Cậu Ấy Đang Lén Lút Học Tập

Chương 19: Chương 19





Giáo viên thể dục: "Ai yêu cầu bạn nữ giữ chân giơ tay cho tôi nhìn xem nào? Ai thích nam đâu? Tôi nhớ mắt rồi đấy, về sau sẽ sắp xếp tách riêng ra."
"Ha ha ha ha là Tôn Chiêu á cô."
"Tôn Chiêu nói á cô."
Tôn Chiêu đứng trong hàng ngũ tức giận chửi mắng, "Cút mẹ mày đi, không có gan nhận thì kéo tao xuống nước hả? Tao thích con gái."
Mọi người lại phát ra âm thanh á à kèo dài như ngầm hiểu lẫn nhau.

Từ lần bơi lội lần trước, mọi người đều biết Tôn Chiêu thích Lưu Đình.
Đám con trai xếp phía sau là ồn ào nhất.

Trương Gia Kỳ nhìn anh Dã đứng bên tay trái rồi lại nhìn nhìn Bùi Lĩnh hàng trước.

Cậu ta vốn cũng ngứa miệng muốn hùa theo nhưng nhớ lại hai ngày trước bị Bùi Lĩnh hố một trận sau đó anh Dã lại sầm mặt với cậu ta cho nên vẫn ngoan ngoãn câm miệng.
Không leo lên chuyến xe này.
Nhưng những người khác hiển nhiên là vô cùng hứng thú với cái đề tài này.

Nam sinh cấp Ba mỗi lần ấu trĩ thì đều có thể so với học sinh tiểu học.

Bọn họ không dám vui đùa kiểu này với nữ sinh, bởi vì bản thân cũng có người mình thích cho nên lương tâm hổ thẹn.

Nhưng tất cả mọi người đều là con trai với nhau cho nên không sao cả, ríu ra ríu rít trêu chọc.
"Ai la lớn nhất bước ra khỏi hàng cho tôi nhìn xem nào? Chút nữa tôi sẽ sắp xếp bạn nam áp chân cho người đó." Giáo viên thể dục cao giọng gϊếŧ gà dọa khỉ.
Cả lớp yên tĩnh lại, không ai dám đứng ra.

Đây còn không phải là phơi mặt chịu bị đánh hay sao.
Tiền Dương cùng với một vài bạn học mang đệm tới, trải rộng theo thứ tự.

Nam nữ tách riêng để tổ đội.
"Anh Dã, hai đứa mình?" Trương Gia Kỳ hỏi.
Tần Trì Dã lạnh lùng từ chối, "Không cần."
Lại nữa rồi lại nữa rồi.

Từ sau khi Bùi Lĩnh hố cậu ta xong, anh Dã cứ lạnh lùng vô tình giữ khoảng cách như vậy.
Nhưng cậu ta vô tội mà!!! Trong lòng Trương Gia Kỳ tuy gào thét cũng không dám thái độ với anh Dã.
Cả lớp bắt đầu làm.

Giáo viên thể dục tự mình chỉ dạy cho các bạn nữ các động tác không đúng tiêu chuẩn.

Bên góc kia có hai thằng con trai đột nhiên bật cười ha ha, một người nói: "Lý Vũ Giai mày ngã trên người tao làm gì? Có phải là cố ý sàm sờ tao không?"

Lý Vũ Giai: "TᏂασ mẹ mày, tao giữ chân cho mày, mày đột nhiên hẩy tao làm gì?"
"Ha ha ha ha ha ê Hoàng Lập, mày hẩy Lý Vũ Giai làm gì, có phải cố ý không, nói!"
"Hai đứa bay có chuyện gì vậy? Ui zồi, ui zồi, ui zồi ~~"
Đám con trai lại đùa giỡn chuyện vui lúc nãy.
Bùi Lĩnh còn chưa gập bụng, đang xếp hàng chờ thấy một đám nói giỡn đùa ác như vậy, mặt mèo lập tức nghiêm túc.
"Hoàng Lập, Lý Vũ Giai, hai cậu bước ra khỏi hàng." Giáo viên thể dục điểm danh, những tiếng cười đột nhiên im bặt.

"Chơi vui lắm à? Ra đây, mời hai bạn học này biểu diễn cho lớp một chút.

Thích chơi như thế thì để tôi tự mình chỉ đạo."
Cả lớp phát ra tiếng phụt cười, còn có ánh mắt ăn dưa xem kịch vui.
Hoàng Lập với Lý Vũ Giai tính tình thích đùa, mặc dù biểu diễn trước lớp có chút ngượng ngùng nhưng mà không có cách nào khác.

