Cậu Ấy Đến Từ 1945

Chương 57: C57: Chương 57




Sau khi Tiền Thịnh và Chu Cần bàn giao xong công việc ở Phủ Thành và chuyển về Lam Thành như dự kiến, quả thật đúng như Lưu Thắng Sử đã nói, tin tức khu vực phía Bắc Lam Thành sẽ xây dựng khu phát triển kinh tế đã lan truyền khắp trong giới.

Sáng thứ hai, tại tầng văn phòng sếp tổng của doanh nghiệp Châu thị, tin tức mới lặng lẽ được lan truyền.

"Nghe nói Châu tổng sắp từ chức?"

"Lão Châu tổng vốn dĩ đã ở trạng thái bán nghỉ hưu rồi, có từ chức hay không cùng lắm chỉ là vấn đề hình thức mà thôi."

"Tôi đang nói về người đương nhiệm, Châu tổng đương nhiệm."

"Tại sao?!"

"Mấy người không ai biết sao? Khu vực phía Bắc muốn xây dựng một khu công nghiệp cao điểm mới, Châu tổng lấy thân phận là nhà đầu tư sẽ đích thân dẫn đội tham gia dự án."

"Chuyện này thì liên quan gì đến việc từ chức?"

"Những việc cần đến trù tính và ra quyết sách của sếp tổng quá nhiều, rất nhiều người đang đoán rằng Châu tổng sẽ từ chức sếp tổng và chỉ đảm nhiệm vai trò giám đốc dự án thôi."

"Làm sao có thể, lời đồn cả thôi, người ta cũng tìm lão Châu tổng để chứng thực rồi, nói là chuyện vô căn cứ."

"Đúng vậy, thần tiên như Châu tổng hoàn toàn có thể lo được hết nhỉ."

Châu Thanh không biết rằng trải qua một thời gian dài như vậy, bản thân cậu trong mắt người khác có lẽ là có ba đầu sáu tay.

Chưa từng có ai nhìn thấy dáng vẻ cậu hoảng loạn thất thố, bất kể sự việc cấp bách thế nào hay tình thế khó khăn có lớn đến đâu, miễn là có cậu ở đó, dường như mọi thứ đều có thể được sắp xếp, tiêu hóa và giải quyết từng chút, từng chút một.

Tham gia dự án là thật nhưng từ chức sếp tổng quả thật là sai.

Nhưng có lẽ việc này quá giống như một việc cậu có thể làm ra nên mới có những lời bàn tán như vậy.

Trong phòng họp trên tầng cao nhất có tổng cộng mười hai người đang ngồi.

Mọi người đều đang nhìn Châu Thanh ngồi trên ghế sếp tổng.

Hai tay Châu Thanh đan lại đặt lên chiếc bàn dài bằng gỗ sẫm màu, rõ ràng là một khuôn mặt còn trẻ nhưng lại khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người đặt lên cậu đều có sự tín nhiệm và phục tùng.

Châu Thanh nhìn xung quanh, chậm rãi nói: "Mười hai người ngồi ở đây hôm nay, bao gồm cả tôi trong đó, đặt chung với nhau thì độ tuổi trung bình đều không quá ba mươi lăm tuổi. Mọi người là lực lượng trung kiên của doanh nghiệp và cũng là tương lai của Châu thị. Tôi tin mọi người đã nghe nói về việc xây dựng khu phát triển kinh tế ở khu vực phía Bắc rồi. Việc thúc đẩy ngành công nghiệp chế tạo ở đây là trọng tâm, chỉ riêng loại hình này đã có tới hai mươi bốn dự án, ước tính trong năm tới tốc độ tăng trưởng đầu tư sẽ đạt hơn 36%. Các vị vào nghề này cũng đã được một thời gian rồi, hãy phát biểu gì đó xem sao."

"Đầu tiên, chúng ta phải tra quét và sàng lọc các dự án trọng điểm, giống như Tiến Nguyên và Anh Khải đều là những đối tượng trọng điểm đóng vai trò trụ cột và thúc đẩy."

"Tôi cảm thấy trước tiên chúng ta phải tập trung hoá các nguồn tài nguyên có ưu thế, hành động nhanh, hành động sớm."

...

