Ăn tối xong, trời cũng đã muộn, mọi người trở về phòng của mình nghỉ ngơi, Cát Tường đã sớm rời khỏi phòng lớn, trở về phòng cần phải đi qua hành lang phòng Bùi Thanh.
Gió nhẹ thổi lên, bóng cây trúc xanh trong đình lay động, lá
trúc vang xào xạc, nàng chăm chú nhìn ao sen bên ngoài hành lang, hít
một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại, trong đầu rất nhớ tới ao sen Bùi Phủ ở Khai Dương thành, năm nàng mười bốn tuổi.
Năm ấy, bên cạnh ao sen nở rộ, Bùi Thanh quậy phá hại nàng
ngã xuống ao, cũng là ngày đó, hắn cường hôn nàng, lần đầu tiên nói muốn nàng làm vợ hắn.
Nghĩ tới đây, lòng của nàng một hồi rung động.
Thật là nhanh, chớp mắt một cái, đã nhiều năm như vậy .
Mười tuổi năm ấy, lần đầu ở phủ đệ Bùi gia nhìn thấy Bùi Thanh, trời xuân sẩm tối, hắn cà lơ phất phơ ngậm cây cỏ lau trở về.
Khi đó, các nàng là một đám nữ tỳ đang quét sân, hắn xấu xa
đưa cỏ lau vào trong mũi Tiểu Xuân, hại Tiểu Xuân hắt hơi một cái, hắn
cười ha ha rồi lại đưa cỏ lau vào trong mũi Tiểu Mai, hại Tiểu Mai cũng
hắt hơi một cái lớn, tiếp hắn đem cỏ lau đưa vào trong mũi nàng, hết lần này tới lần khác nàng không có hắt hơi, hắn không từ bỏ, vẫn dùng cỏ
lau chọc chọc vào mũi, nàng vẫn không có hắt hơi.
Cứ như vậy, hắn theo dõi nàng, động một chút là tìm cơ hội
khi dễ nàng, nàng cũng không phản kháng, mặc cho hắn khi dễ, cho dù sau
này được Đại thiếu gia thương yêu cũng giống vậy, hắn vẫn cứ tiếp tục
trêu chọc nàng, mà nàng cũng chưa bao giờ tố cáo với Đại thiếu gia. Nàng biết, chỉ cần nàng mở miệng, Đại thiếu gia sẽ tìm người ra mặt, như vậy hắn nhìn thấy cũng không dám đụng vào một sợi lông của nàng nữa, nhưng
nàng không có làm như vậy, từ trước tới giờ, nhẫn nhục chịu đựng bị hắn
trêu đùa.
Khi đó đã thích hắn sao?
Khi đó đã động tâm với hắn sao?
Ôi. . . . . .
Hỏi thế gian, tình là gì, luôn khiến người ta sống chết chấp nhận, đã yêu, là cả đời, sẽ không thay đổi.
Mặc dù yêu hắn là một sự mong đợi đau đớn, nhưng, lại để cho
lòng nàng yêu hắn như vậy, đây là một điều vĩnh viễn không thể thực hiện rồi lại vĩnh viễn yêu say đắm không oán không hối. . . . . .
Trong đầu cứ suy nghĩ miên man như vậy, một lúc lâu, rốt cục nghe được tiếng bước chân của Bùi Thanh.
Nhìn thấy hắn đến gần, tim của nàng dường như lập tức nhảy ra khỏi ngực.
Hắn gây ảnh hưởng với nàng, một lần lại một lần mạnh hơn, bao nhiêu lần thề không nghĩ về hắn nữa, vậy mà chỉ một cơn gió nhẹ cũng đủ làm nhiễu loạn tình cảm nhớ nhung hắn tràn ngập, tịch tụ ở trong tim,
thành một vạn sự tương tư.
Nàng thật không biết, mình có thể chống đỡ được đến lúc nào!