Hai người nằm trên cái nệm đầu tiên, một người nằm xuống, một người giữ chặt cổ chân người kia.
"Làm 50 cái, cả lớp cùng đếm, làm xong đổi lại." Giáo viên thể dục nói.
Cả lớp bao quanh bốn phía nhìn hai người làm.

Lúc bắt đầu Hoàng Lập với Lý Vũ Giai còn vô cùng đúng đắn.

Nhưng càng về cuối mệt mỏi làm không được nữa, hai người bắt đầu nói lời cợt nhả.

Hoàng Lập gọi Lý Vũ Giai là vợ, đừng ép chặt như vậy, thả lỏng một chút nào.
Lý Vũ Giai mắng to ông đây mới là chồng.
Giáo viên thể dục bó tay với đám con trai tuổi này, cuối cùng đành mắt nhắm mắt mở cho qua.

Đến lượt đám con trai khác làm, tiết gập bụng này, bởi vì hai người Hoàng Lập Lý Vũ Giai, bầu không khí tiếp theo bùng nổ y như ăn Tết.
"Tới tới tới, mày nằm trước đi vợ ơi ~"
"Cút mẹ mày đi, tao mới chồng mày."
"Gọi anh ơi đi, gọi xong anh thả lỏng cho cưng."
"Đậu má mày con mẹ nó ngồi trên bụng tao, cơ bụng muốn nứt ra rồi đây này."
Bên nữ đã làm xong, vốn được tự do hoạt động nhưng hiện tại lại không tản đi mà vây xem đám con trai nói lời cợt nhả.

Có người thì cười suиɠ sướиɠ, cũng có người khe khẽ nói nhỏ, "Nhìn chướng mắt", "Lớp chúng ta không có mấy ai đẹp trai".

"Đẹp chính là Tần-", "Bùi Lĩnh thật ra rất xinh đẹp, ngày đầu tiên phân lớp tớ đã phát hiện rồi."
"Xem bọn kia đúng là muốn mù mắt.

Để tớ xem thử Bùi Lĩnh tổ đội với ai."
Bùi Lĩnh tìm đồng đội, trực tiếp bỏ qua Trương Gia Kỳ, Trương Gia Kỳ nhất định sẽ quấy rối cậu.


Bùi Lĩnh dứt khoát hỏi Lâm Khả, "Cậu giúp tôi giữ chân một chút được không?"
"Được chứ." Lâm Khả thành thật gật đầu.
Bùi Lĩnh nằm trên nệm, hai chân cong lên khép lại, hai tay ôm gáy đặt sau đầu.

Thật ra mấy môn thể dục thể thao của Bùi Lĩnh đều bình thường, trừ bỏ thích bơi lội ra, cậu không phải vô cùng thích chạy bộ nhưng gắng gượng thì cũng qua, miễn cưỡng đạt mức tiêu chuẩn.
"Ui, Bùi Lĩnh trắng quá." Có bạn nữ nhỏ giọng nói.
Mỗi lần thiếu niên nằm trên đệm vươn hai tay lên để ôm đầu là vạt áo đồng phục thể dục hơi cuộn lại để lộ vùng da quanh eo trắng nõn khiến người khác hâm mộ dưới ánh mặt trời.
Lâm Khả không hề chú ý đến chuyện này, chuyên chú giữ chân cho Bùi Lĩnh.
"Hầy, sao Lâm Khả lại giữ chân cho Bùi Lĩnh chứ, khó coi." Bạn nữ có chút thất vọng.
Một bạn khác nói: "Tớ còn tưởng là bạn cùng bàn mới của Bùi Lĩnh nữa cơ."
Tên của trùm trường giống như Voldemort, tên nào có thể thay thế được là thay thế.
"Bùi Lĩnh thở dốc có chút chút này kia ý."
"Lúc vạt áo cuốn lên, bụng cậu ấy vừa trắng vừa mềm."
Tiêu chuẩn của nam sinh là 50 cái.

Bùi Lĩnh cố gắng một hơi làm được mười mấy cái, về sau tốc độ rõ ràng chậm lại.

Lần này cậu chưa lên, đang nằm trên nệm chậm rãi điều hòa hơi thở thì nghe được bạn học nữ nhỏ giọng bàn tán.
Ai mà muốn nói lời cợt nhả biểu diễn ông xã bà xã anh anh em em chứ?
Bùi Lĩnh trì hoãn xong, ôm đầu ngồi dậy bị người phía trước mặt mình làm cho hoảng sợ.

Cậu buông tay chống đệm, "Tần Trì Dã? Sao lại là cậu?"
"Lâm Khả chê cậu chậm, cậu ta làm với Trương Gia Kỳ rồi, chốc nữa còn muốn chơi bóng rổ." Tần Trì Dã câu được câu chăng giải thích.