Châu Thanh nghe xong ý kiến ​​​​và đề xuất của tất cả các bên, cuối cùng nói: "Tôi đã hiểu được phần nào suy nghĩ của các vị rồi. Còn về bước tiếp theo, tôi sẽ chính thức khởi động kế hoạch Vọng Giang Thành. Trước tiên, xin nói rằng lý do đặt cái tên này không liên quan gì đến bất động sản hay sông nước cả."

Những người bên dưới đều bắt đầu bật cười.

"Châu tổng, cái tên này nghe thật sự rất bất động sản."

"Tôi lại nghĩ rất hay đấy chứ."

Châu Thanh nói: "Ý nghĩa của cái tên rất đơn giản, hy vọng rằng Giang Đô (*) ở khu vực phía Bắc sẽ trở thành hiện thực mà thôi, khu vực phía Bắc không chỉ cần xây dựng một khu công nghiệp cao điểm mới mà còn là khu vực làm mẫu cho một thành phố có ngành chế tạo mạnh mẽ. Lực lượng của chúng ta chưa hẳn là quá lớn nhưng đang ở trong phần then chốt của ngành, hiện tại nhóm đã định ra mười hai người đảm nhận các vị trí quan trọng. Tiền Thịnh đảm nhiệm vai trò là nhóm trưởng, Chu Cần là nhóm phó, khoảng thời gian này hai người ở Phủ Thành đã có năng lực tổ chức và lãnh đạo phong phú, mọi người có bất kỳ câu hỏi nào có thể hỏi bọn họ. Nếu còn có vấn đề nào cần mở họp để thảo luận và giải quyết thì tôi sẽ theo dõi toàn bộ quá trình, mọi người cố lên, trận chiến cam go chỉ mới bắt đầu thôi."

(*) Giang Đô: một quận thuộc thành phố Dương Châu, tỉnh Giang Tô, Trung Quốc.

Lúc họp xong đã là mười một giờ.

Chu Cần và Tiền Thịnh ở lại.

"Vất vả rồi." Châu Thanh nói, "Vừa mới trở về còn chưa cho hai người nghỉ phép nữa."

"Châu tổng, lời này cũng khách sáo quá rồi."

"Bọn tôi là ai chứ, cậu ra lệnh một tiếng bọn tôi tuyệt đối sẽ không có ý kiến gì khác."

Châu Thanh mỉm cười: "Nghe nói mọi người vừa lập được thành tích ở Phủ Thành, bây giờ bảo trở lại làm nhóm trưởng một nhóm dự án nhỏ. Đặc biệt là Tiền Thịnh, chức vụ này thậm chí còn không lớn bằng chức vụ trước đây của anh ở bộ phận dự án, lại bắt đầu từ con số 0, thật sự không có ý kiến gì sao?"

Lúc này thư ký đi vào rót cà phê, đội thư ký Châu Thanh đang dùng là đội ngũ trước đây của Châu Khải Tông, vẫn chưa từng bị thay thế.

Người bước vào lúc này chính là Đường Mật, cô là cháu gái đầu tiên đảm nhiệm vị trí thư ký của Châu Khải Tông, vừa tốt nghiệp đại học đã vào đây, đến nay còn chưa đầy hai năm.


Ngoại hình cũng là kiểu ngọt ngào, năng lực cũng không tệ nhưng một số dịp cần mang theo bạn đồng hành nữ, Châu Thanh lại rất ít khi mang theo cô.

"Châu tổng." Đường Mật đưa ly sang: "Cà phê của ngài."

Châu Thanh đưa tay về phía đối diện: "Rót cho bọn họ trước đi."

Đường Mật nhẹ giọng nói: "Vâng ạ."

Đây chính là lý do.

Trên người Đường Mật vẫn còn một sự ngây thơ chưa trải đời và không biết cách để che giấu.

Châu Thanh cũng rất bất lực, cậu thật sự chưa bao giờ phải đối mặt với một cô gái có tình cảm rõ ràng đến vậy.

Châu Khải Tông và thư ký cũ có một phần tình cảm vì đã cùng nhau phấn đấu nên đã nhắn nhủ với cậu rằng Đường Mật có bối cảnh trong sạch lại còn có kinh nghiệm, là một ứng cử viên sáng giá cho vị trí thư ký. Ngoại trừ việc cực kỳ niềm nở với Châu Thanh và cách nói chuyện cực kỳ khác biệt ra thì những thứ khác đều tốt.