“Tại sao nàng ở chỗ này?” Trong đôi mắt đen của Bùi Thanh
thoáng qua tia kinh ngạc, hắn đang bước ngắn lại để dừng chân, ngưng mắt nhìn chăm chú vào nàng.
Thật khó chịu! Chỉ nhìn nàng như vậy, trong lòng hắn cuồn
cuộn ý muốn ôm nàng vào lòng, hôn môi nàng, đoạt lấy thân thể của nàng.
Hắn điên rồi sao, sau khi ở chung với nàng, dục vọng của hắn đến bây giờ cũng không có biến mất.
Hắn có thể tìm nữ nhân tới vui vẻ cả đêm, nhưng hắn muốn chỉ có nàng.
Những năm này, tình yêu đối với nàng càng sâu, hắn càng để ý
suy nghĩ của nàng, cái nhìn của nàng đối với hắn, hắn cẩn thận không dây dưa với bất kỳ nữ nhân nào, là để cho nàng không có lý do từ chối tấm
lòng của hắn.
Không rõ nguyên nhân gì nàng né tránh hắn, nếu như biết hắn
cùng nữ nhân nào khác có dính líu đến nhau, nàng có lẽ sẽ tránh xa hắn,
hắn tuyệt đối sẽ không để cho chuyện đó phát sinh.
“Ta có lời muốn nói với ngươi.” Cát Tường cố gắng nhìn thẳng
hắn, duy trì tiếng nói bình tĩnh, không để cho hắn nhìn ra trong lòng
của nàng đang hốt hoảng.
Bình thường có người ở bên cạnh thì nàng không đến nổi khẩn
trương như vậy, nguyên nhân đều là bởi vì cùng hắn ở chung một chỗ, cộng thêm đêm khuya yên tĩnh, mới khiến cho trái tim của nàng đại loạn.
Mặc dù nàng hết sức cùng hắn duy trì quan hệ chủ tớ, nhưng
mấy năm này, thực tế bọn họ đã không giống như chủ tử và nô tỳ rồi, bọn
họ giống như một đôi mập mờ không rõ. . . . . . Gì đó? Nàng cũng không
biết.
Tóm lại, hắn không có coi nàng như hạ nhân, nàng cũng không
coi hắn như Nhị thiếu gia Bùi gia tiền trang năm đó, nếu như thân thể
của nàng không có dơ bẩn, nàng có lẽ sẽ mặt dày yêu cầu trở thành nữ
nhân của hắn, cho dù biết rõ thân phận mình và hắn vô cùng không xứng,
nàng còn rất nhớ cái ôm dịu dàng trong ngực hắn. . . . . .
Chỉ là, ban đêm trộm nhớ, như vậy cũng có thể chứ?
“Nàng nói đi.” Tiếng nói nam tính êm ái vang lên, giọng thêm
mấy phần thân mật, ôn nhu trong đôi mắt đen cất giấu cảm xúc nóng bỏng
nào đó.
Đêm khuya thanh tĩnh, đặc biệt ở chỗ này chờ hắn, nàng muốn
nói với hắn cái gì? Trong lòng hắn nổi lên một hồi mong đợi xôn xao
không dứt.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi cười khổ một cái.
Người nào sẽ tin, đường đường Đại đương gia thương đội Bùi
gia lại bó tay với một cô gái nhỏ, nàng trốn đông trốn tây, làm hắn
không thể nắm bắt được, mà hắn không có ở trong thành thì nàng lại chủ
trì đại cục, đem tất cả trang ấp trong thành chiếu cố ổn thỏa, chuẩn bị
chu toàn chờ hắn trở lại.
Năm đó, nàng cắn răng một cái, theo hắn lưu lạc chân trời, không phải chứng tỏ nàng có tình ý với hắn sao?
Sau nàng cùng đi chung một con đường, đi theo hắn chịu vô số
khổ sở, cùng hắn đối mặt với vô số khó khăn của thương lữ, nàng chưa
từng oán trách nửa câu.
