Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân 2

Chương 104: Nhân vật chính của câu chuyện (5)




Dịch: Tảo

Beta: Tảo

Bọn họ cười nhạo rồi lại chế giễu, lúc ra viện, vẫn là Kha Bố xách hành lý.

Ra khỏi bệnh viện, Ngũ Thiến trùng hợp gặp mấy người khẽ gật đầu mấy cái: "Kha Bố nhà chúng ta lại làm phiền các con rồi, các con xem như giúp dì để mắt nó một chút, nó lại xảy ra chuyện gì nữa tim già này sẽ chịu không nổi."

"Tiểu tử này thật khiến chúng con rất đau đầu, có điều dì cứ yên tâm, chúng con sẽ cố gắng chăm sóc cậu ấy." Sở Hạo Vũ vỗ vỗ vai Kha Bố, Kha Bố hất tay hắn: "Cậu đến cùng là cái thá gì."

Kha Tần dừng xe ở ven đường, khả năng ông đoán được bạn bè Kha Bố cũng sẽ đến đón cậu xuất viện, liền tìm đồng sự mượn chiếc xe lớn mười chỗ, Kha Tần nhìn về phía Ngũ Thiến: "Làm xong toàn bộ thủ tục rồi sao?"

"Ừm."

"Bác sĩ đã xác định Kha Bố không có gì di chứng đi."

"Em hỏi rất nhiều lần, bác sĩ rất khẳng định, đứa nhỏ này không có vấn đề gì, anh yên tâm đi, em thấy anh trong khoảng thời gian này chạy qua lại hai bên cũng rất mệt."

Kha Tần xua xua tay: "Trên cơ bản là em chăm sóc nó, anh làm sao tính là khổ cực được."

"Em cảm thấy người trả tiền là cực khổ nhất." Ngũ Thiến mở lời vui đùa.

Hai người họ không giống vợ chồng, lại càng giống người thân hay bạn bè, tự nhiên trò chuyền. Bọn họ khiến Kha Bố cũng không nhận ra tình huống này đã đem vết sẹo đi vào quên lãng, Kha Bố nghĩ thì ra cái gia đình này tuy đã nứt ra rồi, tiếng mắng, tiếng ồn ào, tiếng khóc tê tâm liệt phế cũng thuận theo mà đình chỉ. Cảm tình có quá nhiều quá nhiều, có thể ở bên nhau lại quá ít quá ít, đôi khi nếu hai bên đều cảm thấy tách ra tốt hơn, vậy có lẽ đó là lựa chọn tốt nhất.

Kha Bố nhớ tới mình trước kia, cố chấp muốn gia đình trở lại như trước, cố chấp muốn bọn họ lần nữa bên nhau, trách cứ bọn họ chưa bao giờ cân nhắc cảm thụ của mình, nhưng chính mình lại chưa từng nghĩ đến cảm thụ của họ.

"Ba, ba không cần cố ý xin nghỉ đưa con đến trường, con cũng không còn nhỏ, em trai còn nhỏ, càng cần ba ở bên em ấy."

Kha Tần nhấp miệng, nhưng chậm chạp không mở miệng, cha mẹ ít nhiều đều sẽ di truyền tính cách cho con cái, không chỉ Chi Lý, Kha Bố cũng vậy, cậu và Kha Tần nói chuyện luôn có chút không tự nhiên có lẽ cùng vì một lý do. Kha Tần vân vê chìa khóa xe, lại nhìn Kha Bố cùng đám bạn bên cạnh, có chút biệt nữu mở miệng: "Kha Bố, còn tuyệt đối đừng nghĩ ba yêu em trai con hơn, ba bên em con chưa bao lâu, ba bên con lại bao lâu, sau này không cần so sánh em con với con, xét về thời gian cùng tình cảm tích lũy, gộp trọng lượng lại, ai cũng không thể so với con."

Chính mình vì sao phải đi hâm mộ Chi Lý đây, vì sao hâm mộ hắn trong mắt Lam Ngân và Chi Tả Tư là người đặc biệt.

Mình lẽ nào trong mắt ba mẹ không đặc biệt sao, khuyết điểm lớn nhất của con người có phải là khó nhận ra thứ mình đang có. Nói mình không có gia đình, nói mình là người dư thừa, rõ ràng ba mẹ vẫn luôn phô bày tình thương mình, vẫn chưa từng buông bỏ mình, bọn họ đều luôn bận tâm cảm thụ của mình, sợ mình thương tổn, mình đến tột cùng là đáng thương chỗ não, vị lão nhân kia nói rất đúng, gia đình ly hôn rất phổ biến, mình so với những đứa nhỏ bị cha mẹ bỏ rơi thì tính là gì.