Lúc Châu Thanh vừa mới bắt đầu đảm nhiệm vị trí sếp tổng, rất nhiều chuyện thật sự đều nhờ vào thư ký thường đi theo Châu Khải Tông.

Nhưng điều này không có nghĩa là Châu Thanh có thể quen với kiểu bày tỏ thiện chí này, nếu làm hơi quá một chút thì bản thân mình sẽ cảm thấy không thoả đáng.

Nhưng nếu muốn cậu giả như bị mù, cậu lại thật sự có thể cảm nhận được.

Để phòng ngừa sự lúng túng thì đành phải sử dụng càng ít càng tốt.

Tiền Thịnh và Chu Cần ở đằng sau vẫn luôn nhịn cười, mối quan hệ giữa bọn họ với Châu Thanh cũng không như người bình thường.

Lúc đầu đến Phủ Thành, bọn họ là người đã ký giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh, tự nguyện theo Châu Thanh phát triển thị trường. Có thể nói bọn họ là lứa công thần ở bên cạnh Châu Thanh sớm nhất.

Hơn nữa, lúc Chu Cần ở quận Lâm Thuận đã từng gặp Trữ Khâm Bạch, tuy rằng không biết Châu tổng đã kết hôn nhưng cũng biết cậu không có khả năng sẽ thích thư ký của mình.

Đợi đến khi Đường Mật đi ra ngoài, Chu Cần liền cười nói: "Châu tổng, thư ký Đường là mục tiêu của không ít đồng nghiệp nam trong công ty nhưng tôi cảm thấy mắt nhìn của cô ấy cực kỳ tốt."

"Quả thật vậy." Tiền Thịnh làm như thật mà gật đầu.

Châu Thanh ném cho họ một cái nhìn như đang nói nhảm: "Tuổi của cô ấy so với thư ký được xem là nhỏ rồi, năng lực quả thật không tồi, bây giờ dự án này nếu cô ấy có thể kiên trì đi theo thì tương lai sẽ là một nhân viên văn phòng rất ưu tú. Được rồi, nói chuyện chính đi."

Hai người cũng trở nên nghiêm túc.

Tiền Thịnh nói: "Mặc dù kế hoạch Vọng Giang Thành trước mắt chỉ ở thời kỳ đầu nhưng nhìn chung mà nói, nếu chúng ta không đào tiền từ bên ngoài nữa thì cho dù chia đều miếng bánh cũng có thể nuôi đến no chết một nhóm người lớn."

"Đúng vậy, nhóm trưởng nhỏ thì làm sao chứ?" Mấy tháng không gặp, Chu Cần đã gầy đi, cũng đen đi, khi cười lên chiếc cằm chẻ cũng nhỏ đi rất nhiều, lộ ra hàm răng trắng nói: "Châu tổng, chút kiến thức này bọn tôi vẫn có, cậu hoàn toàn không cần lo lắng. Dự án này có khái niệm như thế nào, nếu ngay cả điểm này bọn tôi cũng không rõ, vậy thì cũng nhân lúc còn sớm đừng làm nữa cho rồi."

Bọn họ quả thật không còn giống như dáng vẻ trước đây nữa, đi theo Châu Thanh mở ra một con đường mới, trở lại Lam Thành đã được trực tiếp thăng chức lên những vị trí quan trọng.

Nhưng chỉ cần mắt không mù, tim không mù sẽ biết rằng một năm hay hai năm, cho dù là sau thời gian lâu hơn nữa, lúcđó khi người khác đề cập đến nhóm trưởng kế hoạch của dự án Vọng Giang Thành sẽ là dáng vẻ như thế nào.

Châu Thanh gật đầu: "Chúng ta đã làm việc việc cùng nhau không chỉ một hai ngày nữa rồi, vì vậy có một vài lời tôi sẽ nói thẳng. Việc này khác với lúc ở Phủ Thành, tiếp theo đây những gì hai người phải đối mặt không chỉ là vài người trong nhóm, theo sự khai thác sâu hơn vào dự án, hai người sẽ phải đối mặt với những khó khăn như bất đồng quan điểm, sựthay đổi quyết sách bất cứ lúc nào của phía chính phủ, sự phối hợp giữa các bên, v.v..."