Mà bây giờ, hắn phát triển tên tuổi, nàng lại chậm chạp không chịu trở thành đương gia chủ mẫu thương đội Bùi gia, ai cũng biết, vị
trí kia thuộc về nàng, cho nên không ai dám không thức thời nói về
chuyện hôn sự của hắn, chỉ có nàng, luôn luôn đẩy hắn ra khỏi lòng nàng, làm hắn phiền não không thôi.
“Ta muốn nói là ——” Cát Tường liếm liếm đôi môi, mới nói:
“Hiện tại thương đội buôn bán đã rất ổn định, ngươi, có muốn hay không
dự định ở Thương Hoài thành mở thêm một tiệm kinh doanh?”
“Nàng muốn nói với ta chính là cái này?” Hắn nhíu mày lại.
Chết tiệt! Nàng muốn nói với hắn chỉ có cái này thôi sao?
“Ừ.” Nàng nhẹ gật đầu.
Hắn cắn chặt răng, trầm mặc, con ngươi tóe lửa khác thường, trừng mắt nhìn nàng.
Tiểu nữ nhân này, nàng thật sự cho là hắn cứ im lặng chờ đợi
như vậy, sẽ không có biện pháp để cho nàng trở thành thê tử của hắn sao?
Nàng cho là, trước mắt “Bình an vô sự” chính là huyệt động an toàn của nàng, nàng có thể cả đời không đối mặt tình cảm của hắn, mà
hắn cũng vĩnh viễn sẽ không truy cứu sao?
Trong đầu của hắn trong nháy mắt thoáng qua vô số chủ ý, xem
ra, hắn phải vứt bỏ lời hứa của mình với nàng năm đó, dùng một chút thủ
đoạn rồi!
“Ngươi. . . . . . Đang nhìn cái gì?” Cát Tường có chút lúng túng hỏi.
Hắn sao lại nhìn nàng như vậy? Ánh mắt của hắn thật phức tạp, thật cổ quái, nàng nhìn vào ánh mắt của hắn có chút bất an, có chút tay chân luống cuống, giống như. . . . . . Có chuyện gì muốn phát sinh,
muốn thay đổi. . . . . .
Chỉ mong là nàng dự cảm sai. . . . . .
Bùi Thanh hơi híp mắt, hiện lên tia sáng nào đó, thoáng qua
rồi lại khôi phục nụ cười ôn hòa. “Nói một chút coi, tại sao nàng lại
khuyên ta mở rộng khách điếm ở thành Thương Hoài?”
Cát Tường hoàn toàn không nhận thấy không khí đã vô cùng thay đổi, nàng không hề để ý nói tiếp ——
“Ách, bởi vì, lúc này thương lữ buôn bán lâu dài sẽ là quá
trình cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa, thương đội của chúng ta có chút danh
tiếng, tùy theo mà cạnh tranh cũng càng kịch liệt, rất nhiều thương đội
đều ở đây tranh đoạt địa bàn, chúng ta tuân thủ luật lệ, không có nghĩa
là người khác cũng giảng nghĩa khí, ta nghe nói, trong thương đội có một số con sâu làm dầu nồi canh thậm chí cấu kết mã tặc cướp bóc thương đội mình. . . . . .”
Nàng được thể nói, nói một tràng, thanh âm càng lúc càng nhỏ, mắt cũng trầm xuống, bởi vì hắn không ngừng cúi đầu xuống gần nàng,
nàng khẩn trương đến nắm tay lại.
Bình thường nàng sẽ không như vậy, khi hắn không có ở đây
nàng thậm chí có thể duy trì mọi chuyện, chỉ có khi đang đối mặt hắn thì sự trấn định của nàng mới tan rã, giống như con gà con bị vặt sạch
lông, trần trụi không biết theo ai.
“Nói xong chưa?” Hắn nhìn nàng chằm chằm, thanh âm trầm thấp hỏi.
Nàng nuốt nước miếng một cái, “Ừ, nói xong rồi.”
