thời điểm mở miệng lại không biết nói sao cho phải, Chi Lý đưa tay vò vò tóc Kha Bố. Hắn nhìn mình chằm chằm, hắn muốn nói gì đây, là để mình chờ sao, là đang nói với mình hết thảy đều kết thúc rồi, không có gì đáng lo lắng sao.

"Kha Bố, cậu nên đi hớt tóc mái đi."

"Đây là câu duy nhất cậu có thể nghĩ ra sao?!"

"Vậy muốn nói gì?"

"Cái gì cũng không muốn nói!"

Đưa mắt nhìn xe rời đi, Kha Bố thở ra một hơi thật dài, chuông vào học vang lên, cậu lập tức bước vào trường hít một hơi thật dài, trở về rồi sao, mình của thường ngày.

Trong xe Kha Tần cầm tay lái, có chút lúng túng, ông có rất ít cơ hội ở cùng một chỗ với Chi Lý, ông thanh thanh cuống họng: "Lần trước chú kết hôn cùng cháu huyên náo một trận có chút không vui, có lẽ chú hơi lặng lời, cháu đừng để trong lòng, vì Kha Bố, chúng ta vẫn là hảo hảo ở chung."

"Lần trước?" Chi Lý nghĩ nghĩ, bày ra một bộ mặt hiển nhiên: "Lần trước cháu rất vui vẻ, đêm đó Kha Bố ở trên giường rất chủ động." Hắn vừa dứt lời, Kha Tần suýt nữa lao lên vỉa hè. Ông làm bộ ho khan không nghe vế sau: "Cháu không để trong lòng là tốt rồi, vậy sau khi tốt nghiệp cháu có dự định gì chưa?" Vấn đề này xem như là bố vợ hỏi con rể.

"Sau khi tốt nghiệp đương nhiên là rời khỏi trường học."

"Chú không phải ý đó." Kha Tần không thích ứng được thói quen trả lời sát ý nhất của Chi Lý.

"Là ý này." Kha Tần nhìn con đường phía trước, nếu muốn không tín nhiệm Chi Lý rất khó, từ lần đầu nhìn thấy Chi Lý, ở hắn đã toát ra hơi thở không gì không làm được: "Ta cùng mẹ Kha Bố đều nợ Kha Bố rất nhiều, sau này, Kha Bố làm phiền cháu."

"Cậu ấy không phải gánh nặng của cháu."

"Chú không có ý đó." Kha Tần suy nghĩ một chút, kỳ thực câu trả lời này của Chi Lý cũng rất tốt, không định hỏi lại. Sau khi chở Chi Lý về nhà, Kha Tần lái xe rời đi, Chi Lý mở cửa, cái nhà này đã trống không. Từ lúc Lam Ngân ly hôn đồ đạc trong nhà đều chuyển đến Nhân Quả trấn, Chi Lý ở trường, Chi Tả Tư cũng ít về nhà, y lúc trước bởi vì Lam Ngân và Chi Lý mới bỏ ra nửa giờ phóng xe từ công ty trở về, hiện tại y nếu không đến Nhân Quả Trấn thì sẽ ngủ ngay tại công ty.

Chi Lý ngồi lên ghế sofa, đầu ngẩng lên lưng dựa vào ghế, nhắm mắt lại.

Kha Bố trái đoán phải đoán câu nói có thể thuyết phục Lưu Thanh đến tột cùng là gì đây, cậu nghĩ đến nhiều như vậy, cậu rốt cục trở về cuộc sống bình thường, Lưu Thanh cứ như vậy chấp nhận, là câu nói gì có ma lực như vậy.

Liên quan với câu nói này, Kha Bố đại khái chỉ đoán đúng một điểm, đó chính là trái tim cậu gánh vác không được, còn cái khác, cậu toàn bộ đã đoán sai. Câu nói này từ đầu đến cuối cũng không phải một câu êm tai.

Lúc này, một cái tay nhẹ nhàng khoát lên vai Chi Lý, tiếp theo có hương rượu truyền đến: "Ở bệnh viện con đã nói thế nào với ta, con nói chỉ cần ta làm bộ chấp nhận chuyện này, con sẽ cùng ta ra nước ngoài." Lưu Thanh cúi đầu xuống, Chi Lý mở mắt ra, bọn họ bốn mắt nhìn nhau: "Vậy nên con tính bao giờ mới thực hiện, chẳng lẽ con chỉ là muốn ta đừng tiếp tục dằn vặt nó, nhờ vậy kéo dài thời gian." Khóe miệng Chi Lý phẩy nhẹ: "Bà nội lừa con nhiều năm như vậy, con lừa bà một lần, tính thế nào bà cũng không chịu thiệt."