Tiền Thịnh đã là một người rất có kinh nghiệm và thành thục rồi, khi họp sẽ trực tiếp đánh vào những điểm chính.

Anh Tiểu Chu vẫn như trước, là một người lành nghề rất thích nói chêm chọc cười, Châu Thanh tin rằng hắn nhất định sẽ có thể phối hợp tốt nhất trong công việc.

Một khi Châu Thanh nói về công việc liền sẽ quên đi thời gian, đến khi quá giờ ăn trưa rồi mới bảo thư ký chuẩn bị bữa trưa.

Châu Thanh hoàn thành công việc, đứng dậy nói với bọn họ: "Công ty vốn dĩ có hoạt động teambuilding, nhưng lần này được đặc biệt thay đổi thành bữa tiệc chào mừng hai người vào tối mai. Sau khi trở về từ Phủ Thành, Hứa Triêu vẫn luôn nói rằng muốn tụ tập với hai người. Đi nghỉ ngơi đi, sau này lại phải bận nữa rồi."

"Châu tổng, cậu có đi cùng không?"

"Đúng rồi đó, đi cùng đi, lâu lắm rồi mới cùng nhau ăn bữa cơm."

Châu Thanh vốn dĩ không định đi.

Bởi vì dự án bắt đầu, cậu là người bận rộn nhất, có rất nhiều việc đang chờ xử lý, gần đây cậu còn định sống ở công ty luôn rồi.

Kết quả là sau khi tan làm vào ngày hôm sau còn bị cưỡng ép lôi đi.

Châu Thanh về cơ bản chưa bao giờ tham gia vào những dịp như teambuilding hay tiệc chào mừng này, một là sợ nhân viên gặp cậu sẽ không thoải mái, hai là cậu không quá thích nghi được với kiểu náo nhiệt này.

Nhưng sau khi đến đó, Châu Thanh nhận ra rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Cởi bỏ quần áo chuyên nghiệp trong công ty, từng người một hoàn toàn thay đổi dáng vẻ.


Giống như đều phát điên.

Địa điểm được chọn tại một nhà hàng BBQ rất đặc sắc, là sân thượng của một tòa nhà hai tầng.

Châu Thanh giơ tay nhấc chiếc đèn màu treo trước cửa lên, vừa bước ra ngoài đã bị xịt cả người đầy giấy màu và ruy băng.

Châu Thanh sững lại, Hứa Triêu ở sau cậu cũng ngây ra nhưng nhóm người phía trước vẫn đang nhảy múa điên cuồng.

Chu Cần bọn họ cũng nằm trong số đó, hét lên: "Châu tổng, surprise!"

"Đến đây đến đây, lần đầu tiên Châu tổng tham gia họp mặt của chúng ta, mọi người cùng nhau chụp một tấm làm kỷ niệm đi!"

"Châu tổng đẹp trai nhất, cheese!"

Trên đầu Châu Thanh vẫn còn vài tờ giấy màu, còn chưa kịp phản ứng thì đã chụp ảnh với một nhóm người.

Sau khi tách ra, có người cười mắng: "Mấy người con mẹ nó có thể bình thường chút được không!"

"Thì phải ăn mừng ấy mà! Châu tổng của chúng ta dùng thời gian ngắn như vậy giành được một dự án lớn như thế ở Lam Thành, chẳng lẽ không đáng ăn mừng sao?"

"Châu tổng ngầu voãi! Châu tổng qua đây ngồi đi!"

"Uống một ly, uống một ly."

"Anh Thanh." Hứa Triêu ở phía sau sợ cậu không chịu nổi bầu không khí này.

Châu Thanh phản ứng lại, mỉm cười: "Không sao đâu."

Cậu cởi áo khoác ngoài, cởi khuy cổ áo và cổ tay áo luôn cài chặt ra rồi bước đến ngồi lên chiếc ghế dài, bật cười: "Tôi nhớ đây không phải là tiệc chào mừng Tiền Thịnh và Chu Cần sao? Làm sao lại trở thành tiệc chào mừng tôi rồi?"

Có người chán ghét nói: "Hai người bọn họ có cái gì đáng chào mừng đâu, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ mới đi có một năm."