“Có muốn thêm gì không?” Giọng nói hắn ôn nhu, như có thể say lòng người, hơi thở từ miệng hắn phả ra, vừa ấm áp vừa nóng.
Cát Tường đỏ mặt, lắc đầu. “Không có.”
“Rất tốt.” Hắn ung dung nói.
Bỗng nhiên, hắn nắm lấy bàn tay lạnh băng của nàng, ánh mắt
của hắn nhìn thẳng vào nàng, mâu quang sắc bén, khiến người ta khó có
thể nhìn thấu.
Nàng thất kinh nhìn hắn, bàn tay ấm nóng của hắn làm nóng bàn tay của nàng, nàng nhất thời toàn thân xụi lơ.
“Buông, buông ta ra. . . . . .” Nàng bất lực nói.
Bùi Thanh nhìn vào nàng thật sâu, lắc đầu. “Ta không bao giờ
buông ra nữa.” Ngữ khí của hắn nghiêm túc, kiên định trước nay chưa có.
Vừa ầm ầm một tiếng, hai chân nàng như nhũn ra.
Lão Thiên! Hắn nói như vậy là có ý gì? Nàng không thể đợi ở nơi này nữa, ở nơi này chờ hắn chính là một sai lầm, nàng phải đi, lập tức rời đi.
Nàng vội vả muốn rút tay mình về, cũng gấp gáp muốn trốn tránh.
Vậy mà, không khí rất mập mờ, cũng rất kỳ quái, hắn càng tới
gần, hơi thở nam tính nóng rực kia, cơ hồ nhanh chóng thiêu đốt người
nàng ——
Mới nghĩ như vậy, hắn đột ngột kéo nàng vào trong ngực, tình thế đã thay đổi lớn.
“A ——” Cát Tường kêu lên một tiếng, mở to hai mắt nhìn, ngã
vào trong ngực của hắn, hơi thở phái nam nóng rực lập tức chiếm cứ tất
cả suy nghĩ của nàng.
Nhưng nàng còn chưa kịp bày tỏ điều gì, cánh môi đã bị hắn
che lại, ngay cả nửa điểm thăm dò ý tứ của nàng cũng không có, tựu ý
tiến thẳng.
Bùi Thanh ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của nàng, hôn lên cánh môi mong muốn đã lâu, hôn lên cánh môi mềm mại, triền miên hút.
Môi của nàng, thật ngọt, thật mềm mại, vì hắn mà cho nước chảy vào hoang mạc tình cảm của hắn, cả người hắn sôi trào.
“Ta yêu nàng, Cát Tường. . . . . .”
Hắn nói. . . . . . Yêu nàng? Cát Tường cả người run lên.
Nàng không tự chủ được ngẩng đầu lên hướng về phía thanh âm phát ra, ngây ngốc hắn, ngã vào trong thâm tình của hắn.
Nàng, có phải cũng đã mong đợi nụ hôn này? Tại sao nàng không hề muốn đẩy hắn ra? Nàng căn bản đã hoàn toàn gục ngã, miệng lưỡi vô
lực mặc cho hắn tìm lấy, chỉ có thể yếu đuối đáp lại nhu tình của hắn.
Ông trời ơi! Hãy nói cho ta biết, ta nên làm cái gì bây giờ?
Nàng thương hắn như thế, lại chính tai nghe được từ trong
miệng hắn nói yêu nàng, thân là một nữ nhân, có thể coi đây là một
chuyện hạnh phúc không?
Nhưng, nếu nàng đón nhận tình cảm của hắn, hắn có thể chấp
nhận nàng không phải một thân trong sạch không? Thân thể của nàng bị một tặc nhân ghê tởm làm bẩn, chuyện thật như vậy, ngay cả chính nàng còn
không muốn chấp nhận, huống chi là hắn? Nếu như hắn biết, sẽ không coi
thường nàng sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng nàng đau xót, đột nhiên lắc đầu, chống đỡ ngực của hắn.