Ánh mắt hắn rơi trên mặt Bùi Lĩnh, vừa trắng vừa hồng, nói hoa khôi Bùi cũng không sai.
Bùi Lĩnh: "Cậu làm xong rồi à?"
"Xong từ lâu rồi." Tần Trì Dã bổ sung: "Không cần người khác giữ chân."
Bùi Lĩnh nở nụ cười giả tạo: "Cậu giỏi quá nha~" Làm cái rì mà phải giẫm cậu chớ?
"Nhanh lên đi, hoa khôi Bùi."
!
Tần Trì Dã cậu xong đời rồi!
Bộ nhớ icloud của Bùi Lĩnh vốn đã tạm thời gạch tên Tần Trì Dã nay lập tức ghi lại.

Cậu giận dỗi làm liên tiếp năm cái, mỗi lần đều tiêu tốn sức lực.


Một lần Bùi Lĩnh chậm lại là Tần Trì Dã phía trước bắt đầu nói: "Đúng là hoa khôi", "Bùi Lĩnh cậu khóc đấy à".

"Được chưa vậy?"
Dưới một đống lời sỉ nhục xấu hổ, Bùi Lĩnh lề mà lề mề một hồi cuối cùng cũng đạt được số lần tiêu chuẩn.
Quá mệt mỏi, Bùi Lĩnh nằm sõng soài trên nệm không muốn động đậy.
Tần Trì Dã đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Bùi Lĩnh đang nằm trên đệm.

Bùi Lĩnh thở phì phò, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt đen nháy, chóp mũi đổ mồ hôi, trang phục lộn xộn.

Có thứ cảm xúc cổ quái kỳ lạ va vào lồng ngực Tần Trì Dã.

Hắn đè ép cảm xúc xa lạ đó trở về, cau mày nói: "Bùi Lĩnh, đừng nằm."
"Cậu quản được tôi chắc.

Không phải cậu muốn đi chơi bóng à, mau đi đi." Bùi Lĩnh không muốn nhúc nhích."
"Đứng lên, đừng có nằm."
Tần Trì Dã phiền ghê á! Bùi Lĩnh không để vào tai, tiếp tục bất động, nói: "Cậu mau vội chuyện của cậu đi."
"Cậu không đứng dậy đúng không?" Giọng điệu của Tần Trì Dã không tốt đẹp gì.
Bùi Lĩnh mới không sợ, không thèm cho Tần Trì Dã nửa cái liếc mắt.

Cậu nóng quá, nâng cánh tay cọ cọ mồ hôi trên chóp mũi.

Từ góc độ của Tần Trì Dã, Bùi Lĩnh nâng tay lên lộ ra cái bụng trắng nõn.

Bởi vì quá nóng, làn da nơi đó cũng có chút đỏ lên-
Tần Trì Dã dời ánh mắt, không muốn quản Bùi Lĩnh.
"Bắt đầu thu đệm rồi, cậu cứ nằm đi rồi một hồi nữa tự mình mang đệm về kho." Giọng điệu Tần Trì Dã vừa lạnh lùng vừa cứng rắn.
Bùi Lĩnh đang nằm im lập tức bật dậy.

Cậu nghiêng đầu xem đại diện môn học Tiền Dương, quả nhiên cậu ta đang đi thu nệm.

Bởi vì chân mềm, lần đầu tiên Bùi Lĩnh đứng không lên, một tay cậu bắt lấy cánh tay của Tần Trì Dã mượn lực đứng dậy, nói: "Sao cậu không nói sớm? Tôi mệt như thế này rồi mà còn đi dọn nệm nữa chắc tiêu đời luôn."
Tần Trì Dã rũ mắt, nhìn tay Bùi Lĩnh, không hề động đậy.
"Thể lực của cậu quá kém."
"Tôi lại không phải chuyên thể dục, qua môn là được rồi." Bùi Lĩnh đúng tình hợp lý, buông tay ra nói, "Cảm ơn."
Trương Gia Kỳ bên kia đã làm xong từ lâu, đứng xa xa ôm bóng rổ gọi: "Anh Dã, lớp 4 cũng xong rồi, chơi thôi."
Tiết thể dục thứ Sáu này đụng phải lớp 11-4.