Chu Cần: "Nói chuyện cẩn thận chút cho tôi, bây giờ đã ở dưới trướng của tôi rồi, cẩn thận không là tôi cho cậu một bài học đấy!"

Không ai để ý đến hắn.

Có người tiếp tục: "Nhưng Châu tổng không giống vậy mà."

"Đúng vậy, bình thường bọn tôi có hoạt động gì đều ngại không dám mời anh. Lần này xem như làm ơn đi, anh hiểu cho tâm tình kích động của mọi người nhé."

Mọi người ở trước mặt Châu Thanh vẫn hơi tém lại.

Rõ ràng Châu Thanh có tính tình rất tốt, chỉ cần không phạm sai lầm trong công việc thì cậu sẽ không bao giờ phê bình người khác nhưng khoảng cách đó thật sự khiến cho người ta phải chùn bước.

Châu Thanh bật cười: "Tôi không khác gì mọi người cả, nếu có thời gian thì tôi rất vui được tham gia cùng mọi người."

"Nghe thấy chưa, nghe thấy chưa, đều là nhân chứng nhé."

"Sau này bọn tôi có hoạt động gì đều sẽ gọi Châu tổng đấy."

Châu Thanh cầm một xiên ớt xanh nướng lên, vừa cười vừa nhìn những người này.

Cậu nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, bao gồm tất cả những người trong nhóm vừa được thành lập trong cuộc họp ngày hôm qua, bao gồm cả thư ký Đường Mật.

Dáng vẻ của bọn họ trong ấn tượng của Châu Thanh đều giống nhau nhưng lại cũng không giống lắm.

Cười lớn, trêu chọc, không ngại ngùng.

Chủ đề bọn họ nói không phải là công việc hay dự án mà là ai và ai mới chia tay, ai đã kết hôn, trong công ty ai và ai cãi nhau vì những chuyện lông gà vỏ tỏi.

Châu Thanh lắng nghe rất nhiều, những người đến kính rượu cậu cũng không từ chối.

Bà chủ ở đây rất nhiệt tình, lúc mấy món ăn khác lại được bưng ra Châu Thanh mới biết nơi này là do một nữ đồng nghiệp bên bộ phận marketing mở.

Châu Thanh đã nhìn thấy vô số tòa nhà cao tầng, từng xử lý nhiều tài liệu của dự án hợp tác nhưng có vẻ như đây là lần đầu tiên cậu bước vào khói lửa nhân gian.

Trong khói lửa này, không phải là những bụi bặm mù mịt trên đường phố cũ mà là tiếng khui lon bia lách tách, là tiếng xì xèo khi dầu trên vỉ nhỏ xuống than hồng. Cậu được bầu không khí ồn ào náo nhiệt vây quanh, như thể bị vây quanh bởi từng tầng ảo ảnh, chân chính cảm nhận được hương vị của thế gian kiếp này.


Châu Thanh say thật rồi.

Lần đầu tiên.

Lúc cậu thật sự say không giống với những người khác mà chỉ yên lặng, yên lặng đến mức chỉ cần không mở miệng thì dường như những người xung quanh đều không cảm nhận được sự tồn tại của cậu.

Cậu vẫn luôn ngồi yên lặng, vẫn là tư thế lắng nghe người khác nói ban đầu, sẽ mỉm cười với người khác, sẽ uống rượu do người khác kính nhưng rất khó để cậu có thể mở miệng nói lại được.

Người đầu tiên nhận thấy Châu Thanh có gì không ổn chính là Đường Mật.

Khi cô thư ký này không trang điểm đậm và mặc những bộ đồ gợi cảm mà buộc tóc đuôi ngựa lại trông như một cô gái nhỏ.

Cô ngồi đối diện, chống cằm nhìn Châu Thanh, nói: "Châu tổng uống say rồi đúng không?"

"Ơ? Say rồi à?"

"Châu tổng?"

Châu Thanh nghe vậy thì lắc đầu: "Không say."

"Nghe thấy chưa, không có say."

"Mặt Châu tổng còn không đỏ nữa, say ở đâu ra."

"Đường Mật, cô chỉ hy vọng Châu tổng uống say thôi chứ gì, cô cẩn thận bị sa thải đấy."

Đường Mật duy trì động tác chống cằm: "Nhưng Châu tổng không giống vậy nha."

"Tại sao lại không giống?"