“Ta không cho phép nàng trốn tránh ta nữa!” Bùi Thanh kiên
định nói, hai cánh tay cũng lần nữa ôm chặt nàng, nhưng nhẹ nhàng không
thấy, lần này là những nụ hôn kích cuồng dày đặc, để cho nàng biết quyết tâm của hắn.
Tâm Cát Tường cuồng loạn, nàng choáng váng, từ từ nhắm mắt,
trong cơ thể có một đốm lửa rồi trong nháy mắt lan tràn, trái tim liên
tiếp bị tấn công mãnh liệt đến bại lui, thần trí từ từ trở nên mơ màng,
mê muội trong nụ hôn sâu của hắn, ngay cả lúc nào thì bị hắn ôm đi cũng
không biết.
Trong lòng Bùi Thanh như có cây đuốc thiêu đốt, hắn ôm nàng,
đi thẳng về phòng của hắn, giơ chân đá văng cửa phòng, đặt nàng ở trên
giường.
Trong phòng ngủ, la trướng buông xuống, ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu.
Hắn ôn nhu hôn nữ nhân hắn yêu, ôm lấy nàng, nhẹ nhàng cởi
quần áo của nàng ra, khẽ vuốt thân thể mềm mại của nàng, vạn phần yêu
thương hôn lên cấm địa trên người nàng, trút xuống tất cả cảm giác khát
vọng với nàng đã lâu.
Cát Tường nhắm hai mắt, nàng mê man.
Mỗi một cái mơn trớn của hắn làm nàng say mê mà rung động,
nàng không muốn buông hắn ra, nàng chỉ muốn vĩnh viễn rúc vào trong ngực hắn, cảm nhận hơi thở của hắn, nhịp tim của hắn, tất cả cùng tất cả của hắn. . . . . .
“Cát Tường. . . . . .” Hắn ngậm đôi môi, mút lấy triền miên,
dùng bản năng nam nhân của hắn hôn lên đôi môi mềm mại và cái cổ nhẵn
nhụi, lại trợt đến bộ ngực sữa non mịn, mải miết thưởng thức da thịt
nàng không có chút tỳ vết, say sưa trong đó. . . . . .
Cát Tường không biết một tia lý trí của mình còn sót lại từ
đâu chạy đến, đến khi tiếng thở dốc của hắn vang lên bên tai nàng, nàng
mới như bị sét đánh giật mình tỉnh lại, vừa mở mắt, nhìn thấy đôi mắt
đen nóng rực của hắn, nàng tâm tư đại loạn.
Trời ạ! Nàng đang làm gì?
Nhìn thấy thân thể mình xích lõa, hai tay nàng vội che mặt, đè nén xúc cảm mãnh liệt xuống dưới, lo sợ lại nổi lên.
Nàng lại dung túng cho mình buông thả tình cảm tới mức này? Bị kích tình làm cho đầu óc choáng váng, nàng thật là đáng chết!
“Thật xin lỗi! Đều là ta không tốt!”
Nàng kinh hoảng nhảy xuống giường, vội vã mặc lại xiêm y, xấu hổ đến không còn mặt mũi nào, chỉ muốn chạy trốn.
“Tại sao trở thành nữ nhân của ta lại làm cho nàng khó xác định như vậy?” Bùi Thanh cắn răng, khàn đục hỏi.
Hắn nổi giận đem nàng kéo về trong ngực, huyệt thái dương của hắn đang giật giật, hô hấp trở nên dồn dập mà không ổn định, đôi mắt
như hai ngọn lửa bùng cháy đe dọa nhìn khuôn mặt nhỏ kinh hãi của nàng.
“Ta muốn, nàng không được trốn tránh ta nữa!” Hắn trầm giọng nói.
Hắn đã từng bao nhiêu lần tự hỏi, tại sao mình không thể từ bỏ nàng? Nữ nhân khác không được sao?
Đã nhiều năm, thủy chung đáp lại chỉ có cái kia ——
Đúng! Nữ nhân khác không được, hắn chỉ muốn nàng, chỉ cần môt mình nàng!