Vị trí nơi đáy lòng Kha Bố bị miếng băng mỏng phủ kín bây giờ được mặt trời bao bọc, thậm chí có chút đau, đau đến có chút tỉnh táo.

Mình thật giống, thật giống từ khi bắt đầu đã định nghĩa sai từ "gia đình" rồi.

"Được rồi được rồi, đều lên xe đi." Kha Tần có thể cũng cảm thấy lời mình vừa nói có chút ngượng ngùng, thúc bọn họ lên xe, bởi vì là chở bọn Kha Bố đến trường học, nên Ngũ Thiến không đi theo.

Cuối cùng lên xe Trương Lạc vừa thấy loại cục diện này liền hỏi Kha Tần: "Chú à, cháu có thể kể chuyện xưa không?" Kha Tần không quá để ý vấn đề đột nhiên này là có ý gì, nhưng vẫn là gật gật đầu.

"Cậu sẽ không tới Tề* đi." Kha Bố không muốn tranh luận, miễn cưỡng hỏi.

*Tề (Tề Quốc) là tên gọi một quốc gia chư hầu của nhà Chu từ thời kì Xuân Thu đến khi Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung Hoa.

"Ai không tới Tề?" Đột nhiên Chi Lý ngồi đằng sau cũng hỏi, Kha Bố sợ hết hồn: "Cậu đừng giống quỷ như thế! Cậu sao lại ở đây, Lưu Thanh biết cậu ở đây không, sẽ không có ai thông báo cho cậu đi." Kha Bố nhìn về phía Tô Ấu Ngôn, Tô Ấu Ngôn nhún vai. Mới vừa thắt dây an toàn Kha Tần đã mở miệng: "Là ba nói cho Chi Lý." Kha Bố ngẩn người không truy vấn nữa, hỏi Chi Lý chuyện khác: "Bà nội cậu bên kia không có vấn đề gì sao."

Chi Lý nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, sau đó cũng không trả lời.

"Cậu này là phản ứng gì."

"Chính là phản ứng cậu thấy."

"Các cậu tôn trọng người kể chuyện xưa đi!" Trương Lạc đã sớm chuẩn bị kỹ càng kể chuyện, thế mà miệng đột nhiên bị đánh đoạn.

"Được được được, cậu kể cậu kể." Kha Bố rất dứt khoát đem thời gian cùng không gian tặng cho hai nhân vật chính khác.

"Vậy tớ sẽ bỏ qua luôn giới thiệu, trực tiếp bắt đầu luôn." Trương Lạc thanh thanh cuống họng rồi nói tiếp: "Chuyện xưa tên là: Phi phi, bảo bối!*"

["Đếm ngược tính giờ: 3, 2, 1!" thời gian tính ngược kết thúc, một phi thuyền dưới đáy phun ra lửa cùng khói đặc, chậm rãi di chuyển. Lúc này vũ trụ viên trong phi thuyền đang vững vàng ngồi cố định trên ghế, nhiệm vụ lần này là đi PISA tra xét tinh cầu mới phát hiện, nhưng là...đây là lần đầu tiên cậu chấp hành loại nhiệm vụ này, khó tránh khỏi có chút thấp thỏm bất an.

Trên tinh cầu có người sống, bọn họ sinh sống nhờ cái gì, cũng giống mình sao... Tất cả mọi thứ đều là ẩn số, nhưng Quả Tri bằng lòng tin tưởng, tinh cầu này cũng sẽ giống tinh cầu của mình, có rất nhiều thứ như cầu vồng đẹp đẽ tồn tại. Nhưng đến tột cùng có bao nhiêu đẹp, điểm này có lẽ sẽ vượt qua mong đợi của Quả Tri.

Qua mười ngày ròng rã, phi thuyền cuối cùng cũng đáp xuống mặt đất, sau khi đo lường bốn phía rồi báo cáo cho cấp trên liên tiếp những số liệu khô khan, Quả Tri mở ra cửa khoang, cậu mang theo trang bị chuyển hóa ngôn ngữ đi ra ngoài, khá kinh ngạc là tinh cầu này cực kỳ giống tinh cầu của mình, có không khí, cây cối...Chậm rãi ra khỏi rừng rậm, tầm nhìn trở nên trống trải, người ngoài hành tinh có hình thái giống cậu ở hai bên đường lớn đi tới, nhưng là...

*Bản gốc là [Ai nha, bảo bối!], còn ở đây là từ "phi phi" mang ý trách móc, không tìm được từ nào hợp nên tui để nguyên luông:v:v:v