Có đôi khi hai lớp được hoạt động tự do sẽ tổ đội cùng nhau chơi bóng rổ, lâu ngày quen thuộc cho nên ngày thường cũng hẹn chơi với nhau.
Tần Trì Dã còn chưa đáp lời, Bùi Lĩnh nghe được "lớp 4", sổ tay thù vặt xém nữa quên lập tức khởi động lại, nói: "Các cậu muốn chơi bóng rổ với lớp 4 hả? Đi đi đi, tôi cũng đi xem, cổ vũ cho cậu."
"Hôm nay làm cổ động viên miễn phí."
Tần Trì Dã liếc mắt, "Cậu muốn làm cái gì?"
"Cậu tưởng ai cũng lòng dạ hẹp hòi như cậu à, tôi thì có ý xấu gì được chứ? Cậu mới giữ chân giúp tôi, giờ tôi cổ vũ cho cậu." Bùi Lĩnh cười xán lạn, mặt mày vô tại, "Rốt cuộc cậu có muốn cổ động viên không, đừng có tính toán."
Tần Trì Dã không trả lời, xoay người đi sân bóng rổ.


Bùi Lĩnh lon ton đuổi theo.
Người đã đến đầy sân bóng rổ.

Thấy có một ít bạn nữ vây xem, Bùi Lĩnh đi qua hỏi: "Lớp 4 đúng không? Lý Minh Vương Tuyên Hạo lớp các cậu là ai đâu?"
"Một người cột tóc kia kìa, một người đang dưới bảng bóng rổ." Bạn nữ trả lời.
Bùi Lĩnh à à gật đầu, nhớ tên cùng mặt hai người kia.

Hai vị này là hai người lần trước nói cậu la như con gái.
Hôm nay cậu sẽ la to hơn! Tức chết hai cái đứa này!
Trận đấu bắt đầu, hai lớp cậu tới tôi lui, chỉ mới làm nóng người còn chưa quá kịch liệt.

Mấy bạn nữ trong lớp có thể tới xem đã tính có gan lớn, xem thì xem, lúc nói chuyện thì nhỏ giọng bàn tán ai chơi giỏi, ai đẹp trai, xấu hổ không dám to tiếng cổ vũ.
"Uuuuuu!!!!"
"Tần Trì Dã xông lên đi!!!"
Bùi Lĩnh gào cuống họng, "Bụp nó đi! Bụp nó đi!"
Các bạn nữ vây xem bên cạnh nhao nhao chú ý nhìn Bùi Lĩnh.

Bùi Lĩnh nửa điểm cũng không hề ngại ngùng, cổ vũ nói: "Mấy cậu đến làm cổ động viên mà, sao lại không hô?"
Lý Minh trên sân có hơi sai lầm, bóng truyền tới trong tay Trương Gia Kỳ.
Bùi Lĩnh chưa kịp nói hết với các bạn nữ, gân cổ hô to: "Trương Gia Kỳ tốt lắm, lêu lêu lêu Lý Minh đồ con gà!! Lý Minh đồ con gà!!!
Con gái lớp 4: ....
Lý Minh: ...
Trương Gia Kỳ đang dẫn bóng sửng sốt để bóng bị người khác cướp đi.

Vừa thấy là anh Dã, vậy thì không có việc gì.

Vừa rồi Bùi Lĩnh đang gào cái mẹ gì vậy?
"A a a a!!! Tần Trì Dã cố lên, xông lên!"
"Vương Tuyên Hạo không đoạt được bóng, Vương Tuyên Hạo đồ con gà!"
Trong trận không được đoạt bóng dưới bảng Vương Tuyên Hạo: ....
Lúc quay đầu nhìn quần chúng vây xem, vừa lúc đối đầu với ánh mắt của Trương Gia Kỳ, Vương Tuyên Hạo nghi ngờ hỏi: "Lớp tụi mày à?"
"Đúng vậy?" Trương Gia Kỳ gật đầu.
Vương Tuyên Hạo: "Tao đắc tội nó hồi nào nhỉ? Miệng cứ hét không ngừng ảnh hưởng phong độ của tao.

Mà hình như có chút quen tai." Cậu ta đột nhiên nhớ ra, "Lần trước anh Dã chơi bóng có phải nó cũng ở chỗ đó gân cổ lên hô cố lên không? Tao mới nói hai câu, anh Dã còn vì nó mà tức giận không chơi nữa."
"Đó là do miệng mày thúi, xứng đáng bị nhắm vào." Đầu tiên Trương Gia Kỳ phản bác, nói xong cảm thấy lời nói của Vương Tuyên Hạo lạ lạ ở đâu đó.
Vương Tuyên Hạo đẩy đẩy cánh tay Trương Gia Kỳ, nhỏ giọng hỏi: "Vị kia không phải là anh dâu chứ?"
Trương Gia Kỳ: ???
Anh con mẹ nó chớ dâu.
Anh Dã của tao là trai thẳng, nói bao nhiêu lần rồi.
Hiểu chuyện chút được không vậy.
Lần trước Bùi Lĩnh nói cậu ta với anh Dã như vậy, anh Dã không vừa mắt cậu ta mấy ngày liền.
Này mà có thể cong?