“Thanh thiếu gia. . . . . .” Ánh mắt của nàng tràn đầy cầu xin tha thứ.
Làm sao đây? Hắn bây giờ không giống như lúc trước, giống như là không hỏi ra kết quả sẽ không chịu từ bỏ, vậy phải làm sao?
“Đáng chết! Nàng không được gọi ta thiếu gia, ta đã sớm không phải là thiếu gia của nàng!” Hắn tức giận dùng sức nắm chặt tay của
nàng, hai con ngươi như hai ngọn lửa bùng cháy dọa người.
Lão Thiên, hắn thật sự bị chọc tức, đều do nàng, đều là nàng
không tốt, ngay từ lúc hắn hôn nàng thì nàng nên kiên quyết đẩy hắn ra
mới đúng, tại sao lại như bị quỷ ám mà đi theo hắn chứ?
Hiện tại hối tiếc cũng vô ích, lửa là nàng đốt lên, sẽ phải
phụ trách dập tắt, mặc dù, muốn dập trận lửa này đối với nàng mà nói là
rất khó.
Ai.
Cát Tường thở dài, đáng thương nhìn hắn, ăn nói khép nép nói “Được, ta không gọi ngươi thiếu gia, ngươi đừng tức giận, không cần nổi giận, chúng ta nói chuyện một chút, nói rõ ràng, ngươi —— buông ta ra
trước, ta rót cho ngươi chén nước cho ngươi thông suốt.”
Bùi Thanh buông nàng ra, nàng hạ mí mắt, yên lặng đi rót nước.
Hắn nhìn chằm chằm nàng, khắc sâu mà nhạy bén cử động của
nàng, đến lúc nàng xoay người, đem chén trà đưa đến trong tay hắn, không lên tiếng, trong ánh mắt như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói lại thôi.
Hắn không khát, nhưng vẫn uống.
“Nói đi!” Hắn nhìn nàng. “Cho ta một lý do có thể tin tưởng, nếu không chúng ta tháng sau thành thân.”
Nghe hắn nói như vậy, trong lòng Cát Tường vừa xao động vừa chua xót.
Nữ nhân nào nghe được nam nhân yêu mến cầu hôn mà không vui vẻ ? Nếu như không có chuyện kia, nàng nhất định sẽ đồng ý hắn.
Nước mắt đau khổ chảy ra, sớm biết không có kết quả, nàng tại sao lại không khống chế được tình cảm của mình?
Những năm này, không phải là đã trải qua rất nhiều chuyện
sao? Nàng có thể tiếp tục như vậy, nàng, lại phá hư tất cả, là nàng mặc
cho hắn tác thủ, nàng là người gây nên mọi chuyện.
“Chúng ta không thể thành thân, bởi vì ——” Nàng cúi thấp đầu
xuống, không dám nhìn hắn, lại cảm giác được đầu ngón tay của mình lạnh
toát.
“Vì sao?” Bùi Thanh nhíu mày, chờ đáp án của nàng.
Nàng lấy dũng khí, đưa mắt lên nhìn nhìn hắn, nặng nề hít một hơi, nói: “Bởi vì —— ta là người của Đại thiếu gia!”
“Cái gì?” Hắn chấn động mạnh, “Ba” một tiếng, bóp nát chén sứ trong tay.
Cát Tường kinh hãi nhảy dựng lên, ý niệm đầu tiên là tiến lên nhìn xem vết thương của hắn.
“Đừng tới.” Hắn khàn giọng nói: “Đứng ở chỗ đó, nói rõ ràng.”
Nàng đau lòng nhìn hắn, tay của hắn đang chảy máu, sắc mặt
của hắn thật tái nhợt, giống như là bị đánh một gậy thật mạnh, lòng của
nàng theo đó mà co rút nhanh, đau đớn hơn.
“Nói cho ta biết, tại sao nàng lại là nữ nhân của Bùi Văn?” Hắn cắn răng, từng chữ từng chữ hỏi.