"Phòng ngự đã nâng cấp rồi, không tin thì anh cứ hỏi Châu tổng đi, tôi đảm bảo cái gì anh cũng không hỏi ra được đâu."

Nhóm người này về cơ bản đã uống nhiều rồi, ngay cả Hứa Triêu cũng không khá hơn là bao.

Vậy mà thật sự cũng gan to, háo hức muốn thử: "Châu tổng, mật khẩu két sắt của công ty là gì?"

Châu Thanh uể oải cười một tiếng: "Tôi thật sự không say."

"Đệt, Đường Mật, cô bịp tôi!"

Thư ký Đường trợn mắt nhìn đối phương.

Kết quả là lúc Châu Thanh đứng dậy và bước đi không vững, những người khác mới thật sự nhận ra rằng Châu Thanh thật sự đã say.

Nhưng vừa rồi lúc cậu đang ngồi trên ghế cười nói rằng mình không say đã suýt chút nữa lừa được mọi người, đẳng cấp nguỵ trang một cách thản nhiên đó, nghĩ lại thật sự khiến người khác phải kinh ngạc.

Đường Mật không uống rượu nên muốn đến đỡ cậu.

"Châu tổng, anh không sao chứ? Đi đâu vậy, tôi đưa anh đi?"

Châu Thanh lắc đầu, giơ tay đẩy khoảng cách ra, "Không cần, tôi đi rửa tay thôi."

Cùng lúc đó, điện thoại trong túi áo của Châu Thanh vang lên.

Vào thời điểm đó, cậu hiếm khi sinh ra suy nghĩ không muốn để ý, vậy nên đã để điện thoại rung mất một lúc.

Đường Mật chưa bao giờ thấy cậu không nghe điện thoại nên thức thời lùi lại một bước, sau một lúc thì tiếng rung cũng dừng lại.

Lúc điện thoại của Hứa Triêu đổ chuông thì nhìn thấy một số lạ.

"Alo." Giọng cậu ta rất lớn.

Người xung quanh còn rất ồn ào.

Hứa Triêu: "Anh nói ai? Châu Thanh? Anh là ai? Dám gọi thẳng tên Châu tổng của bọn tôi."

Đầu bên kia lạnh lùng phun ra ba chữ: "Trữ Khâm Bạch."

Hứa Triêu đột nhiên bị doạ tỉnh, nắm chặt điện thoại trốn vào một góc ban công.

Cậu ta không biết tại sao Trữ Khâm Bạch lại có số của mình, nói thế nào thì cậu ta cũng là người duy nhất biết sự thật về cuộc hôn nhân của anh Thanh và Trữ Khâm Bạch, cho dù có bất mãn đi chăng nữa thì về mặt khí thế trước tiên cũng yếu đi ba phần.

Trữ Khâm Bạch hỏi cậu ta, "Châu Thanh đâu?"

Hứa Triêu nhìn xung quanh, mở miệng, "Chắc là đi vệ sinh rồi."

Trữ Khâm Bạch: "Cho tôi địa chỉ."

Hơi rượu khiến cho đầu óc Hứa Triêu không tỉnh táo, còn quên mất nguyên tắc trước giờ của mình là không bao giờ tiết lộ hành tung của Châu Thanh một cách dễ dàng, đến khi báo ra vị trí của nhà hàng BBQ rồi mới nhận ra tại sao mình phải nói với anh.

Nhưng lúc đó điện thoại đã cúp rồi.

Ở trong xe bên kia.


Trần Đăng Đăng đang lái xe, hỏi: "Anh Châu đi tụ tập rồi ạ?"

Trữ Khâm Bạch "ừm" một tiếng trong bóng tối.

Trần Đăng Đăng: "Anh Trữ, anh đã liên tục chạy qua chạy lại hai thành phố rồi, hai mươi bốn tiếng rồi chưa chợp mắt, hay là em đưa anh về nghỉ ngơi trước, sau đó em lại đi đón anh Châu nhé?"

"Cứ lái xe đi."

Nhà vệ sinh ở tầng dưới.

Thời gian Châu Thanh ở đó có hơi lâu.

Cậu rửa mặt và làm ướt cả phần tóc trên trán.