Nàng không dám nhìn hắn, chỉ cúi đầu thật thấp nhìn giày hoa
ủa mình, nhẹ nói: “Ngươi cũng biết ta hầu hạ Đại thiếu gia ba năm, có
một tối, hắn uống một chút rượu, muốn. . . . . . Ta không thể chống cự,
chuyện liền. . . . . . Cứ như vậy xảy ra.”
Nói dối như vậy, nàng sẽ xuống Địa ngục, nàng nhất định sẽ xuống Địa ngục !
Nhưng, đây là cách duy nhất có thể ngăn chặn ý niệm của hắn,
nếu nói ra năm đó ác nhân kia đã làm ra chuyện với nàng, hắn nhất định
sẽ nổi điên, hắn cũng nhất định sẽ tự trách mình không có bảo vệ nàng
cho tốt, hơn có thể sẽ bởi vì muốn bù đắp cho nàng mà cùng nàng thành
thân, nàng không muốn chuyện như vậy phát sinh.
“Nói tiếp.” Sắc mặt của hắn xanh mét.
“Sau lại. . . . . .” Nàng khẽ nâng nâng con mắt, đáy mắt có
sự đau khổ bất đắc dĩ. “Lại. . . . . . Xảy ra mấy lần. . . . . . Hắn là
thiếu gia, ta chỉ là một nữ tỳ. . . . . . Thật. . . . . . Không có biện
pháp phản kháng ý tứ của hắn. . . . . .”
Nàng lắp bắp nói, hắn một câu nói cũng không nói, chỉ gắt gao nhìn nàng, nặng nề hít thở.
Thì ra, đây chính là nguyên nhân nàng trốn tránh, đây chính
là nguyên nhân nàng rõ ràng có tình cảm với hắn mà lại đóng chặt cánh
cửa lòng, thì ra là thân thể của nàng đã bị Bùi Văn chiếm cứ!
Bùi Văn làm như vậy, tuyệt không kỳ lạ, dù sao Bùi Văn yêu
thích nàng như vậy, yêu thích đến mức tất cả mọi người nhìn ra được,
không phải sao?
Là hắn cho tới nay không nghĩ tới điểm này, hắn vẫn cho rằng
nàng giữ mình trong sạch, đối với Bùi Văn lại không có biểu cảm, duy trì ở giới hạn chủ tớ, cũng cho là Bùi Văn căn bản không xứng với nàng.
Thế nhưng hắn lại bỏ quên điểm trọng yếu nhất, chủ tử muốn nàng, nàng có thể từ chối sao?
Nàng chỉ là thân phận nha hoàn bán mình ti tiện, nói một cách thẳng thừng, mạng của nàng là Bùi phủ mua được, cho dù có người bảo
nàng đi chết, nàng cũng phải đi, huống chi là Bùi Văn thân phận Đại
thiếu gia bức hiếp nàng, nàng làm sao có thể phản kháng được?
Hắn nên sớm nghĩ đến điểm này, hắn nên phòng ngừa rắc rối có
thể xuất hiện, hắn nên bảo vệ nàng mới đúng, nhưng vậy mà hắn cái gì
cũng không làm, đáng chết!
Mấy năm này, hắn đã học được mặt không đổi sắc trước dục
vọng, ở Cô Đồ Sinh dạy, hắn học được ổn định tính tình của mình, đem sự
hòa thuận thương đội cùng lợi nhuận đặt số một, cũng không dễ dàng tức
giận, nhưng bây giờ ——
Hắn muốn giết Bùi Văn, hắn muốn giết kẻ đó!
“Đây chính là sự thật, ngươi bây giờ có thể hiểu chứ?” Cát Tường khổ sở nói, trong lòng thống khổ vô cùng.
Về sau, hắn sợ là sẽ không liếc nhìn nàng một cái.
“Ta biết, biết nàng ở Bùi gia chịu bao nhiêu ủy khuất, tương
lai trở lại Bùi trang, ta sẽ tự tay lấy đầu của Bùi Văn.” Bùi Thanh nhìn nàng không chớp mắt, đi tới trước mặt nàng ngừng lại, trong đôi mắt đen sâu thẳm như có ngọn lửa đang cháy. “Mà bây giờ —— chuyện của chúng ta
còn chưa giải quyết, nàng cảm thấy, chúng ta lúc nào thì thành thân
được? Nàng thích cuối thu, hay là đầu đông?”
Nàng giương mắt, kinh ngạc nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hắn —— hắn đang nói gì?
“Ta cái gì cũng không quan tâm, ta chỉ quan tâm nàng không có ở bên cạnh ta.” Gương mặt hắn kiên định, “Cho dù nàng được gả đi làm vợ người, ta cũng sẽ đoạt lấy nàng, mà bây giờ, nàng không phải thế tử của bất luận kẻ nào, hơn nữa đang ở bên cạnh ta, ta sẽ không thả nàng đi,
nói gì cũng sẽ không.”
“Ngươi. . . . . . Ngươi biết ngươi đang nói gì không?” Cát Tường nghe được há miệng cứng lưỡi, trước mắt một mảnh mơ hồ.
Hắn thật. . . . . . Không quan tâm nàng đã không phải là một
thân nguyên vẹn, còn cố ý muốn cùng nàng thành thân? Hắn thật nói như
vậy?
Nước mắt nàng trào ra, lòng của nàng níu chặt.
Hắn tại sao muốn hạ quyết định này, như vậy sẽ làm tình yêu của nàng không thể che giấu được. . . . . .
“Cát Tường, cái gì cũng không cần nữa.” Ôm nàng vào trong
lòng, Bùi Thanh nhìn nàng thật sâu, “Mọi chuyện ở quá khứ đã không còn ý nghĩa, bây giờ chúng ta mới là quan trọng, ta chỉ biết, Bùi Thanh ta
không thể không có nàng, chuyện chung thân của chúng ta đã trì hoãn quá
lâu, ta hi vọng năm nay cưới nàng vào cửa, trở thành thê tử danh chính
ngôn thuận của ta.”
Nàng nhìn hắn, nước mắt nàng không cách nào khống chế mà trào ra, dọc theo gò má lăn xuống.
“Không. . . . . . Ta không thể thành thân với ngươi, bởi vì
ta —— ta sơ suất chuyện kia, ta không xứng với ngươi, ngươi đã có một sự nghiệp, nên có một cô nương tốt hơn. . . . . .”
Trời ạ, tại sao nàng nói những lời này, lục phủ ngũ tạng bị xoay chuyển quặn đau?
“Ta là nam nhân của nàng, nàng đừng vọng tưởng đẩy ta cho cô
nương khác.” Hắn một tay lấy mặt của nàng ấn vào trong lòng ngực mình,
giọng nói trầm trầm truyền vào trong tai nàng.
“Nàng nói cần để cho mình thích ứng, ta có thể hiểu rõ, cho
nên ta không ép nàng, ta sẽ cho nàng thời gian, một năm không đủ, vậy
thì hai năm, hai năm không đủ, vậy thì ba năm, trong khoảng thời gian
này, ta sẽ chuyên tâm kinh doanh thương đội, chỉ cần nàng đợi ở bên cạnh ta, ta nguyện ý chờ cả đời, hiểu chưa?”
“Ngươi tội gì như vậy?” Cát Tường chớp mắt, nước mắt lăn
xuống, ướt đẫm áo của hắn. “Ta, không xứng với ngươi, thật không xứng. . . . . .”
“Đừng nói nữa, ta sẽ đợi.” Hắn kiên định nói “Cho dù có ba
nghìn dòng nước, ta cũng chỉ lấy một gáo nước, trừ nàng ra, ta sẽ không
cưới nữ nhân khác.”
Hắn sẽ chờ, chờ đến ngày nàng gật đầu.