Có lẽ là vì thật sự không khống chế tửu lượng nên uống có hơi nhiều, việc này không hề khiến cho cậu tỉnh táo được bao nhiêu mà ngược lại còn có cảm giác trước mắt càng ngày càng mơ hồ hơn.

Cho nên khi đụng phải Trữ Khâm Bạch, cậu do dự nhìn đối phương ít nhất năm giây, sau đó cau mày nói: "Có người giống như vậy sao?"

"Không có." Trữ Khâm Bạch nhìn cậu: "Mấy ngày không gặp, không nhận ra nữa rồi à?"

Châu Thanh bừng tỉnh: "À, là anh à."

Sau đó nghiêng người vừa lách qua anh vừa nói: "Sao anh lại tới đây? Không phải nói có buổi tuyên truyền và giới thiệu thành tựu điện ảnh sao? Anh còn là diễn giả chính, tôi nhớ là ngày kia mà, sao hôm nay đã về rồi?"

Trữ Khâm Bạch túm lấy cánh tay người kia, kéo trở về.

"Uống bao nhiêu vậy?" Anh tách hai chân ra, kéo người vào giữa rồi dựa vào tường hỏi.

Châu Thanh cau mày: "Không nhớ nữa."

"Em say rồi."

"Tôi không có."

"Say rồi."

"Không có."

Trữ Khâm Bạch: "Em nói rất nhiều."

Châu Thanh: "Tôi mà say sẽ không nói nhiều."

"Bây giờ em nói rất nhiều."

Trần Đăng Đăng đang che chắn trong góc hẹp nhìn quanh bốn phía, sợ người khác sẽ nhìn thấy cảnh tượng này trong góc, nghe được cuộc đối thoại vô nghĩa phía sau, đến cô còn muốn che mặt.

Anh Châu đã say rất rõ ràng, bình thường cậu sẽ không tiếp những lời nhàm chán này của anh Trữ.

Trên tầng 2 đã đi đến nửa cuối của bữa tiệc, có người dựa vào bàn chém gió với những người khác, trong lúc vô tình liếc xuống lầu thì hét lên: "Đệt đệt đệt! Châu tổng bị người ta mang đi rồi!"

Nhất thời có rất nhiều người chạy tới.

"Bắt cóc sao?"

"Ai mà to gan như vậy! Nhanh, đi xuống cản người!"

Hứa Triêu có không tình nguyện đến đâu cũng đã kịp thời ngăn lại nhóm người đang say xỉn, đầy vẻ anh hùng đơn độc, mở miệng nói: "Không cần đâu, Châu tổng vừa mới gửi tin nhắn cho tôi, anh ấy có việc đi trước. Ở dưới lầu là... tài xế của anh Thanh."

"Ò, ra vậy."

"Tài xế này đẹp trai thế."

Chỉ nhìn thấy tài xế ở dưới tầng mặc một chiếc áo thun màu đen oversize với chiếc mũ được ấn xuống, ung dung ôm một người lớn như Châu tổng ra khỏi cửa.

Áo khoác của Châu tổng vẫn còn ở tầng 2, cả người mặc áo sơ mi trắng nên rất bắt mắt.

Cậu rõ ràng không quen với tư thế này, nửa chừng có hơi giãy giụa, nếu không đã không làm cho người ta vừa nhìn liền nghi ngờ cậu bị bắt cóc. Nhưng điều này cũng chẳng ích gì, tài xế vẫn cứ ôm người đến bên cửa xe, cúi xuống nhét cậu vào trong.

Sau đó tài xế quay đầu lại, anh ngẩng đầu nhìn lên tầng 2 một cái.

Nhóm người trên sân thượng nhìn không thấy hai mắt nhưng cũng có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét rõ ràng của nửa dưới khuôn mặt, ngay cả vào buổi tối nhưng quả thật không tầm thường.

"Tài xế này thật sự rất đẹp trai."

"Tại sao tôi lại cảm thấy anh ta rất quen nhỉ?"

"Giống như một minh tinh vậy."

"Ừm, vừa nói xong tôi đã nhớ ra, giống Trữ Khâm Bạch."

"Bây giờ tài xế đều yêu cầu cao vậy sao? Ôm được ông chủ còn phải trông giống ảnh đế. Thôi rồi, xem ra ngay cả tư cách để trở thành một tài xế tôi cũng không xứng nữa."